Chương 48: Bước Tiến Mới - Kế Hoạch Đi Săn
Chương 48: Bước Tiến Mới – Kế Hoạch Đi Săn
---
1. Kết Thúc Một Ngày Huấn Luyện
Sau một ngày tập luyện vất vả, hoàng hôn dần buông xuống. Bầu trời chuyển sang sắc cam rực rỡ, ánh mặt trời cuối ngày phủ lên khu rừng một lớp sáng mờ ảo.
Cả nhóm đều mệt nhoài, mồ hôi nhễ nhại, quần áo lấm lem bùn đất, nhưng ánh mắt ai cũng sáng lên vì sự hứng khởi và quyết tâm.
Vân Tịnh đứng giữa bãi tập, đảo mắt nhìn quanh, rồi ra lệnh:
“Thu dọn, xóa dấu vết, quay về hang thôi.”
Mỗi người nhanh chóng thực hiện công việc của mình:
> Nguyễn Duyệt cẩn thận dập tắt hết dấu vết lửa cháy.
> Mã Ngọc gom nhặt lại những dụng cụ tự chế, không để lại dấu vết nào có thể khiến kẻ khác nghi ngờ.
> Triệu Thắng, Trương Lâm và Vương Công quét sạch dấu chân, phủ lá rừng lên những chỗ đất trống.
Sau khi hoàn thành, cả nhóm rời bãi tập, trở về hang động để nghỉ ngơi.
---
2. Vân Tịnh Và Những Toan Tính
Trên đường trở về, Vân Tịnh đi chậm lại, suy nghĩ sâu xa.
Hắn nhận ra một vấn đề lớn:
>Họ không thể mãi sống dựa vào hoa quả và những thứ kiếm được ngẫu nhiên.
> Muốn mạnh hơn, họ phải có nguồn thức ăn đầy đủ dinh dưỡng.
> Muốn sinh tồn lâu dài, họ phải nhanh chóng tìm một nơi ổn định hơn.
Giải pháp? Đi săn!
Vân Tịnh khẽ nheo mắt, trong đầu dần hình thành một kế hoạch táo bạo:
“Chúng ta cần săn heo rừng.”
Tại sao?
> Thịt heo rừng là nguồn dinh dưỡng dồi dào, giúp tăng sức mạnh.
> Đi săn là cách tốt nhất để huấn luyện bọn trẻ trong môi trường thực chiến.
> Nếu có thể săn được heo rừng, họ sẽ không còn lo lắng về thức ăn nữa.
Hắn hít một hơi sâu, ánh mắt trở nên kiên định.
Ngày mai, họ sẽ bước sang một giai đoạn mới – giai đoạn săn bắt để sinh tồn.
---
3. Bàn Kế Hoạch Đi Săn
Buổi tối trong hang động
Sau khi trở về, cả nhóm nhanh chóng ăn uống, nghỉ ngơi.
Lửa trại bập bùng trong hang động, ánh sáng hắt lên những khuôn mặt lấm tấm mồ hôi nhưng tràn đầy sức sống.
Vân Tịnh ngồi xuống, giọng nghiêm túc:
“Ngày mai, chúng ta sẽ đi săn heo rừng.”
Cả đám sững người.
> Nguyễn Duyệt tròn mắt:
“Săn… heo rừng?!”
> Vương Công nhếch mép, khoanh tay:
“Bọn tao còn chưa bắt nổi một con thỏ, sao bắt được heo?”
> Triệu Thắng tỏ vẻ hào hứng:
“Vậy mới vui! Nhưng… chúng ta có đủ vũ khí không?”
> Mã Ngọc trầm ngâm:
“Nếu săn heo, ít nhất chúng ta cần bẫy hoặc vũ khí đủ mạnh. Nếu không, bị nó húc là chết đấy.”
> Vân Tịnh gật đầu, giải thích rõ ràng:
“Chúng ta không săn bằng tay không.
Tao đã suy nghĩ rồi. Ngày mai, chúng ta sẽ…dùng bẫy và phối hợp chiến đấu.”
Hắn đưa tay chỉ vào cây cung mà cả nhóm vừa lấy được.
“Cây cung này sẽ là lợi thế lớn nhất của chúng ta.”
Nguyễn Duyệt nhíu mày:
“Nhưng tao bắn còn chưa trúng mục tiêu cố định nữa. Sao bắn được heo rừng?”
Vân Tịnh mỉm cười:
“Vậy thì từ tối nay, tao sẽ dạy mày.”
Nguyễn Duyệt: “…”
---
4. Phân Công Vai Trò
Vân Tịnh bắt đầu phân công nhiệm vụ cho từng người:
> Nguyễn Duyệt – Cung thủ duy nhất, có nhiệm vụ bắn mũi tên đầu tiên để làm con heo hoảng sợ và dẫn dụ nó vào bẫy.
> Triệu Thắng & Trương Lâm – Chiến đấu cận chiến, sử dụng gậy và dao găm để hạ gục con mồi khi nó mắc bẫy.
> Vương Công & Mã Ngọc – Hỗ trợ & chặn đường thoát của con heo nếu nó chạy về hướng khác.
> Vân Tịnh – Chỉ huy và đảm bảo chiến thuật diễn ra đúng kế hoạch.
> Cả nhóm gật đầu, bắt đầu thảo luận kỹ hơn về cách bẫy heo:
- Họ sẽ đào hố bẫy gần khu vực mà heo rừng thường xuất hiện.
- Dùng mồi nhử để dẫn dụ con heo đi vào bẫy.
- Nếu kế hoạch thất bại, phải có phương án rút lui an toàn.
Cuộc đi săn sẽ là thử thách lớn nhất từ trước đến nay. Nhưng nếu thành công, họ sẽ có một bước tiến dài trong hành trình sinh tồn.
---
5. Kết Thúc Buổi Họp – Chuẩn Bị Cho Ngày Mai
Cả nhóm bắt tay vào công tác chuẩn bị:
> Mã Ngọc & Vương Công đi kiểm tra số dây leo chắc chắn để làm bẫy.
> Trương Lâm & Triệu Thắng mài sắc hai con dao găm, chuẩn bị vũ khí.
> Nguyễn Duyệt tập bắn cung dưới sự hướng dẫn của Vân Tịnh.
Khi ánh trăng treo lơ lửng trên cao, ai cũng bận rộn chuẩn bị cho cuộc săn sáng mai.
Lần đầu tiên, họ không chỉ là những đứa trẻ trốn chạy.
> Lần đầu tiên, họ sẽ chủ động đối mặt với thiên nhiên hoang dã.
> Lần đầu tiên, họ sẽ chứng minh rằng mình có thể làm chủ số phận.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro