Chương 46: Buổi Huấn Luyện Đầu Tiên
Chương 46: Buổi Huấn Luyện Đầu Tiên
---
1. Một Buổi Sáng Tràn Đầy Năng Lượng
Sau một ngày dài mệt mỏi, Vân Tịnh và Trương Lâm cuối cùng cũng có được một giấc ngủ trọn vẹn. Không còn căng thẳng, không còn hoảng loạn, cả hai ngủ thẳng giấc đến tận trưa.
Trong khi họ còn đang say giấc, mọi người khác trong nhóm đã thức dậy và bắt đầu làm việc.
- Nguyễn Duyệt tự tập bắn cung, nhưng kết quả khá tệ.
- Mã Ngọc đi hái trái cây, chuẩn bị nước cho cả nhóm.
- Triệu Thắng và Vương Công giúp củng cố lại chỗ ẩn náu trong hang, đảm bảo không ai có thể dễ dàng phát hiện ra họ.
---
2. "Ngọc Béo, Có Gì Ăn Không?"
Khoảng trưa, Vân Tịnh và Trương Lâm mới thức dậy, cả hai vừa vươn vai vừa lẩm bẩm vì đói.
Trương Lâm nhìn quanh, ôm bụng than vãn:
"Ngọc béo, có gì ăn không? Tao đói lắm rồi!"
Mã Ngọc liếc nhìn hắn, mỉm cười, rồi lấy trong giỏ ra hai quả lê rừng mà mình đã hái từ sáng.
"Hồi sáng tao có hái được ít lê rừng, ăn đỡ đi!"
Trương Lâm nhanh chóng nhận lấy, vừa cắn một miếng vừa lầm bầm:
"Đúng là ngọc béo tốt bụng mà!"
Vân Tịnh cũng nhận hai quả lê từ Mã Ngọc, khẽ gật đầu:
"Cảm ơn, mày lúc nào cũng chu đáo."
Mã Ngọc cười hiền lành:
"Đệ chỉ làm những gì cần làm thôi!"
( Mã Ngọc chỉ xưng huynh gọi đệ với một mình Vân Tịnh, lý do Mã Ngọc nhớ ơn cứu mạng, một phần nễ phục tài năng của Vân Tịnh, mặc dù Mã Ngọc lớn tuổi hơn Vân Tịnh)
---
3. "Huấn Luyện Gì Cơ?"
Trong khi ăn lê, Vân Tịnh chợt ngẩng đầu nhìn cả nhóm, rồi nói một câu đầy bí ẩn:
"Mọi người chuẩn bị đi, chiều nay chúng ta sẽ huấn luyện."
Cả nhóm giật mình.
Vương Công nhướn mày:
"Huấn luyện cái gì?"
Triệu Thắng thì hứng thú:
"Có phải học cách đánh nhau không?"
Vân Tịnh nhếch mép cười, đá nhẹ vào chân Triệu Thắng một cái:
"Một lát nữa sẽ rõ."
Thế là buổi huấn luyện đầu tiên chính thức bắt đầu.
---
4. Hé Lộ Bí Mật Quá Khứ – Chỉ Khán Giả Mới Biết
Trong khi cả nhóm vẫn còn đang thắc mắc tại sao Vân Tịnh lại có vẻ chuyên nghiệp đến vậy, hắn chỉ lặng lẽ cười.
Họ không biết rằng...
Vân Tịnh không phải một kẻ tay mơ.
Kiếp trước, hắn từng là một người lính đặc công trong quân đội Việt Nam.
Hắn từng trải qua những khóa huấn luyện khắc nghiệt nhất, sống sót trong rừng sâu, địa hình hiểm trở, chiến đấu không khoan nhượng.
Hắn biết cách sinh tồn. Hắn biết cách chiến đấu. Và quan trọng nhất, hắn biết cách biến những đứa trẻ vô dụng này thành chiến binh.
Nhưng...
Trong thân xác một đứa trẻ 10 tuổi hắn gặp rất nhiều hạn chế về sức mạnh, linh hoạt, v.v......
Mặc dù hắn có kỹ năng chiến đấu tốt nhưng không có nghĩa là bất bại.
Hắn cũng không phải một chiến binh hoàn hảo.
---
5. Điểm Yếu Của Vân Tịnh - Sự Hạn Chế Của Một Người Thành Thị
> Vân Tịnh giỏi chiến đấu, nhưng không giỏi nhận biết thực vật.
Dù từng là lính đặc công, nhưng trong quân đội, hắn không cần phải lo về vấn đề thực phẩm.
Hắn không phải chuyên gia sinh tồn kiểu nguyên thủy, mà chỉ là một chiến binh chuyên về chiến đấu và ẩn nấp.
Trước đây, trong quân đội, luôn có tổ hậu cần lo thực phẩm.
> Hắn không có nhiều kiến thức về cây cối, thực vật, hay cách săn bắt như một thợ săn thực thụ.
Hắn biết cách lọc nước, biết cách tạo bẫy, biết cách tìm ra thức ăn, nhưng...
Hắn không biết loại cây nào ăn được, loại nào có độc, bởi vì trước đây hắn chưa bao giờ phải tự lo cái ăn trong thời gian dài.
Lý do đơn giản:
Trong quân ngũ, nhiệm vụ của hắn là chiến đấu. Không phải tìm thức ăn.
> Vì sao hắn rời quân ngũ?
Hắn không rời quân ngũ vì thiếu năng lực.
Hắn rời vì hắn sợ chết.
Hắn đã từng chứng kiến quá nhiều đồng đội ngã xuống, đã từng suýt chết không biết bao nhiêu lần trong các nhiệm vụ.
Khi đã trải qua đủ nhiều, hắn hiểu rõ một điều:
> Sống sót quan trọng hơn tất cả.
Sau khi xuất ngũ, hắn quay về với cuộc sống bình thường, cưới vợ, sinh con, mong muốn có một cuộc sống an ổn.
Hắn không còn là người lính sẵn sàng hy sinh mạng sống nữa.
Nhưng...
Giờ đây, hắn không còn sự lựa chọn nào khác.
Hắn đã bị ném vào một thế giới xa lạ, nơi không có quân đội bảo vệ, không có tổ hậu cần lo thực phẩm, không có đồng đội kề bên.
Chỉ có chính hắn.
Nếu hắn muốn sống, hắn phải thích nghi.
Nếu hắn muốn bảo vệ những đứa trẻ này, hắn phải thay đổi.
Hắn siết chặt nắm đấm, ánh mắt lóe lên tia quyết tâm.
“Không sao… Nếu không thể dựa vào sức mạnh, ta sẽ dựa vào trí óc.”
Hắn hít một hơi sâu, nhìn cả nhóm và thầm nghĩ:
"Bọn bây... còn phải học nhiều lắm."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro