Chương 42: Bí Ẩn Người Mặt Đen
Chương 42: Bí Ẩn Người Mặt Đen
---
1. Trên Đường Về – Bàn Bạc Về Trận Chiến & Người Mặt Đen
Sau khi bỏ chạy bán sống bán chết khỏi cái "bóng đen" kỳ lạ, cả Vân Tịnh và Trương Lâm dần lấy lại bình tĩnh. Tuy nhiên, cả hai vẫn liên tục ngoái đầu nhìn ra sau, lo sợ rằng cái sinh vật kỳ lạ kia sẽ bất ngờ xuất hiện thêm lần nữa.
Trương Lâm vẫn còn run, giọng uất ức nói:
> Trương Lâm (mặt nhăn nhó, lầm bầm):
"Đệch… tao chưa từng bị ai dọa kiểu này trong đời! Nó cứ thỏ thẻ bên tai tao, còn cố nhét bánh tét vào tay tao nữa chứ!"
Vân Tịnh liếc hắn, lắc đầu ngao ngán:
> Vân Tịnh (giọng bực bội, tay xoa mông bị khiều):
"ĐM… tao còn bị nó khiều mông nè! Rốt cuộc đó là người hay quỷ vậy trời?"
Cả hai rùng mình một cái, rồi bước nhanh hơn. Nhưng dần dần, khi không thấy cái bóng đen kia xuất hiện nữa, tinh thần của Trương Lâm bắt đầu phấn chấn lại.
> Trương Lâm (mắt sáng rỡ, nói như quên luôn chuyện bị dọa chết khiếp):
"Ê Vân Tịnh! Hồi nãy mày thấy Hổ Nha đánh chưa? Mạnh vãi! Nhìn mà sướng cả mắt! Nếu tao luyện tập, sau này có khi cũng mạnh như vậy không chừng!"
Vân Tịnh cười khẩy, lắc đầu:
> Vân Tịnh (giọng khinh khỉnh, liếc xéo Trương Lâm):
"Mày mà muốn mạnh như Hổ Nha, chắc phải rèn luyện cả chục năm. Còn nếu muốn mạnh ngay bây giờ… thì tốt nhất là tìm vũ khí mà xài!"
Trương Lâm chớp mắt, hiểu ngay ý hắn.
> Trương Lâm (ngạc nhiên):
"Mày tính tìm thêm vũ khí à?"
Vân Tịnh gật đầu, ánh mắt sắc bén:
> Vân Tịnh (giọng trầm ngâm):
"Bọn nhóc ở hang động không có gì tự vệ, sớm muộn cũng chết. Tao với mày phải tìm thêm dao, đao, kiếm, giáo – bất cứ cái gì có thể dùng để chiến đấu."
Trương Lâm suy nghĩ một lúc, rồi cũng gật đầu đồng tình.
> Trương Lâm (cười nhạt):
"Ừ, mày nói đúng. Không có vũ khí thì cũng như cá nằm trên thớt."
---
2. Quyết Định Đi Đến Bãi Chiến Trường Cũ
Vân Tịnh ngước nhìn mặt trời, nhíu mày tính toán:
> Vân Tịnh (trầm giọng):
"Bây giờ chắc khoảng 3 giờ chiều… Nếu đi đến bãi chiến trường cũ thì mất gần 2 tiếng. Khi tới đó sẽ gần hoàng hôn rồi."
Trương Lâm nhíu mày lo lắng:
> Trương Lâm (cau mày):
"Tụi nhóc ở hang động… tối nay chắc lo sốt vó vì không thấy tụi mình về mất."
Vân Tịnh thở dài, nhưng không thay đổi quyết định:
> Vân Tịnh (kiên định):
"Không còn cách nào khác. Nếu không có vũ khí, chúng ta mãi là con mồi. Đi thôi!"
Cả hai tiếp tục tiến vào rừng sâu.
---
3. Bụng Đói - Nhặt Được Cả Buồng Chuối Chín
Sau khi quyết định xong, cả hai rẽ sang hướng khác, nhưng chưa đi được bao xa thì…
"Ục ục ục~~~"
Tiếng bụng đói đồng loạt vang lên.
Cả hai đứng khựng lại, nhìn nhau.
> Trương Lâm (xoa bụng, cười khổ):
"Tao đói quá rồi…"
> Vân Tịnh (ngán ngẩm, cũng xoa bụng):
"ĐM… tao cũng vậy!"
Nhìn nhau một lúc, cả hai bật cười, nhưng cũng bắt đầu lo lắng.
> Trương Lâm (cười khổ):
"Tính đi đánh trận mà bụng đói meo thế này thì có khi lăn ra chết trước khi nhặt được vũ khí mất!"
> Vân Tịnh (thở dài, gật đầu):
"Kiếm gì đó bỏ bụng trước đi! Tao nhớ khu này có vài cây dại với tổ chim, cứ tranh thủ mà kiếm!"
Trương Lâm (vừa nói vừa xoa bụng):
"Ừ! Kiếm trứng chim đi! Ăn sống cũng được!"
> Vân Tịnh (quay qua trợn mắt, giọng bất mãn):
"Tao còn chưa quên cái lần tao ăn cua sống bị tiêu chảy suýt chết đâu! Không nướng được thì tao nhịn luôn chứ không ăn sống nữa!"
> Trương Lâm (vờ nghiêm túc, khoanh tay, gật gù):
"Ờ… cũng đúng! Ăn sống dễ bị tiêu chảy lắm!"
Nhưng ngay lúc đó, một mùi thơm ngọt ngào xộc vào mũi.
Cả hai đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên.
Trên một sườn đất cao có một quầy chuối chín vàng bị lũ chim mổ ăn dở!
> Trương Lâm (mắt sáng rỡ, hét lớn):
"Trời độ tao rồi!!! CHUỐI CHÍN!!!"
Hắn định lao tới dùng tay đốn hạ cây chuối, nhưng…
Vân Tịnh nhanh hơn.
Hắn rút dao găm từ hông ra, xoay ngược lưỡi, rồi bằng một cú chặt dứt khoát, hạ cả buồng chuối xuống đất.
> Trương Lâm (há hốc mồm, trợn mắt nhìn dao găm):
"ĐM, tao quên là mày có dao!"
> Vân Tịnh (nhún vai, xoay xoay dao găm trên tay):
"Mày không có vũ khí thì lo mà kiếm đi, đừng mong tao cho mượn!"
Trương Lâm cười khổ, nhưng cũng vui mừng vì có thức ăn.
> Trương Lâm (hí hửng, vừa vác vừa cười):
"Bữa nay khỏi lo đói nữa! Vừa đi vừa ăn thôi!"
Cả hai xé buồn chuối làm hai, vừa vác vừa ăn, tiếp tục lên đường đến bãi chiến trường cũ.
---
4. Hướng Đi Nguy Hiểm
Con đường đến bãi chiến trường không hề dễ đi.
Cả hai phải băng qua rừng rậm rạp, tránh địa hình lầy lội, dấu vết của những cuộc chiến trước.
Không khí càng lúc càng nặng nề hơn khi mặt trời bắt đầu khuất sau tán cây.
Bỗng, Trương Lâm dừng lại, ánh mắt cảnh giác.
> Trương Lâm (giọng căng thẳng):
"Ê Vân Tịnh… tao có cảm giác không ổn lắm…"
Vân Tịnh cũng cảm nhận được điều gì đó khác thường.
Không còn tiếng chim chóc.
Không còn tiếng gió lay cành.
Chỉ còn một thứ duy nhất…
Mùi hôi tanh của máu.
Cả hai liếc nhìn nhau, ánh mắt đầy cảnh giác.
> Vân Tịnh (hạ giọng, mắt lóe lên sự thận trọng):
"Cẩn thận. Có thể có thứ gì đó còn sót lại ở chiến trường…"
Trương Lâm gật đầu, tay siết chặt nắm đấm trần.
Vân Tịnh vẫn giữ chặt dao găm bên mình, sẵn sàng rút ra nếu có nguy hiểm.
Cả hai lặng lẽ tiến về phía trước, cẩn trọng bò qua những bụi cây, tiến gần hơn đến bãi chiến trường đầy bí ẩn…
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro