Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Lạc Lối Giữa Bóng Đêm

Chương 4: Lạc Lối Giữa Bóng Đêm

Phần 1: Chạy trong vô thức

Bóng tối dần buông xuống.

Ánh trăng mờ ảo đang hiện lên, len lỏi qua từng tán lá, chỉ đủ soi rọi những mảng rừng thưa thớt.

Hơi thở dồn dập.

Tiếng bước chân đạp lên lá khô vang vọng trong màn đêm, hòa lẫn với nhịp tim đập cuồng loạn trong lồng ngực.

Vân Tịnh chạy.

Hắn không còn biết mình đang đi đâu, chỉ biết rằng nếu dừng lại, cái chết sẽ đuổi kịp hắn ngay lập tức.

Phía sau, âm thanh của trận chiến vẫn còn văng vẳng—tiếng binh khí va chạm, tiếng gào thét của binh lính, tiếng gầm giận dữ của con hổ.

Nhưng hắn không dám quay đầu lại.

Hắn chạy, chạy để được sống, để được thở.

Những nhánh cây gai góc cào rách làn da non nớt, từng giọt máu nhỏ xuống nền đất nhưng hắn không còn cảm nhận được cơn đau.

Chỉ có bản năng sinh tồn dẫn lối.

---

Phần 2: Kiệt sức giữa khu rừng vô tận

Cơn gió đêm lạnh buốt, nhưng cơ thể hắn đang bốc hỏa.

Phổi hắn như bị thiêu đốt, đôi chân như bị xích lại bởi sức nặng của mệt mỏi.

Càng chạy sâu vào rừng, không gian càng tối đen như mực.

Không còn âm thanh nào ngoài tiếng lá cây xào xạc.

Cảm giác như hắn đang rơi vào một thế giới khác, nơi chỉ có hắn và bóng tối.

Đôi mắt hắn mờ đi, tầm nhìn nhòe nhoẹt bởi mồ hôi và hơi thở dốc.

Hắn muốn dừng lại…

Nhưng nỗi sợ khiến hắn không dám.

Cho đến khi…

Bịch!

Hắn vấp phải một rễ cây lớn.

Cơ thể ngã mạnh xuống nền đất.

Đau.

Hơi thở hắn đứt quãng, từng hơi thở yếu ớt như thể phổi sắp vỡ ra.

Cố gắng… hắn cố gắng đứng dậy…

Nhưng không còn sức nữa.

Toàn bộ cơ thể hắn rã rời.

Hắn không thể nhấc nổi dù chỉ một ngón tay.

Bóng tối dày đặc bao trùm.

Ý thức hắn mờ dần…

Hắn muốn tỉnh táo… muốn tiếp tục chạy…

Nhưng…

Mí mắt hắn dần khép lại.

Vân Tịnh… bất tỉnh.

---

Phần 3: Tiếng động trong đêm

Lách tách… Sột soạt…

Một âm thanh lạ lùng và nặng nề vang lên đâu đó gần hắn.

Tiếng nhai tóp tép, tiếng sột soạt của lá khô bị cào xới.

Rồi—

Tiếng “ụt ụt” trầm thấp vang lên ngay bên tai.

Đôi mắt Vân Tịnh mở bừng ra.

Hắn vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, đầu óc vẫn còn quay cuồng sau khi bất tỉnh. Nhưng tiếng động xung quanh hắn quá rõ ràng.

Có thứ gì đó đang ở rất gần.

Hắn nín thở.

Ánh trăng lờ mờ soi rọi qua những tán cây, giúp hắn nhìn thấy một vài bóng đen đang di chuyển chậm chạp trong bụi rậm.

Là những con heo rừng.

---

Phần 4: Lựa chọn sinh tồn

Vân Tịnh căng người, không dám động đậy.

Hắn biết heo rừng không phải loài hiền lành.

Nếu chúng đói, hoặc cảm thấy bị đe dọa, chúng có thể tấn công.

Mà với bộ dạng kiệt quệ của hắn bây giờ, chỉ cần một cú húc của chúng, hắn chắc chắn sẽ bị thương nặng.

Phải làm gì đây?

Nằm im giả chết?

Tìm cách rút lui?

Hay thử tìm cách lợi dụng tình huống này?

Hắn cố gắng điều chỉnh hơi thở, giữ cho cơ thể thật im lặng.

Lũ heo rừng vẫn đang cắm đầu đào bới mặt đất, tìm kiếm thức ăn và những rễ cây non dưới lớp đất mềm.

Không có dấu hiệu chúng cảm nhận được sự hiện diện của hắn.

Vân Tịnh nhận ra mình đang nằm dưới một gốc cây sung dại khổng lồ.

Quả sung rụng đầy dưới đất, là nguồn thức ăn của lũ heo.

Và có thể cũng là nguồn sống của hắn.

Nhưng liệu hắn có thể tận dụng cơ hội này không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro