Chương 19: Đồng Bạn Đầu Tiên
Chương 19: Đồng Bạn Đầu Tiên
Bầu không khí giữa khu rừng rậm vẫn im lặng, chỉ có tiếng côn trùng rả rích xen lẫn tiếng gió nhẹ nhàng thổi qua những tán cây. Mặt trời đang dần ngả bóng, nhuộm màu vàng cam lên từng tán lá. Cả nhóm trẻ đứng đối diện nhau, ánh mắt căng thẳng, nửa tin nửa ngờ.
Vân Tịnh quan sát bọn nhóc trước mặt, quần áo xộc xệch, da dẻ gầy guộc, ánh mắt tràn đầy cảnh giác và mệt mỏi. Nhìn qua cũng đủ hiểu rằng bọn chúng đã nhịn đói nhiều ngày.
Hắn khoanh tay trước ngực, nở một nụ cười nhạt:
– Nhìn bọn mày trông có vẻ nhịn đói mấy ngày rồi hả?
Vương Công, kẻ nhỏ con nhưng lanh lợi nhất nhóm, gãi đầu, giọng khàn khàn vì khát nước:
– Đúng vậy, bọn tao ăn mọi thứ có thể trên đường trốn chạy… nhưng giờ chẳng còn gì nữa.
Mã Ngọc nuốt khan, xoa bụng than vãn:
– Nếu cứ tiếp tục thế này, tao sợ bọn tao không trụ nổi mất…
Nguyễn Duyệt trầm giọng, ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng:
– Chúng ta không thể cứ lang thang như vậy mãi. Cần tìm nơi nào đó an toàn hơn, có thức ăn và nước uống.
Vân Tịnh khẽ gật đầu, nhún vai đáp:
– Được rồi, tao sẽ dẫn bọn mày đi tìm thức ăn. Tao đã đi khảo sát xung quanh đây mấy ngày nay, cũng biết kha khá chỗ có đồ ăn. Bọn mày theo tao, đảm bảo không chết đói.
Nhưng bọn trẻ vẫn tỏ ra cảnh giác. Trương Lâm – đứa mặt sẹo, cau mày hỏi:
– Tại sao mày lại giúp bọn tao? Mày cũng chỉ là một đứa trẻ lạc trong rừng giống bọn tao thôi.
Vương Công nheo mắt, giọng đầy hoài nghi:
– Đúng đó! Nhỡ đâu mày dẫn bọn tao vào bẫy thì sao? Biết đâu mày là tay sai của quân lính, giả vờ thân thiện để dụ bọn tao ra nộp mạng?
Vân Tịnh bật cười, khoanh tay tựa vào thân cây gần đó, ánh mắt thản nhiên:
– Nếu tao là tay sai của quân lính, thì bọn mày đã bị bắt ngay từ khi tao xuất hiện rồi. Tao đâu cần phí lời dụ dỗ bọn mày làm gì?
Câu nói của hắn khiến cả nhóm im lặng. Ai cũng biết lời hắn nói có lý, nhưng sau những ngày tháng chạy trốn đầy gian khổ, chẳng ai dễ dàng tin tưởng một kẻ xa lạ.
Bất ngờ, Triệu Thắng – tên nhóc cao to nhất nhóm, từ nãy giờ vẫn im lặng quan sát – chợt lên tiếng, giọng trầm ổn:
– Cứ đi đi. Tao tin nó.
Trương Lâm quay sang, cau mày hỏi:
– Mày chắc chứ, Thắng?
Triệu Thắng gật đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào Vân Tịnh, như thể đang đoán định điều gì đó.
– Dù sao chúng ta cũng không có lựa chọn nào khác. Nếu nó định hại bọn mình, thì chúng ta vẫn có năm người, không dễ để bị bắt nạt đâu.
Câu nói của Triệu Thắng khiến cả nhóm khẽ gật đầu đồng tình.
Vân Tịnh nở một nụ cười nhạt, xoay người bước đi trước, chỉ nói một câu đơn giản:
– Đi thôi, tao không thích lãng phí thời gian.
Cả nhóm trẻ nhìn nhau, rồi đồng loạt bước theo hắn.
Chuyến hành trình tìm kiếm sự sống giữa rừng sâu chính thức bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro