Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12: Bình Minh và Quyết Tâm Sinh Tồn

Chương 12: Bình Minh và Quyết Tâm Sinh Tồn

Phần 1: Bình minh sau đêm dài

Vân Tịnh tỉnh dậy.

Bầu trời đã không còn chìm trong màn đêm u tối, mà thay vào đó là ánh sáng yếu ớt của bình minh len lỏi qua tán cây. Không khí buổi sớm lạnh se sắt, hơi ẩm đọng lại trên những tán lá, phản chiếu ánh sáng lấp lánh.

Hắn khẽ cựa mình, cảm nhận cơ thể vẫn còn mệt mỏi, nhưng tinh thần đã ổn định hơn sau đêm kinh hoàng.

Hắn sống sót thêm một ngày nữa.

Nhưng… bao nhiêu ngày như vậy mới đủ?

Hắn không thể trốn mãi trong hóc cây, sống cầm cự với mấy quả sung rừng. Nếu cứ tiếp tục thế này, chẳng sớm thì muộn hắn cũng sẽ suy kiệt mà chết.

Hắn cần thay đổi.

---

Phần 2: Kiểm tra lại tình trạng bản thân

Hắn từ từ ngồi dậy, cảm giác nhức mỏi vẫn còn nhưng không còn đau bụng dữ dội như hôm qua.

Tuy nhiên, bụng hắn trống rỗng, réo lên từng cơn như trống trận vang dội trong lòng ngực.

Đói.

Cảm giác đói cồn cào này khiến hắn bứt rứt vô cùng.

Hắn liếc nhìn những quả sung trên cành cây, nhưng rồi cảm thấy chán ngán.

Sung có thể giúp hắn không chết đói, nhưng nếu chỉ ăn sung, cơ thể hắn sớm muộn cũng suy yếu vì thiếu dinh dưỡng.

Hắn cần tìm thứ khác để ăn.

---

Phần 3: Lập kế hoạch sinh tồn

Hắn tựa lưng vào gốc cây, suy nghĩ nghiêm túc về cách sinh tồn lâu dài.

Những thứ hắn cần ngay lúc này gồm:

✔ Nguồn nước ổn định – Nước suối rất tốt, nhưng hắn cần cách dự trữ tốt hơn.
✔ Thực phẩm giàu dinh dưỡng hơn – Hắn cần tìm protein thay vì chỉ ăn quả sung.
✔ Chỗ trú ẩn an toàn hơn – Hóc cây tạm ổn, nhưng hắn cần thứ gì đó bền vững hơn để phòng khi có thú dữ hoặc mưa bão.
✔ Vũ khí phòng thân – Nếu gặp thú hoang hoặc kẻ thù, hắn cần một thứ gì đó để tự vệ.

Lập xong kế hoạch, hắn cảm thấy tinh thần vững vàng hơn.

Hắn không còn là một kẻ vô phương hướng, mà đã bắt đầu thực sự tư duy như một người sinh tồn.

---

Phần 4: Tìm kiếm thực phẩm mới

Hắn rời khỏi cây sung, đi xa hơn một chút để tìm kiếm thức ăn khác.

Sau khoảng nửa canh giờ dò xét, hắn phát hiện một tổ chim trên cành cây thấp, bên trong có mấy quả trứng nhỏ màu xanh nhạt.

Trứng chim có thể ăn được!

Nhưng… có nên lấy không?

Hắn nhìn xung quanh, không thấy chim mẹ đâu cả. Nếu lấy tổ trứng này, có nghĩa là hắn đang giết chết một mầm sống khác.

Hắn do dự trong chốc lát, nhưng rồi nhanh chóng quyết định.

Sống sót quan trọng hơn.

Hắn nhẹ nhàng vươn tay, lấy hai quả trứng, rồi đặt lại những quả còn lại vào tổ, như một cách giữ lại hy vọng sinh tồn cho những con chim khác.

Hắn rút lui nhanh chóng, tránh làm quá nhiều xáo trộn đến tự nhiên.

---

Phần 5: Ăn trứng sống – Một thử thách khác

Hắn cầm một quả trứng chim trên tay, cảm nhận vỏ ngoài mỏng, lành lạnh.

Không có lửa. Không có dụng cụ nấu nướng.

Chỉ có một cách duy nhất.

Ăn sống.

Hắn cắn nhẹ phần vỏ, tạo một vết nứt, rồi khẽ hút phần lòng đỏ và lòng trắng bên trong.

Ngay lập tức, một cảm giác tanh nhẹ lan tỏa khắp miệng hắn.

Lòng đỏ có vị hơi béo, nhưng cũng có hậu vị khó chịu.

Lòng trắng nhớt dính, tạo cảm giác không dễ nuốt.

Hắn nhăn mặt, suýt chút nữa muốn nhổ ra, nhưng rồi cố gắng ép mình nuốt xuống.

Đây là lần đầu tiên hắn ăn trứng sống, một trải nghiệm chẳng hề dễ chịu chút nào.

Sau khi ăn xong, hắn vội vàng uống nước suối để xua đi mùi tanh còn vương lại trong miệng.

---

Phần 6: Chế tạo vũ khí đơn giản

Hắn quay trở lại bờ suối, nhặt một cành cây dài khoảng nửa cánh tay, khá cứng cáp.

Hắn thử mài nhọn đầu cành cây bằng một tảng đá thô.

Nhưng ngay lập tức một vấn đề nảy sinh:

Hắn không có công cụ thích hợp để vót nhọn gậy một cách hiệu quả.

Hắn cố thử nhiều cách, dùng đá mài, bẻ đầu gậy, nhưng mũi nhọn tạo ra không đủ sắc để làm vũ khí.

Sự bất lực này làm hắn bực bội.

Ở kiếp trước, chỉ cần có một con dao, một cái kéo, hắn có thể dễ dàng làm bất cứ thứ gì.

Nhưng ở đây, hắn chẳng có gì cả.

Bản năng của hắn mách bảo:

"Mình cần một thứ gì đó tốt hơn—một viên đá sắc, hoặc một mảnh kim loại."

---

Phần 7: Phát hiện dấu vết của con người

Khi đang tìm kiếm xung quanh bờ suối, hắn vô tình phát hiện một thứ gì đó lạ lẫm trên nền đất ẩm.

Dấu chân!

Nhưng… đây không phải dấu chân động vật.

Hắn nhìn chằm chằm vào dấu vết đó, một đôi mắt tràn đầy cảnh giác.

Dấu chân này… là của một con người.

Chưa hết, gần đó, hắn thấy một mảnh vải nhỏ mắc trên cành cây.

Mảnh vải này có vẻ đã cũ, nhưng không mục nát hoàn toàn—chứng tỏ có người đã từng đi qua khu vực này không lâu trước đây.

Hắn cảm thấy tim đập mạnh hơn một chút.

"Mình không phải là người duy nhất ở nơi này?"

Có thể đó là một người dân bản địa?
Hay một kẻ lạc đường khác giống hắn?
Hay… một toán thợ săn nô lệ?

Hắn không có cách nào biết chắc được, nhưng phát hiện này thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của hắn.

Hắn không còn đơn độc tuyệt đối—và điều đó vừa là cơ hội, vừa là nguy hiểm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro