Chương 1: Ký Ức
Chương 1: Ký Ức
1. Giao thừa định mệnh
Trên bầu trời cao, hàng loạt pháo hoa nổ tung, vẽ lên những dải sáng rực rỡ trong đêm. Mỗi chùm pháo hoa bừng lên chỉ trong khoảnh khắc rồi vụt tắt, để lại trong không trung một làn khói mờ ảo.
Bên dưới, hàng nghìn người đang tụ tập trong quảng trường rộng lớn, cùng nhau hò reo chào đón thời khắc chuyển giao năm cũ và năm mới. Không khí tràn ngập niềm vui, tiếng cười đùa của trẻ nhỏ vang vọng khắp nơi.
Ở giữa đám đông, một người đàn ông đứng lặng lẽ, ánh mắt dõi theo những chùm pháo hoa trên bầu trời.
Vân Tịnh, 30 tuổi, mái tóc hơi rối, khuôn mặt góc cạnh với vẻ từng trải của một người đàn ông đã đi qua bao sóng gió cuộc đời. Trên người hắn là một chiếc áo khoác dày, bàn tay đút vào túi quần, dáng vẻ điềm tĩnh nhưng trong ánh mắt có chút gì đó xa xăm.
Bên cạnh hắn, vợ và con trai đang chăm chú ngắm nhìn pháo hoa. Đứa bé chợt kéo áo mẹ, phụng phịu:
"Mẹ ơi, con muốn đi vệ sinh."
Người vợ dịu dàng cúi xuống xoa đầu con, rồi quay sang nhìn hắn:
"Anh đứng đây chờ, em đưa con đi một lát rồi quay lại."
Hắn chỉ khẽ gật đầu.
Màn đêm lung linh ánh sáng, âm nhạc vang vọng khắp nơi. Mọi thứ tưởng chừng như là một khung cảnh hoàn hảo cho một khoảnh khắc hạnh phúc... nhưng định mệnh không cho hắn hưởng trọn niềm vui ấy.
Một chùm pháo hoa khác vừa bay lên, để lại những vệt sáng dài trên bầu trời. Nhưng rồi...
BÙM!
Một tiếng nổ chói tai vang lên, không phải từ pháo hoa trên cao mà ngay giữa đám đông!
Từ trên trời, một viên pháo hoa trình diễn kích thước lớn do sự cố phát nỗ tại bễ phóng của những viên pháo hoa khác mà khiến nó bay chệch hướng đột ngột rơi xuống ngay chiếc lò than của một người bán bánh tráng nướng ở quảng trường.
Không ai kịp phản ứng.
KHỰC!
Một cơn chấn động kinh hoàng quét qua cơ thể hắn. Một luồng áp lực mạnh mẽ đến mức đẩy bật cả cơ thể hắn về phía sau. Một cảm giác đau đớn xé toạc lồng ngực, hơi nóng bỏng rát xuyên qua từng thớ thịt.
Tai hắn điếc đặc, mọi thứ xung quanh trở nên mơ hồ và rời rạc.
Mùi thuốc súng khét lẹt, tiếng người la hét thất thanh vang lên bên tai, nhưng tất cả với hắn lúc này chỉ còn là những âm thanh vang vọng từ nơi xa xăm.
Tầm nhìn hắn nhòe đi, nhưng trong màn sương ấy, hắn thấy vợ hắn và con trai đang chạy về phía hắn.
"Anh ơi!!"
Vợ hắn gào khóc, quỳ xuống bên hắn, bàn tay run rẩy nâng khuôn mặt đẫm máu của hắn lên.
Mọi thứ xung quanh xoay tròn, như thể cả thế giới đang trôi đi.
Cậu con trai níu lấy áo mẹ, ánh mắt ngây thơ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hắn cảm thấy máu đang rời khỏi cơ thể, nhưng kỳ lạ thay, hắn không còn cảm giác đau đớn. Chỉ có một sự thanh thản kỳ lạ len lỏi vào tâm trí.
Hắn cố giơ tay, bàn tay đầy máu của hắn chạm nhẹ vào má vợ, lau đi giọt nước mắt đang lăn dài.
Một nụ cười nhẹ nhõm nở trên môi hắn.
Không hối hận.
Hắn không oán trách số phận, không trách cứ bất kỳ ai.
Hình ảnh trước mắt mờ dần, tối lại, như một ngọn nến bị thổi tắt giữa cơn gió lạnh.
Bóng tối nuốt chửng hắn.
---
2. Hồi sinh giữa chiến trường
Cái chết không phải là sự kết thúc.
Hắn tỉnh dậy.
Nhưng không phải ở thế giới quen thuộc của hắn.
Điều đầu tiên hắn cảm nhận được là mùi máu tanh nồng xộc vào mũi, hòa lẫn với mùi đất. Một cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo những tiếng gào thét, rên rỉ từ xa vọng lại.
Hắn mở mắt, nhìn thấy bầu trời xám xịt thay vì những ánh sáng đô thị rực rỡ.
Cơ thể hắn nằm trên mặt đất, mặt đất lạnh ngắt thấm vào da thịt, và xung quanh hắn là một cảnh tượng kinh hoàng.
Xác người nằm la liệt.
Một số đã lạnh cứng, một số còn đang co giật hấp hối. Máu từ những vết thương chảy ra, nhuộm đỏ cánh đồng lúa chín vàng.
Hắn rùng mình.
Hắn cố chống tay ngồi dậy, nhưng ngay lập tức nhận ra có gì đó không đúng.
Cơ thể hắn... quá nhỏ!
Hắn nhìn xuống bàn tay gầy guộc, nhỏ bé, không còn là bàn tay của một người đàn ông trưởng thành nữa.
Hắn đã trở thành một đứa trẻ!
Hắn chưa kịp định thần, thì một cảnh tượng khủng khiếp khác hiện ra.
Một tên binh sĩ cười gian ác, đứng trên xác một người phụ nữ. Cô ta vẫn còn sống, tay run rẩy cầu xin:
"Làm ơn... tha cho tôi... tôi còn con nhỏ...!"
Tên lính nhếch môi cười, cúi xuống giật rách y phục của cô ta.
Nhưng ngay khi hắn định tiến thêm một bước, người phụ nữ bất ngờ vung tay cào thẳng vào mắt hắn!
"Aaaaargh!!"
Tên binh sĩ thét lên đau đớn, lấy tay ôm mắt, giãy giụa như một con thú bị thương.
Cơn giận dữ bùng lên, hắn rút đao và bổ xuống!
BỤP!
Thanh đao bổ xuống ngay giữa đỉnh đầu người phụ nữ, đôi mắt vẫn còn mở trừng trừng đầy hoảng loạn.
Máu chảy thành dòng, nhuộm đỏ đất lúa.
Cảnh tượng ấy đập thẳng vào mắt Vân Tịnh.
Hắn không thể thở nổi.
Cả cơ thể hắn run lên, dạ dày quặn thắt như muốn trào ngược tất cả ra ngoài.
Hắn quay đầu sang một bên, và nôn thốc nôn tháo.
---
Hết chương 1
Tác giả: BotiCa
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro