4.
Em không nhớ đã bao ngày!
Em không nhớ đã bao sáng!
Và cũng không nhớ tại sao mình lại cố gắng bỏ những buổi sáng dễ chịu như này ra khỏi thói quen của mình...
Đêm qua em lồng 2 tấm hình vào hai khung gỗ dặt trên bàn làm việc của mình. Một tấm của 2 người. Một tấm của một người. Hai tấm hình mà em thực sự muốn ở bên mình, dẫu việc làm này chưa bao giờ em làm. Em muốn hình dung ra căn nhà. Em muốn hình dung ra khu vườn nhỏ nhiều hoa. Căn nhà mà lẽ ra em đã đến nhưng lại ngần ngại và lo lắng... Anh có biết điều ấy chăng?
Hôm nay bão đã đi qua. Trời cao, xanh và chói chang nắng. Nhưng em lại thích bầu trời mấy ngày trước. Nó làm em nhớ nhiều hơn bầu trời Đà Nẵng ngày em ngồi bên anh, ngày em về...
Và anh có biết, anh là cơn bão lớn nhất trong em?
--------_--------_--------_--------
Chủ nhật là ngày không thể gặp nhau. Hay Chủ nhật là ngày người nơi ấy có bao niềm vui? Hoặc nụ cười thơ trẻ làm nhẹ đi bao mỏi mệt?
Em vẫn nhớ ngày Chủ nhật hạnh phúc của mình. Em có thể im lặng. Em có thể cười. Em có thể nói những gì em muốn nói... Cũng gió.. Cũng nắng... Cũng cồn cào nỗi nhớ dẫu bên nhau...
Chưa bao giờ em thấy ngày Chủ nhật lại dài và khủng khiếp như thế này. Sao bỗng dưng lại tưởng tượng đủ thứ chuyện, chỉ thêm đau đầu và mệt mỏi. Em biết làm gì để đi qua?
Bây giờ thèm cảm giác gió mang hơi muối, cảm giác sóng đuổi mình trên bãi biển. Thèm đến quắt quay... Nhưng sao có được?
Thì thôi, gió vẫn cứ là gió. Em vẫn cứ là em... Chờ đợi và thương mình đến xót xa...
--------_----------_--------_------------
Em nhớ anh như bãi bồi nhớ cát
Như hoàng hôn nhớ nắng tím chân trời
Và có lúc tưởng không còn gì nữa
Ấy là khi đã nhớ quá đi thôi
Anh có nghe trong nắng hạ đỏ trời
Cơn gió mát như tóc em vừa gội
Mình xa nhau để trái tim biết đợi
Có hai người cho nỗi nhớ song đôi....
Đã bao giờ em hết nhớ về anh đâu, nhớ từng cử chỉ, ánh mắt, nụ cười. Nhớ cả bước chân khi anh bước trên bãi biển bên em. Nhớ lắm ...
Mình đã hẹn mùa thu? Hay mười năm? Hay sẽ là hai mươi năm? Em không chờ đợi nhưng em lại nhớ, nhớ vô cùng. Em chỉ tự hẹn mình, em sẽ nhớ, nhớ tất cả, để không bao giờ tiếc nếu ngày mai không bao giờ đến...
Cho em gửi ít gió heo may, ít mưa Ngâu về nơi ấy. Rồi có thể, ngày mai, em đã thật xa ...
--------_---------_----------_----------+
Tình yêu có màu gì thế anh?
Em ngỡ rằng tình yêu màu xanh
Màu mây trời, màu của đại dương
Xanh hy vọng, tương lai hạnh phúc
Hay tình yêu có màu hoa cúc
Cúc nở vàng trong nắng sáng nay
Màu áo dài cô dâu ngày cưới
Kề bên anh nhận bao lời chúc
Em biết rồi, tình yêu màu trắng
Như tên em, một đoá hoa Quỳnh
Vừa hé nở đêm nay trăng sáng
Em yêu hoa và rất yêu anh...
--------_--------_---------_-------------
Em không biết yêu bằng cả trái tim
Như bao người hay nói
Chỉ biết nhớ anh khi hết ngày mệt mỏi
Khi bắt đầu một ngày ,
khi hết cả giấc mơ …
Em muốn làm cơn mưa
Đến bất chợt ,anh bàng hoàng hạnh phúc
Em sẽ cười vui hơn những giọt nước
Xoa dịu mắt cay !
Em chẳng thích làm gió heo may
Vì mùa thu mình chia tay nhiều lắm
Vì em sẽ buồn, anh chìm trong im lặng
Nên em làm nắng vàng bên khung cửa màu xanh
Em chẳng đẹp xinh, chẳng có gì cho anh
Ngoài đôi bàn tay nắm tay anh đến cùng trời cuối đất
Nhưng mà thôi, nghe thành to tát
Em sẽ ngồi chờ trước bậc cửa nhà anh
Dù biết rằng mưa bão chẳng qua nhanh,
Những con đường cứ xa nhau thêm mãi…
Chỉ xin anh khi dừng chân đứng lại
Hãy tin vào điều kỳ diệu ngày xưa,
Người con trai đến từ những cơn mưa
Và cô gái từ những điều tưởng tượng,
Một cái tên giản dị
Có đôi lần anh nhắc lại trên môi ?
Vòng tay gần đây sao đã thấy nghìn dặm xa xôi ?
Lại cuộc chia tay không biết ngày gặp lại
Tất cả xa rồi sao em còn mơ mãi ?
Có lẽ vì anh cũng nhớ về em !
--------_---------_--------_--------
Chẳng lẽ anh không thuộc về em
Sẽ có người đàn ông thuộc về em mãi mãi
Tình yêu là cột mốc cho ta nhìn lại
Và đi qua
Nắm tay giữ chặt những ngày xưa
ngày những đôi tình nhân quen nhau va hò hẹn
ngày em mang nỗi nhớ ủ mầm tình yêu đến sớm
em ngỡ ngàng tìm vui trong trò chơi anh bầy ra
Trò chơi có lỗi lầm tuổi trẻ anh đã đi
Có sự hồ hởi tìm kiếm bí mật được giấu kín trong bàn tay trắng muốt
Một phần tư thế kỷ anh rong chơi trong ốc đảo tình yêu và công việc
Anh đã sống hết mình những ngày không có em...
Em biết đặt em vào đâu trong đời anh
để mang theo những rung động đầu đời
để che chở em ngày mưa
để cơn ác mộng không trở về đêm đêm trên gác trọ
gác trọ đìu hiu mưa về lạnh tràn qua khung cửa
em lục tung ăn phòng tìm bàn tay ngày cũ
hơi người lạnh đến nghẹt thở tiếng nấc tủi hờn
Em trót nợ giấc mơ những rung cảm lòng mình
để tin một ngày anh sẽ đến...
--------_----------_---------_-------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro