Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2.

Xe chỉ đi qua cầu sông Hàn. Em thoáng nhìn thấy một khúc của đường Bạch Đằng mà ngày nào em đã qua, con đường mà ta đã nói về nó bao lần trong những lần trò chuyện. Lòng nôn nao đến run người. Và khi anh xuất hiện, mỉm cười và khẽ vẫy tay chào phía ngoài cửa kính, có biết trái tim em đã run rẩy đến chừng nào? Thế mà em đã ra sao? Em như một người xa lạ? Em e ngại? Hay em chỉ muốn anh đừng biết em đang cảm thấy như nào và suy nghĩ những gì?

Em không lý giải được vì sao em lại khác thường như thế. Mình đã gần nhau như vậy mà sao em lại ngần ngại? Giá như em đừng như vậy, thì bây giờ em đâu có tiếc nhớ như này, thương yêu!


-

--------_----------_---------_-----------------

Thế là em đã rời Đà Nẵng. Gần 2 tiếng gồi ở ga đà Nẵng, em đã nghĩ rất nhiều, nghĩ về những gì đã nghĩ, những gì đã đến và những gì sẽ đến... Cảm giác nôn nao, hạnh phúc lẫn đau lòng đều có. Vì sao?

Tạm biệt Đà Nẵng... Và hẹn ngày gặp lại.

---------_--------_-----------_------------

Em đã kể về bài thơ đêm qua nghe trên chuyến tàu từ Đà Nẵng ra Bắc, bây giờ nghĩ lại thấy sao mình lại nói những điều thật mà vô duyên ấy. Liệu có cần phải thành thật với tâm trạng mình như vậy hay không? Liệu có nên nói thật hơn cả thế hay không?

Có lẽ lời ngày nào là đúng, không cần nói mà ta vẫn hiểu? Em đã không dám nhìn thẳng, em đã không dám cởi mở... Là vì sao?

Nhưng em không phải không day dứt như cô gái trong bài thơ ấy...

Em không nhận lỗi đâu dẫu biết mình có lỗi

Chị cũng không hề tha thứ phải ko?

Trái đất này một nửa dân số là đàn ông

Sao em phải yêu anh ấy

Có thanh thản gì đâu giữa tình yêu ngang trái

Tự em làm khổ mình đấy thôi

Gánh trên vai cái đa mang lận dận kiếp người

Còn nơm nớp nghĩ mình tàn nhẫn

Chị không hề biết chuyện

Em và anh ấy yêu nhau

Em là kẻ đến sau

Nhưng lại dằn vặt trước

Người ta bảo tình yêu là duy nhất

Không thể hai lòng không thể sẻ chia

Lý giải thế nào khi em yêu anh ấy đến nhường kia

Khi em đã có người- đàn-ông-thứ-nhất

Có thể chị sẽ khóc

Có thể chị sẽ hận thù

Sẽ tìm mọi cách cản ngăn đập vỡ tình yêu của em và anh ấy

Kéo anh ấy về với nguyên vẹn mái ấm gia đình

Đã biết trước nhịp càu yêu quá chênh vênh

Mà em còn bước

Cứ vờ ko day dứt

Mà bão lòng chẳng yên

Không cầu xin chị tha thứ cho em

Nhưng nếu đến một ngày kia bí mật này đổ vỡ

Em chỉ đủ sức ra khỏi tình yêu và nỗi nhớ

Nếu như anh ấy lạnh lòng, chị có làm ấm được hay không?

-----------_-----------_------------_-----------

Chiều nay ở đây mưa. Mình lại nhớ buổi sáng hôm thứ 7 ấy, hai đứa đứng trú mưa giữa phố cổ Hội An, con bạn đang buồn nhưng lại cười rất tươi, mình đang vui mà lại chẳng cười nổi. Cách nhau 40km nhưng lại phải trò chuyện bằng NET. Ao ước gặp. Rồi mong chờ... Nhưng khi ngồi canh nhau thì bao lời định nói bay đâu hết. Mãi đến khi ngồi tàu ra Bắc, mình mới nhớ lại, tâm trạng ấy, cảm xúc ấy giống như ngày xưa, ngày còn là đứa con gái mười lăm tuổi... 10 năm sau lại có cảm xúc ấy... Sao kỳ lại vậy người

--------_--------_---------_---------_----------

Em cứ muốn để yên máy đấy, chỉ nghe giọng của anh. Nhưng như thế lại vô duyên mất thôi... Sao không thể chiến thắng được trái tim? Sao không thể tự mình vượt qua được điều không thể có?

Em đã trở về nhà, lặng lẽ như khi đi và biết rằng nơi này vẫn là chốn bình yên nhất của mình, dẫu bão giông cũng bắt đầu từ đây.

Em đang hình dung, sẽ thế nào nếu em ra đi? Sẽ thế nào khi không còn khoảng cách? Em có còn như bây giờ và anh sẽ ra sao? Liệu cảm xúc ấy có còn? Liệu tâm trạng ấy có khác đi?

Đôi khi em mơ về giấc mơ của chính mình, em mơ về những điều không có thực, những điều không thể trở thành hiện thực. Anh hiểu, em hiểu, chúng ta hiểu. Điều ấy làm em biết, cần có lý trí dẫu trái tim có đau đáu thế nào...

Chiều hôm nay em bỗng nhớ Balu lắm. Em nhớ cơn mưa ngộ nghĩnh ấy. Em nhớ anh. Em nhớ những con đường ngắn anh đã chở em đi qua. Nhớ chiếc xe em đã nhăn nhó than phiền. Nhớ vầng trăng tròn của biển Cửa Đại... Em nhớ nhiều lắm...

Rồi em sẽ trở lại... Có thể là ngày mai. Có thể là 10 năm nữa. Có thể là mãi mãi...

Nhưng em biết, chỉ có thể như thế mà thôi...

---------_-----------_-----------_-----------

Em sợ những cơn gió nóng. Em sợ cái nắng gay gắt ngoài kia. Nhưng em lại không muốn rời đi? Em cũng không biết mình đang chờ đợi điều gì. Em thật sự không biết, bây giờ mình phải làm gì.

Em đã biết, rồi sẽ như thế này. Nhưng em đã không thể điều khiển được trái tim. Những mỏi mệt đã qua đi, nhưng những mỏi mệt lúc này còn khủng khiếp hơn.

Em thèm vầng trăng chưa tròn hôm qua. Em thèm con sóng đuổi theo mình hôm qua. Em thèm cái cảm giác yên bình nghe kể chuyện.

Nhưng lúc này, chính lúc này em không biết mình là ai?

Thương yêu, những điều ấp ủ, em chẳng thể nào nói. Em sợ. Em sợ em và cả anh. Em sợ ngày mai...

----------_----------_------------_-------------+

Chiếc điện toại lúc này trở thành vô nghĩa. Với ai?

Em đã lại im lặng. Em đã lại giấu đi những điều mình muốn nói, những điều mình đã định nói. Tại sao? Anh đừng băn khoăn vì điều ấy. Bởi em biết và chắc anh cũng nhớ mình đã nói, có những điều đôi khi không cần thiết nói ra, không nên nói ra thành lời.

Mình đã chia tay rất vội. Em đã phải đi như chạy. Bây giờ thì em hối hận. Bây giờ em mới thấy tiếc. Em tiếc vì đã không kiềm chế được cảm xúc, để rồi phải chạy trốn, mà không thể từ biệt một cách dễ dàng hơn...

Chiếc điện thoại lúc này trở nên vô nghĩ với em. Tại sao?



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #ký#ức