Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 37- Chấp Nhận

- "Hai người đã trở lại rồi, chúng ta đi thôi."

Lão Trịnh từ xa nhìn thấy Tân Chỉ Lôi và chị Tĩnh đang khoanh tay trở về, cũng không có suy nghĩ nhiều.

Tần Lam và vợ là bạn thân, anh cũng có chút hiểu biết về Tần Lam

Có lẽ vì Tân Chỉ Lôi thích Tần Lam nên mới kết bạn nhanh như vậy.

    Nếu Tần Lam thích ai thì vợ anh cũng sẽ thích

     Cho nên anh mới đứng đây đợi Tân Chỉ Lôi và chị Tĩnh, im lặng bày tỏ thái độ thân thiện.

- " có muốn chút không?"

     Tiểu Xuân ca lấy kẹo ra và hỏi Tân Chỉ Lôi và chị Tĩnh xem họ có muốn không. Anh ấy không hòa đồng nhưng anh ấy vẫn im lặng thể hiện thiện chí của mình.

- "Chỉ một cái thôi, cảm ơn anh Tiểu Xuân"

     Tân Chỉ Lôi mỉm cười nhận lấy viên kẹo từ Tiểu Xuân ca rồi nhét vào miệng cô.

- "Cám ơn anh Tiểu Xuân. Chị hai, gần đây chị đang kiêng đường."

      Chị Tĩnh bày tỏ lòng biết ơn với Tiểu Xuân ca, sau đó nhặt viên kẹo nhét vào miệng, sau đó nhớ ra gần đây Tân Chỉ Lôi phải kiêng đường.

      Bốn người trong thang máy im lặng đứng ở một góc, không ai lên tiếng, bầu không khí gần như đông cứng lại.

     Không phải là họ cãi nhau hay không thích nhau, chỉ là họ không biết phải nói gì mà thôi.

- "Hai cô gái xinh đẹp, thu dọn đồ đạc và đi thôi."

     Tân Chỉ Lôi đẩy cửa phòng ngủ ra, ôm Tần Lam từ phía sau, vòng tay qua eo nàng, vùi đầu vào giữa vai và cổ Tần Lam, hít vào mùi thơm thoang thoảng

- "Cảm ơn em đã làm việc chăm chỉ, bảo bối. Em thật tốt và có năng lực."

     Tần Lam nghiêng đầu hôn lên má Tân Chỉ Lôi, đặt hai tay lên tay Tân Chỉ Lôi đang ôm eo nàng, bày tỏ giá trị tình cảm của mình.

- "Sao lại thế? Tối qua thậm chí còn không thấy mệt."

     Đôi mắt nhỏ của Tân Chỉ Lôi đang đảo quanh, trong đầu cô nhanh chóng xuất hiện những ý nghĩ xấu.

- "Em còn dám nói như vậy? Nhìn em cho chị cái gì, chị lại bị Lưu Vân cùng Thể Nhi cười nhạo."

      Tần Lam tức giận bĩu môi, giơ tay xoa xoa thịt má của Tân Chỉ Lôi, còn há miệng cắn nhẹ.

- "Trời a, chị cắn người. Tần Tiểu Lam, chịcún à? Tại sao còn cắn người?"

- "Em mới chính là con cún đó, nhìn em đang nhai cái gì, chị không phải xương sườn, em tại sao lại nhai chị như vậy?"

- "Em không quan tâm đến chị thì em có thể làm gì khác?"

- "Hừ, có nhiều người quan tâm đến chị y vậy."

- "Đúng đúng, có nhiều người quan tâm đến chị như vậy, tại sao chị vẫn thuộc về em?"

- "Biết thì tốt, chị nói cho em biết, có rất nhiều người quan tâm đến chị, nếu em đối xử tệ với chị, chị sẽ tìm người khác."

- "Vậy thì làm sao có thể coi là tốt cho chị? Chỉ cần nói cho em biết, em hứa sẽ thực hiện."

- "Đầu tiên, em phải yêu chị."

- "Yêu yêu yêu, sao em không yêu chị chứ? Em yêu muốn gần chết."

- "Chị nhớ em."

- "Ở lại với chị."

- "Được được được, chỉ cần không có việc, em nhất định sẽ ở bên chị."

- "Em phải ngoan ngoãn, không được lừa gạt chị."

- "Em ngoan ngoãn, em ngoan ngoãn, không có ai ngoan hơn em."

     Tân Chỉ Lôi bất đắc dĩ nhìn Tần Lam, trìu mến cười một tiếng.

     Tần Lam tựa vào trong ngực Tân Chỉ Lôi, tính trẻ con bộc lộ rõ ​​ràng.

     Chẳng mấy chốc, họ đã xuống lầu và khởi hành. Mười người lớn và hai đứa trẻ tổng cộng hai chiếc ô tô và lái thẳng đến khu cắm trại.

      Xe của Tần Lam do Quân Bình, Dung Dung cầm lái, cùng nhau nói chuyện vui vẻ, nói nhảm khắp thế gian.

      Xe của Tân Chỉ Lôi do Tần Lãng, Tiểu Xuân ca, Chị Tĩnh, Lão Trịnh và hai đứa trẻ điều khiển

     So với sự ồn ào trong xe của Tần Lam, chỗ ngồi của Tân Chỉ Lôi lại im lặng đến chết người. Không ai lên tiếng, mọi người đều đang chơi điện thoại di động.

- "Hai anh chàng đẹp trai, có chuyện gì thế? Có cần đi vệ sinh không?"

      Tân Chỉ Lôi nhận thấy hành vi không tự nhiên của hai đứa trẻ quanh mình nên đặt điện thoại xuống để quan tâm đến hai đứa trẻ.

- "Chị gái xinh đẹp, có thể ôm một cái được không?"

      Con trai của Lưu Vân nhìn Tân Chỉ Lôi một cách khao khát.

- "Please"

      Con trai của Thể Nhi có chút ngượng ngùng, không dám nhìn Tân Chỉ Lôi nhưng cũng muốn cô ôm mình

- "Được rồi, tại sao không ôm một cái? Đơn giản thôi, nhất định phải thỏa mãn con."

      Tân Chỉ Lôi ném điện thoại cho chị Tĩnh, dang rộng đùi, bế hai đứa trẻ lên cùng một lúc, đặt bọn trẻ vào lòng để cùng chơi.

      Ngoại trừ Tần Lãng đang lái xe, những người còn lại đều nhìn Tân Chỉ Lôi đang chơi đùa với bọn trẻ, trên mặt đều mang theo nụ cười.

     Cuộc hành trình dài trải qua trong niềm vui giải trí cho bọn trẻ. Khi xuống xe, Tân Chỉ Lôi cúi đầu trước mặt hai đứa trẻ và mỉm cười yêu cầu một nụ hôn.

     Hai đứa trẻ không chút do dự, ngẩng đầu lên hôn Tân Chỉ Lôi

     Con trai của Thể Nhi nhẹ nhàng hôn Tân Chỉ Lôi, vẻ mặt có chút ngượng ngùng

      Tân Chỉ Lôi hài lòng sờ lên đầu hai đứa trẻ, nắm tay ngăn cản chúng chạy lung tung.

       Tân Chỉ Lôi cùng các nhóc vui đùa cũng lắc đầu. Hai đứa trẻ cũng bắt chước theo, cùng lắc đầu.

       Tần Lam nhìn thấy sự tương tác giữa Tân Chỉ Lôi và hai đứa trẻ qua cửa sổ xe, đôi mắt ấm áp như ngọc, bất giác mỉm cười

      Lôi Lôi rất thích trẻ con, nếu bọn họ có con, Lôi Lôi nhất định sẽ là một người mẹ tốt.

      Nghĩ tới con cái, Tần Lam theo bản năng giơ tay sờ bụng, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì.

       Một nhóm người dựng trại khi đến nơi càng đông thì họ càng nhanh chóng lo liệu mọi việc.

        Tân Chỉ Lôi vốn muốn giúp đỡ, nhưng mọi người nhất trí quyết định ở lại chơi cùng hai đứa trẻ.

        Bất lực, Tân Chỉ Lôi không còn cách nào khác đành phải tuân theo sự sắp đặt và chơi cùng hai đứa trẻ.

         Cô vốn kiên nhẫn và dịu dàng đã vô tình chiếm được trái tim của hai đứa trẻ.

        Bằng cách này, Tân Chỉ Lôi có hai mặt dây chuyền nhỏ bên cạnh cô. Đi đến đâu, hai đứa trẻ cũng đi theo cô.

        Trong bữa ăn, có hai đứa trẻ lặng lẽ di chuyển ghế, ngồi cạnh Tân Chỉ Lôi, một bên trái một bên phải, giống như hai hộ vệ nhỏ.

- "Nhóc có muốn ăn tôm không?"

        Tân Chỉ Lôi gắp một đống tôm nướng hỏi hai đứa trẻ

- "muốn!"

- "ăn."

         Hai đứa trẻ quả quyết bưng đĩa lên, háo hức nhìn Tân Chỉ Lôi, chờ đợi cho tôm ăn.

- "Đợi một chút."

       Tân Chỉ Lôi nhanh chóng dùng găng tay bóc một đống tôm rồi chia đều cho hai đứa trẻ và Tần Lam

- "Cảm ơn Lôi Lôi."

       Tần Lam mỉm cười nhận lấy tôm Tân Chỉ Lôi bóc vỏ cho mình. Nàng cũng không hề ngạc nhiên chút nào.

- "Chị thật khách khí, Tần Nhị thật xinh đẹp."

        Tân Chỉ Lôi trợn mắt nhìn Tần Lam rồi quay lại tiếp tục làm việc với hai đứa trẻ, cô muốn cho hai đứa trẻ ăn thật nhanh để chúng không bị đói.

- "Chỉ Lôi, có muốn giới thiệu bạn trai cho không?"

       Quen nhau được một thời gian ngắn, Lão Trịnh cảm thấy Tân Chỉ Lôi là người tốt, Tần Lam có con mắt chọn bạn bè rất tốt nên bắt đầu nghĩ đến việc giới thiệu bạn đời cho Tân Chỉ Lôi

- "Hả? Tôi?"

       Tân Chỉ Lôi bỗng nhiên bị gọi tên, sườn heo trong miệng cũng không còn ngon nữa.

- "Nói về thôi. Tôi biết mấy chàng trai trong ngành. Họ đều là người tốt, có thể làm quen với họ."

      Lão Trịnh vui vẻ cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, dường như không để ý đến ánh mắt Lưu Vân nhìn mình.

- "Tôi không cần!? Tôi phải theo đuổi sự nghiệp và trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ."

      Tân Chỉ Lôi cười và cố gắng chuyển chủ đề.

- "Đúng vậy, sự nghiệp quan trọng, Lão Trịnh, anh làm sao lo lắng như vậy? Uống rượu đi!"

      Lưu Vân nhanh chóng tiếp quản chủ đề và ngăn Lão Trịnh vẫn đang nói.

     Lão Trịnh có thể nói như vậy bởi vì anh thực sự cho rằng Tân Chỉ Lôi rất giỏi.

     Lưu Vân liếc nhìn Tần Lam đối diện, có chút lo lắng cho cảm xúc của Tần Lam

     Tần Lam dùng đũa vô cảm đâm vào cánh gà trước mặt, Tân Chỉ Lôi xé cánh gà cho nàng

      Cảm giác này thật kinh sợ, cô không thể chịu đựng được nữa

- "Đúng vậy, uống đi, đừng nói chuyện yêu đương, chỉ uống thôi!"

      Thể Nhi cũng đang chú ý tới biểu tình của Tần Lam, nhìn thấy vẻ mặt vô cảm của Tần Lam

      Thể Nhi lập tức cầm ly rượu lên và bắt đầu uống, định dùng rượu để chặn cái miệng phiền phức của Lão Trịnh.

- "Thật ra, tôi có vài người tốt ở đó."

      Tiểu Xuân ca sờ cằm sau khi uống rượu, tốc độ suy nghĩ chậm lại nửa nhịp, miệng cũng chậm lại một bước.

      Khi Lão Trịnh lần đầu tiên nhắc đến chuyện này, anh ấy đang tự hỏi xung quanh mình có ai tốt không.

- "Nếu ngon thì anh cũng có thể uống cho em!"

      Thể Nhi, người đang bảo vệ Lão Trịnh chứ không phải chồng cô, vội vàng rót thêm một ly nữa cho Tiểu Xuân ca

     Câm miệng! Chỉ cần nói thêm vài lời nữa, Tần Tiểu Lam sẽ nổi điên!

       Tần Lam đặt đũa xuống, quay đầu chống cằm, ngơ ngác nhìn Tân Chỉ Lôi

      Nếu không thì phải công bố chính thức dù là lạm dụng hay tra hỏi thì nàng ấy cũng gánh hết.

      Sống ẩn náu như thế này, nàng không muốn sống một ngày nào.

      Hôm nay là Lão Trịnh và Tiểu Xuân ca giới thiệu cho Lôi Lôi, ngày mai sẽ là ai?

      Chẳng lẽ một ngày nào đó Lôi Lôi đã trốn tránh đủ rồi, không hề hay biết, cô sẽ nhận lời giới thiệu của người khác và tìm một chàng trai thích hợp ở bên?

       Tần Lam biết Tân Chỉ Loo sẽ không làm như vậy, nhưng nàng không khỏi suy nghĩ một chút.

      Càng nghĩ về nó, nàng càng cảm thấy tồi tệ hơn.

- "Không muốn ăn sao?"

      Tân Chỉ Lôi vẫn luôn chú ý tới tâm tình Tần Lam, tự nhiên phát hiện Tần Lam đang buồn bực.

     Cô không biết phải nói gì để an ủi Tần Lam mà không gây ra làn sóng người tiếp theo giới thiệu

    Chiều nay trước khi ra ngoài, Tân Chỉ Lôi còn hỏi Tần Lam xem nàng có muốn nói cho Lão Trịnh và Tiểu Xuân ca về mối quan hệ của họ không.

     Tần Lam suy nghĩ một chút, quyết định tạm thời không nói gì.

     Cuối năm có rất nhiều chuyện xảy ra nếu chuyện của họ bị vạch trần trước công chúng mà không có sự chuẩn bị gì thì chắc chắn sẽ là thảm họa.

      Sau khi hoàn thành công việc bận rộn, họ có thể về nhà đón Tết cùng nhau, rồi tìm cơ hội thích hợp vào năm sau để công bố chính thức.

- "Chị không đói nữa, em có thể tự ăn."

      Tần Lam lắc đầu, hít một hơi thật sâu rồi quay đầu tiêu hóa cảm xúc của mình.

      Bây giờ nàng không thể nói chuyện với Tân Chỉ Lôi, nếu nói thêm một lời nào nữa, nàng sẽ cảm thấy rất khó chịu.

      Tân Chỉ Lôi nhìn thấy Tần Lam không chịu giao tiếp, chỉ có thể tập trung vào hai đứa trẻ.

      Con trai của Lưu Vân là người đầu tiên ăn no sau khi hỏi ý kiến ​​anh trai.

      Bé con bò vào lòng Tân Chỉ Lôi rồi ngồi xuống, vui vẻ ôm cổ Tân Chỉ Lôi, nghịch tóc

     Con trai của Thể Nhi dù sao cũng rất nhút nhát, tuy rất muốn ngồi vào lòng Tân Chỉ Lôi nhưng lại không dám ngồi vào trước mặt nhiều người như vậy.

      Vì thế nhóc lựa chọn ngồi vào chỗ của mình, vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra trước mặt Tân Chỉ Lôi, muốn cô nắm tay mình.

- "Jasper, được rồi, chị muốn ôm em, được không?"

     Tân Chỉ Lôi không chút do dự nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Jasper và nhìn Jasper với nụ cười dịu dàng.

     Jasper nhìn Thể Nhi và Tiểu Xuân ca, phát hiện ra ba mẹ nhóc gật đầu, nhíc lập tức đứng dậy và đưa tay ra ôm.

- "Woohoo."

     Tân Chỉ Lôi duỗi tay ra, dễ dàng bế Jasper lên và đặt nhóc vào lòng mình

- "Jasper, nhìn này, mình đã làm tốt rồi phải không?"

- "Nhìn đẹp quá, mình cũng muốn học."

     Jasper chớp mắt và bày tỏ suy nghĩ của mình một cách chân thành.

- "Hai người các con nhẹ nhàng đả thương dì Lôi Lôi của các con, sau này các con sẽ bị dì Lôi Lôi cạo trọc đầu."

      Lưu Vân che miệng, nhịn cười nhìn tác phẩm của con trai mình, đồng thời cảnh cáo con trai và con nuôi

- "Không phải dì, mà là chị gái, chị gái xinh đẹp."

      Jagger quay lại phản đối mẹ mình

- "Được rồi được rồi, có thể gọi là chị. Nó khiến trông tôi trẻ hơn."

     Tân Chỉ Lôi bất cẩn theo hai đứa trẻ mà không nghĩ đến điều gì khác.

- "Bọn nhóc gọi Tần Tiểu Lam là mẹ nuôi, còn gọi cô là chị?"

    Thể Nhi nhìn Tân Chỉ Lôi với một nụ cười độc ác

- "Thôi nào, Lôi tử, không phải người ngoài, đừng ngại, hãy gọi mẹ nuôi của đi."

      Lưu Vân, người ngay lập tức hiểu ra nguyên nhân sâu xa của nụ cười tà ác của Thể Nhi, cũng tham gia vào đội la ó, chờ xem sự phấn khích của Tân Chỉ Lôi và Tần Lam

- "Tôi...cô ấy...tôi...không phải."

     Tân Chỉ Lôi choáng váng, cô hoàn toàn choáng váng và không thể hét lên.

     Coi chạy đi cách đó không xa để dắt hai đứa trẻ đi dạo, vừa tránh hai người có ý đồ xấu.

- "Thật là hai người."

     Tần Lam trợn mắt nhìn hai người bạn thân của mình

      Kỳ thật nàng cũng không muốn nghe Tân Chỉ Lôi gọi mình là mẹ nuôi, danh hiệu mẹ nuôi sẽ nhắc nhở rằng nàng lớn hơn Tân Chỉ Lôi bảy tuổi.

- "Chỉ trêu cô ấy thôi, cậu keo kiệt quá."

     Tần Lam trừng mắt nhìn hai người, không để ý tới ánh mắt của bọn họ, quay đầu lại nhìn Tân Chỉ Lôi

    Tân Chỉ Lôi lúc này đang ôm Jagger và tay kia ôm Jasper. Họ đang đứng cùng nhau cách đó không xa, nhìn lên các vì sao.

     Nhìn ba người hài hòa thú vị, Tần Lam giơ điện thoại lên mở ra, chụp ảnh lưng của Tân Chỉ Lôi, Jagger và Jasper.

     Chụp ảnh xong, nàng bấm vào album ảnh để kiểm tra. Tần Lam vừa chụp được một bức ảnh đẹp, hài lòng đặt điện thoại xuống, dựa lưng vào ghế, nhìn chằm chằm vào ba người cách đó không xa.

    Sẽ thật tuyệt nếu thời gian có thể dừng lại vào lúc này, Tần Lam nghĩ

    Nhìn thấy hành động của Tần Lam, Lưu Vân và Thể Nhi bất lực lắc đầu.

     Sau bao nhiêu năm, cuối cùng họ cũng nhìn thấy Tần Lam yêu lần nữa

     Khoảng thời gian hạnh phúc luôn ngắn ngủi. Ba ngày sau, Tân Chỉ Lôi dẫn đầu rời đi, mang theo chị Tĩnh và Dung Dung.

    Ngày họ rời đi, Tần Lam đã ôm Tân Chỉ Lôi rất lâu, dù biết cô sẽ đến điểm muộn nhưng vẫn để Tần Lam ôm.

    Cuối cùng, chị Tĩnh vội vàng mở lều và kéo Tân Chỉ Lôi đi

- "Tạm biệt chị."

- "Em sẽ nhớ chị, chị gái."

     Jagger và Jasper bĩu môi, miễn cưỡng nhìn Tân Chỉ Lôi và vẫy đôi tay nhỏ bé của mình để chào tạm biệt.

- "Không sao đâu, nhóc nhớ chị gái nên nói với mẹ nuôi của nhóc là chị và mẹ nuôi sẽ đón nhóc đưa đi chơi."

    Tân Chỉ Lôi quỳ xuống và âu yếm chạm vào đầu hai đứa trẻ.

    Cô thực sự thích trẻ con, và cô thường tưởng tượng về việc những đứa con của mình sẽ như thế nào.

    Dù là tiểu quỷ hay em bé dễ thương đều thích hết

    Hiện tại ở cùng Tần Lam, cô đã không còn nghĩ tới chuyện đó nữa, chỉ có thể quan tâm đến con của người khác.

- "Được!"

- "Không đi được không?"

     Jagger vui vẻ nhận lấy và mong được gặp lại Tân Chỉ Lôi lần sau.

    Jasper mím môi, gần như muốn khóc, không muốn Tân Chỉ Lôi rời đi.

- "Jasper, ngoan nhé. Chị hứa với em rằng chúng ta sẽ gặp lại"

    Tân Chỉ Lôi nhanh chóng ôm lấy Jasper để an ủi

- "ĐƯỢC."

     Jasper ngoan ngoãn đưa tay ra móc nối với Tân Chỉ Lôi. Trong thế giới của trẻ em, chỉ cần những thứ móc nối được thì nhất định sẽ thành hiện thực.

- "Em đi đây. Hãy giữ gìn sức khỏe và gọi cho em nếu chị cần bất cứ điều gì."

    Tân Chỉ Lôi dỗ dành hai đứa trẻ, đứng dậy nhìn Tần Lam, không khỏi đưa tay sờ sờ má Tần Lam

- "Chị biết rồi, em cũng vậy, đi đi."

     Tần Lam bĩu môi, tận hưởng sự dịu dàng cuối cùng

     Khi Lão Trịnh và Tiểu Xuân ca nhìn thấy cảnh này, họ quay lại nhìn nhau và nhìn thấy trong mắt nhau đều có sự kinh ngạc tương tự.

     Lúc này, họ mơ hồ cảm thấy Tân Chỉ Lôi và Tần Lam chắc chắn không chỉ là bạn bè.

    Họ giống người yêu hơn là bạn bè

     Nhưng chẳng bao lâu sau, hai người cũng đã chấp nhận suy đoán của mình. Họ đã già chứ không hề lỗi thời.

     Chỉ cần thích nhau thì giới tính gì không quan trọng!

    Mỗi người trên thế giới này đều khác nhau, tự nhiên cảm xúc của họ cũng khác nhau.

    Tất cả những gì họ phải làm là hiểu, chấp nhận và tôn trọng sự lựa chọn của mình

(Còn tiếp...)
===============================
Sorry mọi người hôm t4 và t6 vừa rồi au tăng ca sấp mặt không ra chap🥲
===============================
+ Tác giả: 出雾见竹
+ Dịch: Rosy's🫶

~ Truyện đăng trên Siêu Thoại "TÂN CAM TẦN NGUYỆN" - 03/04/2024  - 10:47 - weibo

**TÁC PHẨM ĐƯỢC PHÉP DỊCH ĐỘC QUYỀN TẠI DUY NHẤT WATTPAD @hnRosys. Vui lòng không reup khi chưa được sự cho phép. Xin cảm ơn! Yêu thương...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro