CHAP 36 - Phạt hay Thưởng?
- "Tân Chỉ Lôi, hôm nay chị tức giận, muốn trừng phạt em."
Trong bồn tắm, Tần Lam ngồi ở giữa eo Tân Chỉ Lôi, cúi đầu nhìn cô
Bĩu môi, mắt đảo quanh
- "Vậy chị muốn trừng phạt em như thế nào?"
Tân Chỉ Lôi đưa tay ôm đầu Tần Lam, hơi thẳng người dậy, hôn lên môi Tần Lam
- "Coi như hình phạt là đêm nay em không được ngủ, phải cho chị ăn, chúng ta nửa tháng không gặp rồi."
Tần Lam thở nặng nề, ánh mắt lơ đãng, trong người tràn đầy xuân sắc.
- "Chị à, đây là trừng phạt sao? Rõ ràng là phần thưởng mà."
Lần tắm này quả thực mất rất nhiều thời gian, Tân Chỉ Lôi mới ôm Tần Lam trong tay ra khỏi phòng tắm.
Tân Chỉ Lôi bế Tần Lam lên giường, đắp chăn cho nàng. Sau đó cô quay lại phòng tắm, thu dọn chiến trường.
Sau một thời gian dài, sự thân mật tột cùng cũng kết thúc. Tần Lam lười biếng dựa vào đầu giường chờ Tân Chỉ Lôi quay lại ngủ cùng nhau.
Tân Chỉ Lôi nhanh chóng thu dọn phòng tắm, rời khỏi trở về phòng ngủ, chui vào trong chăn.
Tần Lam theo thói quen bám lấy Tân Chỉ Lôi, tùy ý vung tay, còn đè một chân lên chân cô.
- "Em đang làm gì vậy?"
Tần Lam cảm nhận được hành động của Tân Chỉ Lôi liền mở mắt nhìn cô
Cô là đang chạm tay vào đâu?
- "Chị à, chẳng phải chị nói, thức suốt đêm sao."
Tân Chỉ Lôi nhếch môi cười, xoay người đè Tần Lam xuống
Tần Lam cố gắng phản đối nhưng không thành công
Sự xâm chiếm của người mình yêu chính là chất kích thích tốt nhất. Tần Lam thực sự đã mất ngủ cả đêm.
Khoảng sáu giờ sáng, trời hơi sáng, nắng chiếu vào phòng qua khe hở trên rèm.
Lúc này hai người mới nhận ra trời đã sáng, Tần Lam thân thể mềm nhũn, giọng nói khàn khàn, cầu xin Tân Chỉ Lôi buông tha
Tân Chỉ Lôi nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, khẽ mỉm cười, hoàn thành lần cuối nhanh chóng và chất lượng dưới ánh mắt sợ hãi của Tần Lam
Sau lần nữa, dọn dẹp trong phòng tắm, Tân Chỉ Lôi mới phát hiện ra ga trải giường và chăn bông đã ướt đẫm, không hợp vệ sinh.
Có vẻ như không thể ngủ được nữa rồi. Phải thay ga trải giường và chăn bông.
Tần Lam dựa vào khung cửa nhìn thân hình của Tân Chỉ Lôi. Nàng buồn ngủ ngáp một cái, hai chân đều yếu ớt.
Nếu không phải nàng dựa vào khung cửa, nàng thực sự sẽ không đứng nổi.
- "Ngủ đi, buổi chiều em sẽ gọi chị dậy."
Tân Chỉ Lôi ôm Tần Lam nằm trên giường đã thay ga trải giường, nhẹ nhàng hôn lên má Tần Lam
Tần Lam lúc này đã buồn ngủ, hôn mê bất tỉnh, nàng ậm ừ, gối lên vai Tân Chỉ Lôi, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Tân Chỉ Lôi im lặng ngáp một cái. Cô cũng buồn ngủ rồi.
Chẳng bao lâu Tân Chỉ Lôi cũng chìm vào giấc ngủ trong căn phòng rộng lớn, họ ôm nhau ngủ, da thịt chạm vào nhau, ngủ yên bình trong vòng tay nhau.
Tần Lam thức dậy, ngơ ngác ngồi dậy, chăn bông trượt xuống làn da mịn màng, rơi xuống chân
Chải tóc xong, Tần Lam đứng dậy đi vào phòng tắm, tâm tình vui vẻ ngâm nga một bài hát không rõ tên.
Bây giờ mọi chuyện đã khác, nàng không còn phải lo lắng Tân Chỉ Lôi lại bỏ chạy sau khi ngủ.
Bởi vì nàng biết, chỉ cần nàng mở cửa phòng ngủ, Tân Chỉ Lôi sẽ ở đâu đó trong nhà, sẽ không rời đi.
Tắm rửa xong, Tần Lam mặc bộ đồ ngủ mà Tân Chỉ Lôi đã gấp sẵn cho nàng ở đầu giường rồi mở cửa phòng ngủ.
Dù không lo lắng Lôi Lôi bỏ trốn nhưng nàng vẫn muốn ở lại cùng Lôi Lôi.
Nàng ấy bám víu, nàng ấy thừa nhận điều đó
Tần Lam sửng sốt một lát, vừa mở cửa ra, Lưu Vân, Thể Nhi, Quân Bình, Dung Dung đều đang ngồi trên ghế sofa trò chuyện.
- "Trời ạ! Tần Tiểu Lam! Hay rồi!"
Lưu Vân nhận thấy tiếng cửa phòng ngủ mở và nhìn lại
- "Chậc chậc..."
Thể Nhi sửng sốt một lát, sau đó làm ra vẻ hiểu biết, tinh nghịch nhìn Tần Lam
Chẳng trách hôm nay Tần Tiểu Lam giờ này mới tỉnh dậy, xem ra cả đêm đều không ngủ.
Dung Dung liếc nhìn một cái, theo bản năng quay người đi, không dám nhìn nữa
Quân Bình bất lực thở dài và lắc đầu.
Xét về tuổi tác và kinh nghiệm, bình thường cô và Tần Lam hẳn là đứng đầu.
- "Tại sao chỉ có mấy người ? Lôi Lôi, Tần Lãng, Tĩnh Tĩnh... đâu hết rồi?"
Tần Lam vén cổ áo lên, cài hai cúc trên cùng rồi che thật chặt, chứng tỏ có dấu hiệu của chuyện xảy ra tối qua.
- "Xuống dưới thu dọn đồ đạc để cắm trại. Chúng ta đã hẹn nhau ở tầng trên để trò chuyện."
Thể Nhi nhún vai. Không phải họ không giúp đỡ, mà là vì chồng họ đã sắp xếp cho họ nghỉ ngơi trên lầu.
Sau khi Thể Nhi suy nghĩ, cô nhận ra có điều gì đó không ổn. Trợ lý Dung Dung của Lôi tử không được chồng cô sắp xếp lên lầu.
Dung Dung vốn định đi xuống hỗ trợ, nhưng Tần Lãng lại muốn ra vẻ quân tử nên ép Dung Dung nói chuyện với bọn họ.
Không thể cưỡng lại Tần Lãng muốn thể hiện, Dung Dung đành phải đầu hàng
- "Mẹ nuôi! Con muốn ôm!"
- "Dì ơi, dì có thể ôm con một cái được không!"
Khi họ đang nói chuyện, con của Lưu Vân và con của Thể Nhi từ đâu lao tới Tần Lam, cả hai dang rộng vòng tay cho Tần Lam ôm.
- "Được rồi được rồi, ôm tất cả."
Tần Lam dịu dàng trìu mến cúi xuống xoa đầu hai đứa nhỏ, sau đó đưa tay ôm đứa nhỏ như thường lệ.
Đột nhiên Tần Lam ý thức được mình không làm được, ôm không được, eo cử động được, nàng bị tra tấn quá nặng nề.
- "Tần Tiểu Lam, gần đây hãy chăm sóc vòng eo của cậu nhé."
Lưu Vân che lại tiếng cười suýt bật ra khỏi miệng, cố gắng giữ thể diện cho Tần Lam
- "Cậu lớn rồi nên Lôi tử phải chú ý."
Thể Nhi đi đến trước mặt Tần Lam, chân thành vỗ vai nàng, bế hai đứa nhỏ hai bên trái phải lên, thoải mái đi lại ghế sofa ngồi xuống.
- "Mẹ nuôi, tại sao mẹ nuôi không ôm chúng con?"
Con của Lưu Vân gãi đầu bối rối, tự hỏi tại sao mỗi lần gặp nhau mẹ nuôi đều ôm, tại sao lần này lại không ôm? Nàng không thích nhóc nữa sao
- "Đúng vậy, tại sao?"
Con của Thể Nhi bĩu môi nhìn Tần Lam. Nhóc cũng muốn Tần Lam ôm mình.
- "Mẹ nuôi của con, lần này không thể ôm con, nhưng lần sau nhất định sẽ làm được."
Quân Bình chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của hai đứa trẻ và giải cứu Tần Lam, phớt lờ hai người bạn thân có ý đồ xấu.
- "Dì Quân Bình, dì có thể ôm chúng con được không?"
- "Please..."
Đối diện với ánh mắt ngây thơ và khao khát của hai đứa trẻ, Quân Bình có chút mất cảnh giác.
Không phải là cô không muốn ôm mà là vòng eo của cô cũng không cho phép.
- "Ha ha ha ha! Dì Quân Bình và mẹ nuôi của con không thể ôm con được, con cứ chơi đi."
Lưu Vân hết lần này đến lần khác nhịn không được, cuối cùng không nhịn được nữa, vừa mở miệng liền bắt đầu cười điên cuồng.
- "Hai người giống nhau quá, làm tôi buồn cười quá, haâhhahahaha!!!"
Hai đứa trẻ nắm tay nhau bỏ chạy.
Dung Dung che miệng lại, sợ tiếng cười sẽ lọt ra ngoài, rất khó nhịn cười, cười khúc khích rất nhiều.
Tần Lam và Quân Bình sắc mặt có chút đỏ lên, âm thầm oán trách hai người ở tầng dưới.
- "Ắt xì..."
Ở tầng dưới, khi đang chất đồ lên xe, Tân Chỉ Lôi và chị Tĩnh cùng lúc hắt hơi hai cái.
- "Một người đang suy nghĩ, một người đang mắng, có người đang mắng chúng ta sao?!"
- "Chắc chỉ có hai người trên lầu."
Tân Chỉ Lôi gật đầu khẳng định. Cô cũng khá thông minh.
- "Nhưng tại sao lại mắng chúng ta?"
Sau khi cảm thấy tự hào, Tân Chỉ Lôi ngơ ngác nhìn chị Tĩnh, tự hỏi chuyện gì đã xảy ra và tại sao lại bị mắng.
- "Đại tiên của chị? Chị sao có thể tính toán hay dự đoán tương lai? Làm sao chị có thể biết được? Không thì cứ đi lên hỏi đi."
Chị Tĩnh trợn mắt nhìn Tân Chỉ Lôi
Tân Chỉ Lôi trở nên phấn khích và nhìn chằm chằm vào chị Tĩnh
- "Em phản nghịch? Em có tin chị sẽ nói cho mẹ nuôi không?!"
Chị Tĩnh không chịu nổi Tân Chỉ Lôi và trực tiếp đuổi Tân Chỉ Lôi ra ngoài. Chị không tin rằng Tân Chỉ Lôi không thể không chữa được
- "Xin lỗi, em sai rồi, đừng nói cho mẹ em biết."
Tân Chỉ Lôi cho rằng những người hiểu rõ sự việc hiện tại đều là anh hùng nên cô kiên quyết từ bỏ và xin lỗi
Tuy rằng cô không muốn làm anh hùng, cũng không thể làm anh hùng, nhưng cô muốn biết chuyện hiện tại thật sự không tha cho cô, cô rất dễ bị tổn thương.
- "Đừng nói nhảm nữa, em đã nói với Tần Lam chưa?"
Chị Tĩnh đặt vỉ nướng xuống, vỗ nhẹ đám tro không tồn tại trên tay, ngồi vào buồng dưới cốp xe và châm một điếu thuốc.
- "Chị Tĩnh, em đã nghĩ tới, em cùng Tần Lam đánh một ván cược, cô ấy muốn chính thức thì sẽ chính thức."
Tân Chỉ Lôi từ chối điếu thuốc do chị Tĩnh mời và nhìn lên bầu trời xanh.
Lúc này trong mắt Tân Chỉ Lôi tràn ngập sự dịu dàng và kiên định tuyệt vời.
Theo hướng nhìn của cô, dường như có một thành phố vô hình trên bầu trời.
Ở đó, trong thành phố trên bầu trời đó, mọi thứ đều có thể viên mãn, không cần phải rút lui và chịu đựng, và sẽ không có ai khóc cả.
Thành thật mà nói, cô không phải là người theo chủ nghĩa lý tưởng, cũng không phải là không biết gì về sự phức tạp trong lòng con người.
Nhưng cô nói muốn thử với Tần Lam, dù kết quả thế nào cô cũng sẽ thử.
Chỉ bằng cách thử nó, cô có thể không hối tiếc
Nếu cô thất bại sau khi thử nó, cô sẽ thừa nhận điều đó
Nhưng nếu không cố gắng, cô sợ nhiều năm sau nhìn lại sẽ hối hận.
Tiếc tại sao lúc đó không thử
Cô không sợ thất bại, nhưng cô sợ hối tiếc
- "Chị không thể ngăn cản em. Cuộc sống là của riêng em. Tất cả những gì chị có thể làm là đồng hành cùng em trong những chuyến phiêu lưu."
Chị Tĩnh vẫn im lặng nhìn ngọn lửa đốt cháy điếu thuốc trên đầu ngón tay. Chị đã ném nó đi khi ngón tay mình gần như bị bỏng.
Tàn thuốc rơi xuống đất. Chị Tĩnh dừng lại, giơ chân dập tàn thuốc.
Cúi xuống nhặt tàn thuốc đã tắt, chị Tĩnh ném tàn thuốc vào thùng rác.
Hãy để tình cảm đánh bại lý trí một lần. Con người không thể lý trí suốt đời.
Mũi của Tân Chỉ Lôi cảm thấy chua chát khi nhìn bước chân của chị Tĩnh về phía trước.
Chị Tĩnh dừng lại và nhìn lại Tân Chỉ Lôi
- "Cảm ơn."
Đôi mắt Tân Chỉ Lôi đỏ hoe, cô nói lời cảm ơn với chị Tĩnh.
Có vẻ như chị Tĩnh cũng không thông minh. Cô đã đặt cược vào tương lai của mình và đặt cược vào một cái kết mà cô sẽ chẳng phải trả giá gì.
- "Cảm ơn Quý Phi, nếu thật sự muốn cảm ơn chị thì cứ chất lều lên xe là được."
Chị Tĩnh nhăn mũi, nhanh chóng quay đầu lại nhìn về phía trước, không nhìn Tân Chỉ Lôi nữa.
- "Được, em đi ngay."
Tân Chỉ Lôi bật cười và chạy vài bước để đuổi kịp chị Tĩnh. Hai người sóng vai nhau đi về phía cửa
(Còn tiếp...)
===============================
Dạo này au bận đi nhặt ve chai có lỡ quên ra chap đừng giận nha🥹
===============================
+ Tác giả: 出雾见竹
+ Dịch: Rosy's🫶
~ Truyện đăng trên Siêu Thoại "TÂN CAM TẦN NGUYỆN" - 03/04/2024 - 10:35 - weibo
**TÁC PHẨM ĐƯỢC PHÉP DỊCH ĐỘC QUYỀN TẠI DUY NHẤT WATTPAD @hnRosys. Vui lòng không reup khi chưa được sự cho phép. Xin cảm ơn! Yêu thương...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro