Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 35 - Đồ ngốc

- "Tân Chỉ Lôi, em đi đâu vậy?!"

Cuộc gọi vừa kết nối, tiếng sư tử hà đông của chị Tĩnh vang lên từ đầu bên kia của điện thoại, khiến đầu Tân Chỉ Lôi ù đi.

- "Em chỉ đang chơi ở đây thôi, có chuyện gì vậy?"

Tân Chỉ Lôi chán nản né điện thoại đi. Cô thực sự không thể chịu được giọng nói của chị Tĩnh.

- "Em cứ đi đi! Em có thể trả lời WeChat không?! Tần Lam tìm không thấy em, sắp khóc rồi đến nơi!"

Chị Tĩnh ngừng xỏ dép, giận dữ cầm điện thoại di động quay lại phòng khách và ngăn Quân Bình đang định chạy ra ngoài sau khi mặc quần áo.

- "Điện thoại của em không nhắc thông báo tin nhắn."

Tân Chỉ Lôi nhìn điện thoại, bất lực giải thích

- "Nói với chị cũng vô dụng! Về nhà đi! Tự mình đi mà nói chuyện với Tần Lam!"

Nói xong, chị Tĩnh cúp máy, tức giận ngồi xuống ghế sofa, ném điện thoại vào góc ghế.

- "Tìm thấy rồi sao?"

Quân Bình đẩy kính lên, vẻ mặt không tốt lắm, rõ ràng là có tức giận.

Sẽ chẳng ai vui vẻ nếu chuyện tình của họ đột ngột bị gián đoạn, nhất là Tần Lam, nàng lo lắng đến mức suýt khóc.

- "À, cô ấy đã đến chỗ bạn."

  Chị Tĩnh chậm rãi thở ra, đưa tay kéo Quân Bình vào lòng, không nhịn được mà cọ cằm vào cổ Quân Bình.

Chị lo lắng đến mức cuộc gọi của Tần Lam đột ngột vang lên, thậm chí còn bò xuống giường mặc quần áo, chuẩn bị ra ngoài tìm người.


- "Vương ca! Vương ca! Chúng ta trở về đi! Trở về Tương Nguyên!"

Từ xa, Vương ca đã nhìn thấy Tân Chỉ Lôi đi giày cao gót bước nhanh, phi thẳng về phía ô tô.

  Trước khi kịp suy nghĩ điều gì, Vương ca theo tiềm thức đã khởi động xe trước, mở cửa tự động rồi thắt dây an toàn lao xe như một con báo hung hãn.

Tân Chỉ Lôi đang ngồi trên xe công vụ, lo lắng gọi điện cho Tần Lam, cô gọi cho Tần Lam nhưng cúp máy. Không bắt máy, bất kể cô có gửi gì Tần Lam cũng không có trả lời cô.

  Vương ca không hiểu tại sao lại lái xe rất nhanh, chỉ trong thời gian ngắn đã đến nơi.

Trước khi anh kịp đỗ xe, Tân Chỉ Lôi đã mở cửa tự động trước.

Ngay khi Vương ca ổn định lại xe, Tân Chỉ Lôi lại chạy ra khỏi xe và biến mất khỏi tầm mắt của Vương ca

Tân Chỉ Lôi chạy nhanh vào thang máy, lo lắng nhìn số trên thang máy thay đổi.

Cuối cùng cũng đến nơi, Tân Chỉ Lôi vội vàng rời khỏi thang máy, dùng dấu vân tay của mình mở cửa.

Phòng khách trống rỗng, đèn tắt, Tần Lam cũng không có ở trong phòng khách.

Tân Chỉ Lôi ném túi xách lên ghế sofa rồi đi thẳng vào phòng ngủ trên đôi giày cao gót.

Vừa mở cửa phòng ngủ, cô liền nhìn thấy Tần Lam ngồi ở mép giường, quay lưng về phía cô, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.

- "Tần mỹ Lam? Em sai rồi, chị đừng khóc nữa?"

Trong lòng thầm nhẹ nhõm, Tân Chỉ Lôi sải bước đi tới Tần Lam, ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn nàng

Lúc này Tân Chỉ Lôi ngẩng đầu mới nhận ra Tần Lam đang khóc, lặng lẽ rơi nước mắt.

Tân Chỉ Lôi ngay lập tức hoảng sợ khi nhìn thấy những giọt nước mắt và vội vàng lau nước mắt cho nàng

- "Tần Mỹ Lam, đừng khóc nữa, ngày mai mắt chị sẽ sưng lên, không chụp được ảnh đẹp đâu."

- "Lúc này sao chị có thể tự mình khóc được? Rõ ràng là lỗi của em. Chị không nên khóc vì em đúng không? Tần Tiểu Lam."

- "Chị, chị khóc là lỗi của em. Em xin lỗi chị và em hứa lần sau sẽ không như vậy nữa."

Tân Chỉ Lôi đi vòng quanh Tần Lam, nàng không nói gì, dù có dỗ dành Tần Lam thế nào, Tần Lam cũng không nói, nàng yên lặng rơi nước mắt.

Tân Chỉ Lôi đành phải ôm Tần Lam và hôn lên mắt nàng

- "Em tránh xa chị ra!"

Tần Lam vừa nói vừa khóc, giọng nói nhẹ nhàng.

- "Được rồi được rồi, em sẽ rời đi."

Thấy Tần Lam chịu mở miệng, Tân Chỉ Lôi đứng dậy đi tới cửa, định đứng ở cửa phòng ngủ.

- "Chị yêu cầu em tránh xa chị ra, không phải bảo em đi"

Tần Lam nhìn Tân Chỉ Lôi không quay đầu lại đi về phía cửa phòng ngủ, trong lòng không khỏi càng thêm đau lòng.

Nàng yêu cầu Lôi Lôi tránh xa nàng, không đuổi Lôi Lôi đi.

- "Em không đi. Khoảng cách xa nhất em có thể chấp nhận là cửa phòng ngủ."

Tân Chỉ Lôi nghe được giọng nói của Tần Lam, không chút suy nghĩ xoay người đi về phía Tần Lam, ngồi xổm xuống.

- "Tối nay em đã làm gì?"

Tần Lam ngừng rơi nước mắt, đau lòng nhìn Tân Chỉ Lôi.

Lôi Lôi hứa rằng tối nay sẽ quay lại. Đã hơn mười giờ rồi, nhưng cô vẫn chưa quay lại và cũng chưa trả lời tin nhắn WeChat của nàng.

Nàng không khỏi gọi điện cho chị Tĩnh, kết quả là chị Tĩnh không biết Lôi Lôi ở đâu.

Vốn dĩ nàng chỉ lo lắng tung tích Tân Chỉ Lôi, không muốn khóc.

Nàng đã mặc quần áo xong và chuẩn bị ra ngoài. Quân Bình đã gửi cho nàng một tin nhắn WeChat.

Quân Bình nói với nàng trên WeChat rằng Lôi Lôi đã được tìm thấy. Chị Tĩnh đã nhận được cuộc gọi của Lôi Lôi, và đang quay về.

Tần Lam sau khi nhận được tin nhắn thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng trút bỏ được lo lắng.

Sau khi cởi giày và thay quần áo ở nhà, Tần Lam ngồi bên giường càng nghĩ càng tủi thân, cuối cùng lại khóc.

Lôi Lôi không trả lời tin nhắn WeChat của nàng mà trả lời cuộc gọi của chị Tĩnh.

Chẳng lẽ trong lòng Lôi Lôi, nàng không quan trọng bằng chị Tĩnh sao?

Khóc xong, Lôi Lôi quay lại, ngồi xổm trước mặt nàng, vội vàng dỗ dành lau nước mắt.

Kỳ thật lúc đó nàng cũng không cảm thấy đau lòng như vậy mà chỉ muốn nhìn thấy Tân Chỉ Lôi lo lắng cho mình, đi vòng quanh nàng nên cố tình phớt lờ lời nói của Tân Chỉ Lôi.

Nàng muốn nhìn thấy Tân Chỉ Lôi lao tới vì nàng, để nàng có thể cảm nhận được Tân Chỉ Lôi thực sự coi trọng nàng

Ít phiền não hơn không có nghĩa là không phiền lòng nữa, Tân Chỉ Lôi quay người rời đi.

Cô nghĩ Tần Lam là ai? Nhà cô ở đâu? Muốn đến là đếm, muốn đi là đi

- "Em đến gặp một người bạn, muốn hỏi cô ấy một số chuyện. Lúc bọn em nói chuyện, không chú ý đến thời gian, chắc chắn sẽ không có lần sau. Chị có thể ngừng khóc được không?"

Tân Chỉ Lôi giơ tay lau nước mắt đau khổ cho Tần Lam, trong nháy mắt hối hận vì tối nay đã đến gặp Lâm Thư Phương để giải quyết nghi ngờ của mình.

Vì cô mà Tần Lam lại khóc

Tân Chỉ Lôi lén cắn vào phần thịt mềm mại trên má mình, khi đầu lưỡi nếm được vị ngọt của máu, Tân Chỉ Lôi mới có thể buông phần thịt bị cắn ra.

Cô đã làm Tần Lam khóc, cô phải đau khổ như vậy mới công bằng.

- "Tại sao em không trả lời tin nhắn WeChat của chị?"

Tần Lam chú ý tới cử động miệng của Tân Chỉ Lôi, nhéo nhéo quai hàm của Tân Chỉ Lôi, buộc cô phải mở miệng mà không có bất kỳ lời giải thích nào.

Dưới ánh trăng, Tần Lam nhìn thấy mảnh thịt bị Tân Chỉ Lôi cắn chảy máu.

Trong phút chốc, cơn giận dữ và bất bình của Tần Lam đều biến mất.

Nàng cau mày đau khổ và mím môi.
 
  Nàng đang khóc thôi, nhưng nàng vẫn chưa chết, làm sao một kẻ ngốc như Lôi Lôi có thể tự cắn mình? Vết cắn quá mạnh khiến thịt bị rách và chảy máu.

- "Cái điện thoại hỏng đó chặn tin nhắn vào ban đêm. Ngày mai em sẽ thay nó, nhất định phải thay!"

     Tân Chỉ Lôi tức giận mỗi khi cô nhắc đến điện thoại di động của mình. Cái quái gì? Không có thông báo! Ngày mai cô sẽ đập vỡ nó!

- "Ngày mai chị sẽ mua nó cho em. Thứ đó dở quá. Không cần đâu."

     Tần Lam buông cằm Tân Chỉ Lôi ra, cúi người ôm lấy cô, giọng nói nghẹn ngào.

- "Chị, lần sau nếu chị không vui thì cứ đánh em, thay vì khóc một mình."

     Tân Chỉ Lôi vùi đầu vào ngực Tần Lam, nhắm mắt lại, trịnh trọng nói với nàng

- "Chị không thể chịu đựng được."

      Tần Lam vuốt ve đầu Tân Chỉ Lôi và vô thức dùng cằm xoa đầu cô

     Trước đây nàng có thể làm được, nhưng bây giờ nàng không thể làm được.

- "Chị còn nói em ngu ngốc, chị cũng không thông minh thôi."

    Trong lòng Tân Chỉ Lôi kịch liệt run rẩy, hốc mắt trở nên ươn ướt.

    Không tốt hơn cô

    Hai tay nâng đầu Tân Chỉ Lôi lên, Tần Lam nhẹ nhàng âu yếm giải thích khuôn mặt của cô.

    Không ai trong số họ có thể là những người thông minh trong tình yêu, không sao cả, những kẻ ngốc thật may mắn

    Người quá thông minh không xứng đáng với tình cảm chân thành

    May mắn thay, cô không thông minh, nàng không thông minh và cả hai người đều không thông minh.

    Tân Chỉ Lôi mỉm cười và nước mắt rơi xuống má.

    Dù kết thúc có ra sao, dù ai cũng hạnh phúc hay tan nát từng mảnh

    Chỉ cần thực sự yêu là đủ

- "Đừng khóc nữa, chúng ta tắm rửa đi. Đã đến giờ đi ngủ rồi, ngày mai chúng ta phải đi cắm trại."

    Tần Lam ôm Tân Chỉ Lôi đi ra cửa thay giày.

(Còn tiếp...)
===============================
+ Tác giả: 出雾见竹
+ Dịch: Rosy's🫶

~ Truyện đăng trên Siêu Thoại "TÂN CAM TẦN NGUYỆN" - 03/04/2024 - 10:31 - weibo

**TÁC PHẨM ĐƯỢC PHÉP DỊCH ĐỘC QUYỀN TẠI DUY NHẤT WATTPAD @hnRosys. Vui lòng không reup khi chưa được sự cho phép. Xin cảm ơn! Yêu thương...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro