Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 34 - Tìm lời khuyên

- "Dung Dung, chị bảo Vương ca cùng em đi, đã muộn rồi, em một mình không an toàn, trở về thu dọn đồ đạc đi, có cần gì thì ra ngoài mua, chị sẽ trả tiền lại"

Đến cổng khu dân cư Dung Dung, Tân Chỉ Lôi kéo Dung Dung ra hiệu cho cô đợi một lát.

Anh Vương ngồi ở ghế trước dễ dàng xuống xe, đứng cạnh Dung Dung, đợi hai người nói chuyện xong rồi hộ tống Dung Dung về nhà.

Có vẻ như đây không phải là lần đầu tiên làm việc này rất thành thạo.

- "Được rồi, chị, chị cần gì thì nói cho em biết"

Dung Dung mỉm cười và vẫy tay chào Tân Chỉ Lôi
 
Bao nhiêu năm Chị gái cô vẫn đối xử với cô như một đứa trẻ, mỗi lần đi làm về muộn đều cho cô ngủ ở nhà hoặc nhờ anh Vương đi cùng vào cộng đồng và đưa cô về nhà.

Tân Chỉ Lôi nhìn Dung Dung và Vương ca biến mất, sau đó ngồi phịch xuống ghế, giơ tay xoa xoa thái dương.

Không phải cô ích kỷ, không tính toán đến hoàn cảnh, mà gần đây Tần Lam đã bày tỏ mong muốn được ở bên nhau một cách công khai

Lần nào cô cũng giữ bình tĩnh và từ chối giải đáp vấn đề của Tần Lam

Tại sao cô lại không muốn được cùng người yêu của mình bước đi một cách công khai dưới ánh nắng?

Lời nói của chị Tĩnh hôm nay như một lời cảnh tỉnh, đánh thức lý trí của cô.

Cô có thể đánh cược, có thể thua, nhưng Tần Lam không thể đánh cược, huống chi là thua.

Tần Lam muốn cái gì, chỉ sợ lần này cô thật sự không có khả năng cho nàng.

- "Chị Lôi, chị đi đâu đây?"

Sau khi Vương ca tiễn Dung Dung, anh nhanh chóng chạy trở lại cổng khu dân cư, ngồi vào ghế lái nhìn Tân Chỉ Lôi qua gương chiếu hậu.

- "Đi Hoa Cương, xuống lầu đợi tôi một lát, nếu đói thì đi ăn chút gì đi."

Tân Chỉ Lôi mở điện thoại chuyển một ngàn cho Vương ca, cô vẫn đánh dấu là quà tự nguyện, cất điện thoại rồi nhắm mắt ngủ.

  Vương ca không nói gì, tận lái chiếc xe thương mại màu đen về phía Hoa Cương.

- "Chị Lôi, em đợi chị ở đây."

Đến nơi, Vương ca đỗ xe, quay lại nhìn Tân Chỉ Lôi rồi giải thích ngắn gọn mình sẽ đi đâu.

Bản thân anh là một người ít nói, và anh giống như một người ngoài hành tinh trong studio tán gẫu của Tân Chỉ Lôi

Tuy không thích nói chuyện nhưng lại thích nghe Tân Chỉ Lôi và những người khác trò chuyện.

- "Được rồi, cậu đói thì đi ăn đi"

Tân Chỉ Lôi gật đầu, quay người rời đi

Đứng trong thang máy đang tăng lên nhanh chóng, Tân Chỉ Lôi nhìn vào bức tường cắt mịn như gương của thang máy. Đôi mắt cô đầy vẻ mệt mỏi, khiến cô trông có chút hốc hác.

Sau khi ra khỏi thang máy, Tân Chỉ Lôi đi thẳng đến cửa ra vào, nhấn chuông.

- "Tới đây"

Lâm Thư Phương mở cửa, quay người sang một bên để Tân Chỉ Lôi vào phòng, rồi đưa tay ra hiệu cho Tân Chỉ Lôi đưa túi cho cô.

    Tân Chỉ Lôi im lặng đưa túi cho Lâm Thư Phương, thay dép đi trong nhà rồi bước đến ghế sofa một cách quen thuộc.

- "Sao vậy? Công việc không ổn à? Chuyện gì tôi cũng có thể giải quyết bằng tiền."

      Lâm Thư Phương treo túi của Tân Chỉ Lôi lên, quay lại thì thấy Tân Chỉ Lôi đang nằm úp mặt trên ghế sofa, toát ra vẻ suy sụp và kiệt sức.

- "Có tiền thì sao, không thể, không thể."

      Tân Chỉ Lôi vùi mình vào ghế sofa để thư giãn, trong lòng không khỏi ghen tị với Lâm Thư Phương

      Sẽ thật tuyệt nếu cô có thể giống như Lâm Thư Phương, có tiền, ngoại hình đẹp và dáng người đẹp. Điều quan trọng nhất là cô không phải lo lắng về dư luận và có thể thẳng thắn với người mình yêu.
 
       Không cần lo lắng, một ngày nào đó chuyện tình cảm bị bại lộ, sự nghiệp vất vả bao năm sẽ trở nên uổng phí.

- "Ghen tị? Nếu ghen tị thì rời khỏi đây, tôi sẽ đưa cậu đi chơi trong vòng kinh doanh."

      Lâm Thư Phương nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Tân Chỉ Lôi và đưa tay lật Tân Chỉ Lôi lại, vì sợ Tân Chỉ Lôi sẽ không thể thở

- "Quên đi, tôi không phải người kinh doanh, nếu mất đi khối tài sản nhỏ bé của gia đình, tôi sẽ không xấu hổ quay lại làng giải trí kiếm sống, cũng không xấu hổ khi đối mặt với những người hâm mộ."

    Tân Chỉ Lôi nằm trên đùi Lâm Thư Phương, lấy tay che mắt để chặn ánh sáng chói lóa.

- "Cậu không thể làm gì với số tiền ít ỏi của mình. Nếu cậu thực sự quyết định có mối quan hệ với tôi, tôi sẽ lấy tiền cho cậu, và cậu sẽ trả lại cho tôi khi cậu kiếm được. Nếu cậu thua, tôi sẽ coi đó là tiền để làm cậu hạnh phúc"

     Lâm Thư Phương dựa vào ghế sofa và bật cười.

     Tân Chỉ Lôi vẫn đang suy nghĩ rất xa, xem ra gần đây cô thật sự gặp phải chuyện khó chịu hoặc không vui, nếu không ban đêm cô cũng không thể đến chỗ Lâm Thư Phương được.

- "Quả nhiên là cậu vô nhân đạo, có tiền cũng không phải như vậy gây họa."

     Tân Chỉ Lôi không khỏi giơ tay đánh vào cánh tay của Lâm Thư Phương, nhưng cô không dùng nhiều lực, như thể cô đang nói đùa.

- "Vậy cậu có thể làm gì? Chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy, chẳng phải tôi vẫn luôn như vậy sao? Chẳng lẽ cậu vẫn mâu thuẫn với tôi chỉ vì tôi có tiền sao?"

     Lâm Thư Phương mỉm cười nhéo nhéo má Tân Chỉ Lôi, hơi đưa tay lên trên và nở một nụ cười với Tân Chỉ Lôi

- "Thật mâu thuẫn!"

     Tân Chỉ Lôi ngồi dậy, tựa đầu vào thành ghế sofa.

- "Thật khó chịu! Sao lại khó chịu thế này!"

- "Kể cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra."

     Lâm Thư Phương bắt chéo chân, cầm tách trà vừa pha trước khi uống và nhấp một ngụm.

- "Tôi muốn nghĩ cách nói cho cậu biết."

     Tân Chỉ Lôi không đập đầu vào ghế sofa nữa, chống cằm suy nghĩ một lúc.

- "Tần Lam muốn tuyên bố chính thức, nhưng chị Tĩnh và Quân Bình không cho phép."

     Tân Chỉ Lôi cầm ly trà Lâm Thư Phương rót cho cô uống một ngụm.

- "Cậu? Cậu thì nghĩ gì? nói cho tôi biết xem."

     Lâm Thư Phương trầm tư đặt tách trà xuống, nghiêm túc nhìn Tân Chỉ Lôi, không bỏ sót một chút biểu cảm nào trên khuôn mặt Tân Chỉ Lôi

    Cô sợ Tân Chỉ Lôi sẽ không nói ra sự thật. May mắn thay, cô đã học được tâm lý biểu hiện vi mô và có thể phân tích suy nghĩ thực sự của Tân Chỉ Lôi thông qua những biểu cảm tinh tế trên khuôn mặt

- "Tôi khá mâu thuẫn, tôi cũng muốn chính thức, giữ bí mật như vậy thật sự rất mệt mỏi. Hơn nữa, Tần Lam cũng bày tỏ lập trường của mình, cô ấy cũng muốn như vậy."

- "Nhưng Quân Bình và chị Tĩnh nói có lý, chúng tôi không thể yêu đương gây bão được, chúng tôi không nên đánh cược sự nghiệp của mình, nếu chúng tôi thắng, mọi người sẽ vui vẻ. Nếu chúng tôi thua, chúng tôi sẽ như vậy mà tan vỡ."

- "Cậu nghĩ tôi nên làm gì? Hãy cho tôi một lời khuyên."

     Tân Chỉ Lôi bực bội gãi đầu, nói ra tất cả những điều và suy nghĩ của mình cùng một lúc.

- "Tôi nghĩ cậu nên trực tiếp nói rõ suy nghĩ của mình với Tần Lam, đồng thời cũng hỏi Tần Lam xem cô ấy có chịu đánh cược hay không, thua có thừa nhận hay không."

- "Nếu nàng dám đánh cược thừa nhận, sao không thử một lần."

- "Hai người cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là giải pháp. Thời gian có ngắn ngủi cũng không sao. Nếu thời gian trôi qua, tình yêu dành cho nhau sẽ hao mòn, cuối cùng chúng ta sẽ trở thành những người xa lạ trên thế giới."

- "Từ khi biết hai người, tôi liền bảo hai người giao tiếp, có miệng thì nói. Đừng dùng miệng làm vật trang trí. Để chữ thối rữa trong bụng có ích lợi gì? Cũng giống như vậy trong bất kỳ mối quan hệ nào, hãy nói"

- "Hơn nữa, đây không phải chuyện của một mình cậu, cậu không thể đơn phương quyết định. Nếu cậu thật sự yêu Tần Lam, vậy cậu phải tôn trọng ý kiến ​​của cô ấy, nghe suy nghĩ của cô ấy."

     Lâm Thư Phương nhếch môi không nói nên lời, cảm thấy Tân Chỉ Lôi giống như một con lừa bướng bỉnh, dùng roi có thể đi một bước, nhưng không có roi thì không thể đi được.

- "Cậu nói thì nghe đơn giản. Nếu như cậu nói sớm hơn, cậu sẽ không độc thân nhiều năm như vậy."

    Tân Chỉ Lôi nghe lời khuyên, cảm thấy những gì Lâm Thư Phương nói là có lý, nhưng Tân Chỉ Lôi không muốn đối đầu với Lâm Thư Phương.

- "Vì vậy, cậu không thể mắc sai lầm như tôi đã làm. Một trong chúng ta chỉ cần phải trả giá cho một quyết định sai lầm. Tại sao lại có nhiều người buồn như vậy?"

    Lâm Thư Phương thờ ơ lắc đầu và mỉm cười nhìn Tân Chỉ Lôi

    May mắn thay, sự việc vẫn có thể được cứu vãn. Cô ấy sẽ cứu được Tân Chỉ Lôi một lần nữa.

    Tân Chỉ Lôi cau mày trước khi kịp hiểu ra, cô bắt đầu lo lắng cho Lâm Thư Phương

- "Hãy nghĩ về điều đó và nhìn chỗ khác đi."

     Lâm Thư Phương cầm tách trà lên và cúi đầu nhấp một ngụm trà.

     Cô uống trà để tránh ánh mắt dò xét của Tân Chỉ Lôi

- "Nếu thực sự muốn, sau này đừng lén lút lái xe đến gặp cô ấy. Hãy bước tới chào hỏi một cách cởi mở và hỏi thăm cô ấy dạo này thế nào."

      Tân Chỉ Lôi bĩu môi. Cô vẫn không hiểu Lâm Thư Phương.

      Chỉ khi một người cảm thấy tội lỗi, cô mới vô thức tránh ánh nhìn của người khác vì sợ vạch trần khuyết điểm của mình.

- "Cậu cần phải thu xếp bản thân trước đã. Cũng muộn rồi, thu dọn đồ đạc và về đi. Tôi đi ngủ đây."

      Lâm Thư Phương đặt tách trà xuống và rời khỏi phòng khách trước, biến mất ở góc hành lang.

     Tân Chỉ Lôi nhìn bóng lưng Lâm Thư Phương biến mất, cô bất lực thở dài, đứng dậy xỏ giày rời đi, vừa cầm túi xách lên, điện thoại liền vang lên.

     Cô lấy điện thoại ra thì thấy là chị Tĩnh...

(Còn tiếp...)
===============================
+ Tác giả: 出雾见竹
+ Dịch: Rosy's🫶

~ Truyện đăng trên Siêu Thoại "TÂN CAM TẦN NGUYỆN" - 03/04/2024  - 10:26 - weibo

**TÁC PHẨM ĐƯỢC PHÉP DỊCH ĐỘC QUYỀN TẠI DUY NHẤT WATTPAD @hnRosys. Vui lòng không reup khi chưa được sự cho phép. Xin cảm ơn! Yêu thương...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro