
Tập 14: Tra tấn buổi sáng
Ánh bình minh yếu ớt len lỏi qua khe cửa sổ, rọi những vệt sáng nhạt nhòa lên căn phòng ngủ tĩnh lặng. Đúng giờ hẹn, tiếng chuông báo thức quen thuộc của Hoàng vang lên, xé tan bầu không khí yên tĩnh. Cậu uể oải vươn tay tắt chuông, rồi thẫn thờ ngồi dậy trên giường.
Ánh mắt Hoàng vô hồn lướt qua thân thể mình. Những vết đỏ ửng loang lổ trên da, những vết cắn mờ nhạt, và cảm giác đau nhức âm ỉ ở hậu môn nhắc nhở cậu về đêm kinh hoàng vừa qua. Ký ức về sự nhục nhã, đau đớn và bất lực lại ùa về, siết chặt lấy trái tim cậu.
Hoàng chậm rãi quay đầu sang nhìn Hải. Hắn vẫn còn đang say giấc nồng, khuôn mặt có vẻ bình yên đến lạ thường, như thể đêm qua chỉ là một giấc mơ thoáng qua. Nhìn Hải như vậy, trong lòng Hoàng trào dâng một thứ cảm xúc lẫn lộn: buồn bực, chán ghét và thất vọng.
Buồn bực vì sự tàn nhẫn và bệnh hoạn của Hải. Chán ghét vì sự đê tiện và vô liêm sỉ của hắn. Và thất vọng... thất vọng về chính bản thân mình, vì đã quá yếu đuối, quá nhu nhược để rồi phải chịu đựng sự hành hạ này.
Ánh mắt Hoàng đượm buồn nhìn ra ngoài cửa sổ. Một ngày mới lại bắt đầu, nhưng đối với cậu, mọi thứ dường như vẫn chìm trong bóng tối. Cậu không biết mình sẽ phải đối diện với Hải như thế nào, và liệu cuộc sống của cậu có bao giờ trở lại bình thường được nữa hay không.
Trong lòng Hoàng trào dâng một nỗi tuyệt vọng vô bờ bến. Cậu cảm thấy mình như một con chim bị thương, mắc kẹt trong chiếc lồng giam tăm tối, không nhìn thấy lối thoát. Chỉ có những giọt nước mắt âm thầm rơi xuống, thấm ướt gối, như một lời than khóc cho số phận bi thảm của mình.
Và một lúc sau, Hải khẽ cựa mình, mí mắt từ từ hé mở. Thấy Hoàng đã thức giấc và đang ngồi thẫn thờ bên cạnh, hắn liền nở một nụ cười thích thú đầy mỉa mai.
— Chào buổi sáng, "cún con" của tao. Dậy sớm thế? Có chuyện gì vui sao?
Hoàng lạnh lùng đáp, giọng nói khô khốc:
— Dậy để đi học. Chắc mày quên rồi.
Hải cười khinh một tiếng, vươn vai ngáp dài tỏ vẻ không mấy quan tâm.
— Đi học thì cứ đi. Liên quan gì đến tao? Mà thôi, trước khi mày đi, tao muốn "vận động" cho giãn gân cốt một chút. Cả đêm qua nằm im lìm, người tao mỏi rã rời rồi.
Hoàng hiểu rõ ý đồ đen tối trong lời nói của Hải. Cậu vội vàng lắc đầu, cố gắng lùi ra xa.
— Không... tao không muốn... tao sắp trễ giờ học rồi...
Hải không để ý đến sự phản kháng yếu ớt của Hoàng. Hắn nhanh chóng kéo cậu nằm xuống, ôm chặt lấy cơ thể đang run rẩy. Đôi bàn tay hắn bắt đầu mò mẫm khắp người Hoàng, chạm vào những vùng nhạy cảm khiến cậu rùng mình ghê tởm.
— Đừng... tao không thích... tao nói là tao sắp trễ học mà...
Hoàng cố gắng đẩy tay Hải ra, giọng nói đầy vẻ cầu khẩn.
Hải lại cười khinh, phủ nhận lời Hoàng một cách trắng trợn.
— Trễ cái gì mà trễ? Mấy giờ mày vào học? Chín giờ đúng không? Bây giờ mới có bảy giờ thôi, còn tận hai tiếng nữa. Đủ thời gian để tao "tập thể dục" cho khỏe người.
Thấy Hoàng vẫn kiên quyết từ chối, ánh mắt Hải chợt lóe lên vẻ tàn nhẫn. Hắn siết chặt vòng tay, giọng đe dọa:
— Mày dám không nghe lời tao hả? Mày quên tao đã nói gì rồi sao? Nếu mày không ngoan ngoãn, tao sẽ tung hết clip và ảnh của mày lên mạng. Mày muốn cả trường biết mày dâm đãng thế nào không?
Nói rồi, Hải bất ngờ nắm chặt lấy "cậu nhỏ" đang xìu mềm của Hoàng, giọng hắn lạnh lẽo:
— Tao cũng có thể khóa nó lại ngay bây giờ. Mày muốn mang cái khóa cặc đó đến trường à? Chắc chắn sẽ nổi bật lắm đấy.
Thằng Hoàng nghe vậy thì tái mét mặt mày, toàn thân run rẩy. Viễn cảnh nhục nhã khi phải đến trường với chiếc khóa cặc lại hiện ra trước mắt cậu. Cậu biết rằng mình không có lựa chọn nào khác.
— Được... được thôi... tao chiều mày... nhưng làm ơn... sau đó mày phải để tao đi học...
Hoàng lí nhí nói, giọng đầy vẻ bất lực và cam chịu. Hải hài lòng nở một nụ cười đắc ý, rồi bắt đầu những hành động đồi bại của mình. Một ngày mới lại bắt đầu với sự nhục nhã và đau khổ tột cùng đối với Hoàng.
Hải cúi xuống, cưỡng ép trao cho Hoàng một nụ hôn ướt át và thô bạo. Sau đó, hắn từ từ di chuyển xuống cổ Hoàng, hôn và liếm láp từng tấc da thịt, không quên kèm theo những lời lẽ mỉa mai đầy thích thú.
— Chà chà, cổ mày vẫn thơm như ngày nào nhỉ? Mấy cô gái chắc thích cái mùi này lắm đây. Tiếc là bây giờ nó thuộc về tao rồi.
Rồi Hải tiếp tục hôn xuống hai bên bầu ngực săn chắc của Hoàng, mỗi nơi hắn chạm vào đều phát ra những âm thanh nhớp nháp đầy gợi dục.
— Ngực mày vẫn đẹp như vậy. Tao thích cái cảm giác mềm mại này. Chắc con Trinh ngày xưa cũng hay "vuốt ve" chỗ này của mày lắm nhỉ?
Cuối cùng, Hải hôn liếm dần xuống hạ bộ của Hoàng. Hắn tấm tắc khen đểu "cậu nhỏ" đang dần cương cứng của cậu.
— Ôi chao, bé nhỏ nhưng mà có võ đấy nhỉ? Trông cũng quyến rũ ra phết. Tao không ngờ mày lại có một "cậu em" xinh xắn như thế này. Chắc mấy em gái chết mê chết mệt.
Hoàng nhục nhã nghiến răng, cố gắng quay mặt đi để tránh ánh mắt trơ trẽn của Hải. Cậu không muốn nghe những lời lẽ dâm đãng và chế giễu này.
— Tao xin mày... đừng...
Nhưng Hải vẫn không ngừng lại. Hắn tiếp tục mỉa mai và chế giễu, như thể đang tận hưởng sự đau khổ và xấu hổ của Hoàng.
— Sao nào? Mày ngại à? Cái "cậu em" này của mày đẹp mà. Để tao "chăm sóc" nó cho mày nhé.
Nói rồi, Hải mở miệng ngậm lấy "cậu nhỏ" của Hoàng, mút mát và liếm láp một cách say mê.
Ban đầu, Hoàng cảm thấy ghê tởm và nhục nhã đến tột cùng. Nhưng dần dần, những cảm giác khoái lạc kỳ lạ bắt đầu lan tỏa khắp cơ thể cậu. Hoàng rên rỉ khe khẽ, một âm thanh vừa sảng khoái vừa xấu hổ.
Trong sự nhục nhã và bất đắc dĩ, Hoàng phải thừa nhận rằng cảm giác được Hải bú liếm thật tuyệt vời. Cậu cố gắng kìm nén những tiếng rên rỉ, nhưng cơ thể cậu lại phản bội lại ý muốn của lý trí.
Hải ngưng lại, ngước mắt lên nhìn Hoàng với vẻ mặt đầy dò xét.
— Thế nào? Cảm giác ra sao? Có khác gì khi để con gái bú không?
Hoàng nhục nhã lắp bắp biện minh:
— Không... không có gì... tao không...
Nhưng Hải không tin. Hắn nhếch mép cười khẩy.
— Đừng xạo tao. Tao biết thừa mày đang cảm thấy thế nào. Thật ra thì mày thích cái cảm giác này đúng không? Thậm chí còn thích hơn cả con gái bú nữa ấy chứ gì?
Hoàng xấu hổ cúi gằm mặt, không dám nhìn vào mắt Hải. Cuối cùng, cậu lí nhí thừa nhận:
— Ừ... thì... cũng... tuyệt...
Hải đắc ý cười lớn, một nụ cười đầy mỉa mai và chiến thắng.
— Tao biết ngay mà. Mày đúng là một thằng dâm đãng. Nhưng không sao cả. Tao thích điều đó. Từ giờ trở đi, tao sẽ là người duy nhất được "chăm sóc" cái "cậu em" bé nhỏ quyến rũ này của mày.
Rồi Hải lại cúi xuống tiếp tục "công việc" của mình, mút mát và liếm láp "cậu nhỏ" của Hoàng một cách điêu luyện. Hoàng không thể kìm nén được những tiếng rên rỉ thỏa mãn, dù trong lòng vẫn cảm thấy vô cùng nhục nhã. Cậu nắm chặt ga giường, cố gắng chịu đựng những cảm xúc trái ngược đang giằng xé bên trong.
Một lúc sau, Hải ngẩng đầu lên, nhìn Hoàng với ánh mắt đầy vẻ chiếm hữu.
— Tao nghĩ là mày sắp đến rồi đấy. Tao có nên giúp mày không?
Hoàng cắn chặt môi, cố gắng lắc đầu. Cậu không muốn đạt được khoái cảm trong tình huống nhục nhã này. Nhưng cơ thể cậu lại không nghe theo lý trí. Những cơn sóng khoái lạc ngày càng dâng trào, cuốn lấy mọi giác quan của cậu.
Hải nhận ra sự giằng xé trong lòng Hoàng, hắn càng ra sức trêu ngươi. Hắn dùng tay vuốt ve khắp cơ thể cậu, từ ngực xuống bụng rồi trở lại "cậu nhỏ", khiến Hoàng không thể nào kiểm soát được nữa.
Cuối cùng, Hoàng rên lên một tiếng lớn, cơ thể co giật khi dòng tinh dịch nóng ấm bắn ra, vấy bẩn tấm ga giường. Cậu thở dốc, toàn thân rã rời, cảm giác nhục nhã và trống rỗng bao trùm lấy cậu.
Hải hài lòng nhìn "chiến lợi phẩm" của mình, rồi dùng tay lau nhẹ tinh dịch trên bụng Hoàng.
— Thấy chưa? Mày vẫn thích nó mà. Đừng cố gắng chối bỏ bản chất dâm đãng của mình nữa.
Hải nằm xuống giường, quay mặt sang phía Hoàng với ánh mắt ra lệnh.
— Đến lượt mày "trả ơn" tao rồi đấy, "cún con". Phục vụ tao y như những gì tao đã làm với mày. Nằm xuống đây.
Hoàng nghe vậy, toàn thân run rẩy. Ý nghĩ phải chạm vào cơ thể Hải, phải làm những việc ghê tởm mà hắn vừa làm với mình khiến cậu cảm thấy buồn nôn. Nhưng cậu biết rằng mình không có quyền từ chối. Hải đã "ban" cho cậu khoái cảm, dù đó là một sự khoái lạc nhục nhã. Giờ đây, cậu phải "trả ơn" hắn.
Hoàng run rẩy nằm xuống bên cạnh Hải. Cậu cố gắng kìm nén sự ghê tởm trong lòng, bắt đầu thực hiện những hành động mà Hải muốn. Cậu cúi xuống hôn môi Hải, cố gắng đá lưỡi một cách giả tạo.
Sau đó, cậu di chuyển xuống gáy và cổ hắn, hôn và liếm láp một cách miễn cưỡng. Đến hai bên bầu ngực của Hải, Hoàng cảm thấy một sự ghê tởm trào dâng. Cậu cố gắng chạm vào chúng một cách nhẹ nhàng nhất có thể, nhưng cảm giác nhớp nháp vẫn khiến cậu rùng mình.
Cuối cùng, Hoàng cúi xuống hạ bộ của Hải. Nhìn "cậu nhỏ" đang dần cương cứng của hắn, cậu cảm thấy một sự nhục nhã tột cùng. Dù trong lòng không muốn, Hoàng vẫn mở miệng ngậm lấy "cậu nhỏ" của Hải, bắt đầu mút mát và liếm láp.
Hải rên rỉ khe khẽ, không quên kèm theo những lời lẽ khen đểu đầy mỉa mai.
— Chà chà, "cún con" của tao cũng biết "chiều chủ" đấy chứ. Mút mạnh lên nào. Tao thích cái lưỡi dâm đãng của mày.
Hoàng cố gắng nuốt ngược những giọt nước mắt tủi nhục vào trong. Cậu cảm thấy mình như một món đồ chơi tình dục rẻ tiền, bị Hải sử dụng và vứt bỏ.
Kịp khi Hải có vẻ như sắp đạt đến cao trào, hắn bất ngờ ngăn Hoàng lại.
— Thôi đã. Tao không muốn bắn tinh bây giờ. Tao muốn "chơi" mày một hiệp nữa.
Hoàng nghe vậy thì khẽ rên rỉ. Cậu không muốn tiếp tục chịu đựng sự hành hạ này nữa.
— Làm ơn... tao mệt lắm rồi...
— Im miệng! Mày không có quyền từ chối. Tao muốn đụ mày.
Hải chỉ tay về phía chiếc "cặc da" vẫn còn nằm trên bàn.
— Mày tự đeo cái này vào cho tao. Rồi lấy gel bôi trơn xoa đều "của tao" và cái lỗ đít dâm đãng của mày. Nhanh lên! Tao không thích chờ đợi.
Hoàng run rẩy làm theo lời Hải. Cậu cầm lấy con "cặc da" lạnh lẽo và thô ráp, cố gắng đeo nó vào "cậu nhỏ" đang cương cứng của Hải. Sau đó, cậu lấy tuýp gel bôi trơn, run rẩy xoa đều lên "cặc da" và lỗ hậu vẫn còn đau rát của mình. Mỗi hành động đều khiến cậu cảm thấy nhục nhã và ghê tởm. Cậu chỉ mong cơn ác mộng này nhanh chóng kết thúc.
Sau khi Hoàng bôi trơn xong, Hải không chút do dự lật người Hoàng lại, bắt cậu chống tay và đầu gối.
— Tư thế "yêu thích" của tao đây. Leo lên và cưỡi tao đi, "cún con". Tao muốn cảm nhận cái lỗ đít dâm đãng của mày nó "ôm chặt" tao như thế nào.
Hoàng cắn chặt môi, cố gắng kìm nén tiếng nấc nghẹn. Cậu run rẩy leo lên người Hải, từ từ hạ thân mình xuống. Cảm giác con "cặc da" to lớn và thô ráp của Hải tiến vào lỗ hậu đau rát khiến cậu nhăn mặt.
Hải rên rỉ thỏa mãn, hai tay nắm chặt hông Hoàng, bắt đầu nhấp mạnh.
— Cưỡi giỏi lắm, "cún con". Tao thích cái cách mày "nhún nhảy" thế này. Chắc hồi mày còn với con Trinh, mày cũng hay "cưỡi" nó như thế này nhỉ?
Hoàng cố gắng không nghe những lời lẽ nhục nhã của Hải, chỉ tập trung vào việc cố gắng chịu đựng cơn đau và sự ghê tởm đang dày vò mình.
Sau một hồi "cưỡi ngựa", Hải lại lật người Hoàng xuống, ép cậu nằm ngửa. Hắn trèo lên trên, tiếp tục "ân ái" trong tư thế truyền thống.
— Đến lượt tư thế "hiền lành" rồi đây. Tao muốn nhìn vào mắt mày khi tao "đụ" mày. Mày có cảm thấy "hạnh phúc" không, Hoàng? Chắc chắn là hạnh phúc hơn nhiều so với lúc mày làm với em người yêu của mày đúng không?
Hoàng nhắm nghiền mắt lại, cố gắng không nhìn vào khuôn mặt đầy vẻ chiếm hữu và mỉa mai của Hải. Nước mắt cậu âm thầm chảy dài trên thái dương.
Sau một lúc, Hải bất ngờ dừng lại, thở dốc. Hắn nhìn quanh căn phòng, rồi ánh mắt dừng lại ở cánh cửa ban công đang khép hờ.
— Này, Hoàng. Tao chợt nghĩ ra một ý hay. Ra ban công hóng gió một chút không? Ở trong này ngột ngạt quá.
Hoàng nghe vậy thì giật mình, vội vàng lắc đầu kịch liệt.
— Không! Tao không muốn! Ở ngoài đó... người ta nhìn thấy thì sao?
Nỗi sợ hãi và xấu hổ trào dâng trong lòng Hoàng. Cậu không muốn bị ai nhìn thấy trong tình trạng nhục nhã này.
Hải nhướn mày, nhìn Hoàng với vẻ nghi ngờ.
— Sợ gì chứ? Ai thèm nhìn mày đâu. Mà có nhìn thì sao? Mày không phải là rất thích "khoe" cái thân thể dâm đãng này ra cho cả thiên hạ xem à?
— Không! Không phải như vậy! Tao xin mày... đừng...
Thằng Hoàng cố gắng van xin, nhưng Hải dường như không hề lay chuyển. Hắn vẫn nhìn cậu với ánh mắt đầy vẻ thích thú bệnh hoạn, như thể đang chờ đợi một trò vui mới.
Rồi Hải nhếch mép cười khẩy trước sự phản ứng đầy sợ hãi của Hoàng. Hắn thản nhiên rút con "cặc da" ra khỏi lỗ hậu đang rỉ máu của cậu, rồi bước xuống giường.
— Mày sợ cái gì chứ? Tao chỉ muốn thay đổi không khí một chút thôi mà.
Nói rồi, Hải nắm lấy cổ chân Hoàng, kéo mạnh cậu về phía mép giường. Hoàng cố gắng bám víu lấy ga giường, ra sức phản đối.
— Không! Làm ơn đi Hải! Tao không muốn ra ngoài đó! Người ta nhìn thấy... xin mày...
Nhưng Hải không hề lay chuyển. Hắn vẫn tiếp tục kéo Hoàng, bất chấp sự giãy giụa yếu ớt và những lời van xin đầy sợ hãi của cậu.
— Im miệng! Mày quên mày là cái gì rồi sao? Một con chó không có quyền từ chối lời chủ.
Khi Hoàng đã nằm ngang trên mép giường, Hải không chút khó khăn nhấc bổng hai chân cậu lên. Con "cặc da" lại dễ dàng tìm đúng vị trí và tiến vào lỗ hậu đang mở rộng vì bị kéo căng. Hoàng rên rỉ đau đớn và nhục nhã, nhưng Hải hoàn toàn làm ngơ.
Với con "cặc da" vẫn cắm sâu bên trong Hoàng, Hải dễ dàng ôm bế cả cơ thể trần truồng và run rẩy của cậu lên. Hoàng kinh hãi bám chặt lấy vai Hải, cố gắng che đi khuôn mặt đầy nước mắt và sợ hãi.
— Hải... làm ơn... tao xin mày... đừng làm vậy...
Nhưng Hải chỉ cười khẩy, bước thẳng về phía cửa ban công đang hé mở. Hoàng cảm nhận được gió lạnh lùa vào da thịt trần trụi của mình, nỗi kinh sợ khiếp vía bao trùm lấy cậu. Cậu biết rằng một sự nhục nhã tột cùng sắp sửa ập đến.
Hải đẩy nhẹ cánh cửa ban công, ánh sáng ban mai dịu nhẹ tràn vào không gian. Hắn thản nhiên bước ra ngoài, mang theo Hoàng đang run rẩy trong vòng tay. Hoàng cảm nhận được làn gió se lạnh của buổi sớm mai mơn man trên làn da trần trụi, nỗi sợ hãi trong lòng càng thêm tột độ.
Sau đó, Hải đặt Hoàng ngồi xuống thành ban công lạnh lẽo. Hai chân Hoàng buông thõng xuống, lơ lửng giữa không trung. Cậu bám chặt lấy tay Hải, ánh mắt cầu khẩn.
— Hải... làm ơn... tao xin mày... đừng làm như vậy... ở dưới... ở dưới đông người lắm... trời lạnh nữa... mình vô trong đi...
Hải nghe vậy thì phá lên cười lớn, tiếng cười giòn tan vang vọng trong không gian yên tĩnh của buổi sớm.
— Đông người thì sao? Lạnh thì sao? Mày không phải là rất thích được người khác nhìn ngắm cái thân thể dâm đãng này của mày à? Đây là cơ hội tốt để mày "khoe" đấy. Yên tâm đi, không ai để ý đến một thằng dâm đãng như mày đâu.
Hải cúi xuống, trao cho Hoàng một nụ hôn ướt át và đầy ép buộc. Hoàng cố gắng quay mặt đi, nhưng Hải giữ chặt gáy cậu, không cho cậu trốn thoát.
Sau nụ hôn, Hải bắt đầu nhấp hông. Con "cặc da" bên trong Hoàng cọ xát mạnh mẽ, gây ra những cơn đau buốt nhói. Hoàng rên rỉ khe khẽ, tiếng rên rỉ đầy đau khổ và nhục nhã. Cậu nhắm nghiền mắt lại, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt đang trào ra. Cậu chỉ ước có thể tan biến vào hư vô, để không phải chịu đựng thêm giây phút nào sự hành hạ này nữa. Nhưng cậu biết rằng, trong khoảnh khắc này, cậu hoàn toàn bất lực trong tay Hải.
Hải vẫn thản nhiên nhấp hông, không để ý đến những tiếng rên rỉ đau đớn và những giọt nước mắt tủi nhục của Hoàng. Hắn nhìn ra khung cảnh bình minh đang dần rạng rỡ, ánh mắt đầy vẻ thích thú bệnh hoạn.
— Nhìn xem này, Hoàng. Khung cảnh đẹp không? Buổi sáng ở đây thật yên bình. Mày thấy có lãng mạn không? Tao và mày... cùng nhau "tận hưởng" khoảnh khắc này trên ban công. Thật là một kỷ niệm đáng nhớ nhỉ?
Hoàng không đáp lời, cậu chỉ biết cắn chặt môi, cố gắng chịu đựng cơn đau và sự nhục nhã đang dày vò mình. Cậu cảm thấy ánh mắt tò mò của những người ở phía dưới như đang đổ dồn lên người cậu, phán xét và khinh bỉ.
Hải tiếp tục nhấp mạnh hơn, tiếng động nhớp nháp vang lên trong không gian yên tĩnh của buổi sớm. Gió lạnh vẫn thổi, khiến cơ thể trần trụi của Hoàng run rẩy. Cậu cảm thấy mình như một con rối bị Hải điều khiển, hoàn toàn mất đi nhân phẩm và tự do.
Một lúc sau, hơi thở của Hải trở nên gấp gáp, những nhịp nhấp hông cũng dồn dập hơn. Hắn ghé sát tai Hoàng, giọng khàn đặc hỏi:
— Sắp ra chưa, "cún con"? Tao sắp không chịu nổi nữa rồi.
Hoàng khẽ gật đầu, khuôn mặt đỏ bừng vì khoái cảm lẫn nhục nhã.
— Ư... sắp...
Hải nghe vậy thì vui vẻ hẳn lên, siết chặt vòng tay ôm lấy Hoàng.
— Tốt lắm. Cùng nhau ra nhé. Cùng nhau lên đỉnh.
Hắn trao cho Hoàng một nụ hôn say đắm, cuồng nhiệt. Hoàng bất đắc dĩ đáp lại, cố gắng kìm nén những tiếng rên rỉ. Hải nhấp mạnh hơn, con "cặc da" cọ xát sâu hơn, mang đến những cảm giác vừa đau đớn vừa khoái lạc.
Trong cơn mê man, Hoàng còn vô thức đưa tay lên ngắt mạnh vào núm vú đang tấy đỏ của mình, một tiếng rên khẽ thoát ra từ cổ họng. Tay còn lại của cậu run rẩy nắm lấy "cậu nhỏ" đang cương cứng của mình, tự sục mạnh trong trạng thái vừa đau đớn vừa sảng khoái.
Cuối cùng, Hải rên lên một tiếng lớn, rút mạnh con "cặc da" ra, dòng tinh dịch nóng ấm bắn lên khắp người Hoàng. Ngay sau đó, Hoàng cũng không thể kìm nén được nữa, một tiếng rên dài thoát ra khi dòng tinh dịch đặc quánh cùng với những viên ngọc trai trắng đục bắn tung tóe.
Cả hai vẫn đứng đó, trần truồng và ướt đẫm, trao nhau một nụ hôn nồng nàn trên ban công lộng gió của buổi sớm mai. Một nụ hôn vừa mang vị của khoái lạc, vừa mang vị của sự nhục nhã và bất lực. Khoảnh khắc ấy, dường như cả hai đã tìm thấy một sự kết nối kỳ lạ, một sự ràng buộc đau đớn mà có lẽ cả đời này họ cũng không thể nào quên được.
Hai người tận hưởng khoảnh khắc kỳ lạ đó trên ban công một lúc lâu. Ánh bình minh chiếu rọi lên thân thể trần trụi và ướt át của họ, tạo nên một khung cảnh vừa trần trụi vừa trớ trêu.
Dường như trong khoảnh khắc ấy, sự nhục nhã và khoái lạc đã hòa quyện vào nhau, tạo nên một thứ cảm xúc khó tả.
Cuối cùng, Hải khẽ thở dài, ôm chặt Hoàng hơn.
— Vào thôi, "cún con". Tao nghĩ mày cần tắm rửa.
Nói rồi, Hải bế Hoàng vào phòng vệ sinh. Cậu vẫn bám chặt lấy vai Hải, cơ thể run rẩy. Dòng nước mắt nóng hổi lại lăn dài trên má cậu. Cậu không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng cậu biết rằng cuộc sống của mình đã thay đổi mãi mãi.
Vừa bước vào phòng vệ sinh, Hải vẫn không rời môi khỏi Hoàng. Nụ hôn kéo dài, ướt át và đầy chiếm hữu. Hải từ từ hạ Hoàng xuống, để lưng cậu dựa vào bức tường lạnh lẽo. Hai chân Hoàng chạm sàn, cảm giác run rẩy vẫn còn lan tỏa khắp cơ thể.
Hải vặn vòi hoa sen, dòng nước ấm áp lập tức tuôn chảy xuống, bao trùm lấy thân thể trần trụi của cả hai. Hơi nước bốc lên mờ ảo, làm dịu đi phần nào sự căng thẳng trong không khí.
Hải nhìn Hoàng với vẻ mặt dịu dàng đến lạ thường, một nụ cười khẽ nở trên môi hắn. Rồi hắn lại cúi xuống hôn Hoàng, một nụ hôn nhẹ nhàng hơn, như thể muốn xoa dịu những tổn thương.
— Để tao tắm giúp mày nhé, Hoàng. Mày mệt rồi.
Hoàng khẽ lắc đầu, giọng nói yếu ớt:
— Không cần đâu... tao tự tắm được...
Nhưng Hải không nghe. Hắn vẫn giữ Hoàng trong vòng tay, giọng nói kiên quyết:
— Ngoan nào. Cứ để tao.
Hải nhẹ nhàng xoay người Hoàng đối diện với bức tường lát gạch lạnh lẽo. Hắn bắt đầu dùng tay xoa nhẹ lên lưng Hoàng, rửa trôi những vết tinh dịch còn vương lại. Bàn tay hắn di chuyển dần xuống dưới, rửa sạch những dấu vết của trận "ân ái" vừa qua, từ bên ngoài vào sâu bên trong lỗ hậu vẫn còn đau rát của Hoàng.
Hoàng cúi gằm mặt, hai tay siết chặt thành bồn rửa mặt. Cậu cảm thấy nhục nhã và xấu hổ đến mức không dám nhìn thẳng vào mắt Hải. Mỗi cử động của bàn tay Hải trên cơ thể cậu đều như một lời nhắc nhở về sự nhơ nhuốc mà cậu vừa trải qua. Cậu chỉ có thể im lặng chịu đựng, không dám làm trái ý Hải, bởi cậu biết rằng mọi sự phản kháng vào lúc này đều vô ích.
Dòng nước ấm vẫn chảy, cuốn trôi đi những vết bẩn trên cơ thể, nhưng những vết sẹo trong tâm hồn Hoàng thì có lẽ sẽ không bao giờ phai nhạt.
Hải hài lòng ngắm nhìn cơ thể Hoàng dưới làn nước ấm, rồi bất ngờ quay người lại, áp lưng vào tường.
— Đến lượt mày tắm cho tao đi, Hoàng. Tao muốn cảm nhận bàn tay dâm đãng của mày trên người tao.
Hoàng khẽ giật mình, ánh mắt thoáng vẻ kinh hãi. Cậu không muốn chạm vào cơ thể Hải sau những gì đã xảy ra.
— Tao... tao không...
— Sao lại không? Mày không phải rất thích "chăm sóc" tao sao? Mau lên.
Trước ánh mắt kiên quyết của Hải, Hoàng đành bất lực làm theo. Cậu run rẩy đưa tay lên xoa xà phòng lên người Hải, cố gắng tránh những vùng nhạy cảm.
Sau khi tắm xong, Hoàng lấy hai chiếc khăn tắm, lặng lẽ lau khô người cho cả hai. Hải đứng yên, để mặc Hoàng chăm sóc. Khi Hoàng lau đến vùng hạ bộ, Hải khẽ rên rỉ, ánh mắt đầy vẻ thích thú bệnh hoạn.
— Chà chà, nhìn mày kìa, Hoàng. Dáng vẻ dâm đãng quyến rũ thật đấy. Tao không ngờ một thằng "trai thẳng" như mày lại có thể gợi tình đến như vậy. Con Trinh chắc chắn đã rất "hạnh phúc" khi có được mày.
Hoàng cúi gằm mặt, cố gắng phớt lờ những lời mỉa mai của Hải. Cậu chỉ muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này.
Khi cả hai đã khô ráo, Hải bất ngờ ôm bế Hoàng lên, mặc cho sự phản ứng yếu ớt của cậu.
— Đến giờ đi ngủ... à không, đến giờ đi học rồi, "cún con".
Hải bế Hoàng ra phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường. Hắn tươi cười thích thú nhìn khuôn mặt tái mét của Hoàng.
— Nhanh lên nào, Hoàng. Mau chóng mặc đồng phục vào. Không là trễ học đấy.
Hải tiến đến tủ đồ riêng của mình, mở cửa và lấy ra bộ đồng phục học sinh. Hai người vốn là bạn thân chí cốt từ nhỏ, nên quần áo của nhau đều có ở nhà đối phương. Hải nhanh chóng mặc xong bộ đồng phục, chỉnh tề đứng trước gương.
Quay lại nhìn, Hải thấy Hoàng vẫn nằm thẫn thờ trên giường, ánh mắt vô hồn nhìn lên trần nhà. Hắn tỏ vẻ khó chịu, nhíu mày thúc giục:
— Này! Mày làm gì mà chậm chạp vậy hả? Mau đi mặc đồ nhanh lên! Không tao bỏ mày ở nhà đấy.
Hoàng uể oải chán nản rời khỏi giường, lê bước nặng nề đến tủ quần áo của mình. Mỗi cử động của cậu đều toát lên sự mệt mỏi và bất lực. Cậu mở tủ, nhìn vào bộ đồng phục quen thuộc, nhưng giờ đây, nó dường như mang một ý nghĩa hoàn toàn khác. Nó không còn là biểu tượng của sự tự do và tuổi trẻ nữa, mà là một sự nhắc nhở về cuộc sống tù túng và nhục nhã mà cậu đang phải đối mặt.
Rồi Hoàng chậm chạp lấy chiếc quần lót boxer từ trong tủ, chất liệu vải mềm mại khẽ lướt qua những vết bầm tím còn sót lại trên da cậu. Vừa kéo chiếc quần lên ngang hông, che đi phần nào sự trần trụi, Hoàng cảm nhận được ánh mắt nóng rực đang chăm chú dõi theo mình.
Hải đứng tựa vào khung cửa, ánh mắt thích thú lướt dọc theo bờ mông căng tròn của Hoàng sau lớp vải mỏng. Một nụ cười mỉa mai nở trên môi hắn.
— Chà chà, nhìn mày kìa, Hoàng. Cái mông này đúng là "có giá" thật. Tao không ngờ một thằng con trai lại có thể sở hữu một "tài sản" quyến rũ đến như vậy. Con Trinh chắc chắn đã rất "hưởng thụ" nó.
Hoàng nhục nhã nghiến răng, cố gắng phớt lờ những lời lẽ trơ trẽn của Hải. Cậu nhanh chóng kéo chiếc quần dài đồng phục lên, che đi phần thân dưới đang run rẩy.
Khi Hoàng vừa kéo quần dài đến đầu gối, Hải bất ngờ bước đến, tay chạm nhẹ vào lớp quần lót đang che đi bờ mông của cậu. Một vẻ luyến tiếc hiện rõ trên khuôn mặt hắn.
— Tiếc thật. Tao nghĩ mày nên mặc loại quần lót hở mông thì hơn. Chắc chắn sẽ "kích thích" hơn nhiều. Để tao mua cho mày vài cái nhé?
Hoàng kinh hãi lùi lại, lắc đầu kịch liệt.
— Không! Tao không muốn! Mày điên rồi!
Hải lạnh lùng nhún vai, không hề để tâm đến sự phản đối của Hoàng.
— Tùy mày thôi. Nhưng tao nghĩ mày nên cân nhắc. Tiếp tục mặc đồ đi.
Hoàng nhục nhã căm tức kéo hẳn chiếc quần dài lên, thắt vội chiếc dây lưng. Cậu vơ lấy chiếc áo sơ mi trắng đồng phục, bàn tay run rẩy cài từng chiếc cúc áo. Mỗi hành động đều nặng nề và khó khăn, như thể cậu đang cố gắng khoác lên mình một lớp vỏ bọc để che giấu đi sự nhơ nhuốc bên trong.
Khi Hoàng cài xong chiếc cúc áo cuối cùng, rồi đứng thẫn thờ nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Khuôn mặt cậu tái mét, đôi mắt trũng sâu và mệt mỏi. Bộ đồng phục quen thuộc giờ đây dường như rộng thùng thình và xa lạ. Cậu không còn nhận ra chính mình trong hình ảnh nhợt nhạt ấy.
Suốt quá trình đó, Hải vẫn đứng dựa vào khung cửa phòng, quan sát Hoàng với nụ cười đắc ý đầy mỉa mai.
— Nhìn mày bây giờ khác hẳn hồi xưa nhỉ, Hoàng? Trước kia mày lúc nào cũng tươi tắn, tràn đầy sức sống. Còn bây giờ... trông mày như một cái xác không hồn vậy. Đúng là "tình yêu" có thể thay đổi một con người mà. Hoặc là... "sự phục tùng" thì đúng hơn nhỉ?
Hoàng nhục nhã nghiến răng, cố gắng phản bác:
— Mày... mày thôi đi... đừng có nói linh tinh nữa...
— Sao lại không? Tao chỉ nói sự thật thôi mà. Mày không thấy sao? Mày bây giờ ngoan ngoãn và nghe lời tao hơn hẳn trước kia. Tao thích cái dáng vẻ này của mày. Nó... quyến rũ một cách bệnh hoạn.
Hải cười khinh một tiếng, không thèm để ý đến sự khó chịu và phản đối của Hoàng. Hắn bước ra khỏi phòng, vỗ tay ra hiệu.
— Đi thôi, "cún con". Đến giờ mày phải đến trường rồi. Đừng để tao phải nhắc lại.
Hai người cùng đi xuống nhà. Hoàng lững thững dắt chiếc xe máy ra khỏi nhà. Cậu leo lên xe, cố gắng giữ cho tay lái vững vàng. Hải ngồi phía sau, vòng tay ôm chặt lấy eo Hoàng, tựa cằm lên vai cậu, thở nhẹ một tiếng đầy vẻ chiếm hữu.
Chiếc xe máy rồ ga, rời khỏi con hẻm nhỏ, mang theo hai con người với những tâm trạng trái ngược nhau. Hoàng mang theo sự nhục nhã, căm hờn và bất lực. Còn Hải, hắn mang theo sự thích thú bệnh hoạn và cảm giác chiến thắng tồi tệ. Một ngày mới đầy khó khăn lại bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro