Chương 8.
Lâm Cao Viễn trở lại Quảng Đông, bay thẳng từ Bắc Kinh đến Thâm Quyến.
Thời tiết buồn tẻ đến lạ lùng.
Lâm Cao Viễn ngửi thấy mùi mưa trong không khí bị mặt trời bốc hơi, anh cau mày: một cơn mưa lớn khác lại sắp đến.
Khi Lâm Cao Viễn mang theo hành lý trở về nhà, người duy nhất bước ra chào đón anh chỉ có mẹ anh.
"Tiểu Viễn về rồi!" Bà Cao bước tới giúp con trai lấy đôi dép trong tủ giày ra. "Nào, đi thử đi. Mẹ mua cho con đôi mới, mang rất thoải mái."
Bà Cao không nói gì hay hỏi han gì, như thể bà không phải là người đầu tiên biết tin con trai bà ly hôn ngày hôm đó.
Lâm Cao Viễn mở rộng vòng tay và ôm mẹ mình, thở dài.
"Tiểu Viễn," bà Cao vỗ nhẹ vào lưng cậu con trai cao lớn trong tay, "Cha con đang tưới hoa trên ban công trên lầu, ông ấy đang đợi con."
"Hãy nói chuyện với cha của con và đừng tức giận. Con biết đấy, cha mẹ quá lo lắng cho con."
Lâm Cao Viễn băng qua cây đàn piano cạnh cầu thang trong phòng khách ở tầng một và bước lên cầu thang, đi ngang qua những chiếc tủ đựng đầy huy chương và cúp mà anh đã tích lũy được từ khi còn trẻ, đi ngang qua phòng bóng bàn chứa đầy thiết bị và đi ngang qua phòng làm việc nửa mở bên cạnh - phía trên bàn có bút, mực, giấy và đá mực, cũng như một vài trang thư pháp mà cha anh đã sao chép sáng nay. Anh thấy cha Lâm đang chăm sóc hoa và cây bên ngoài căn phòng rộng lớn từ cửa sổ chạm trần.
Anh dừng lại một lúc trước cửa sổ, nhưng ba anh dường như không để ý. Ông vẫn quay lưng về phía trong nhà tưới hoa và cây.
Lâm Cao Viễn cảm thấy cha anh nên nghiêm khắc với anh.
Khi anh còn rất nhỏ, cha anh đã lên kế hoạch cho anh một con đường chơi bóng bàn.
Ông ấy là người dẫn đường đầu tiên của anh trên con đường gian khổ này, là người thúc giục nghiêm khắc nhất khi anh lười biếng và là người hỗ trợ trung thành nhất khi anh gặp khó khăn.
Khi anh chưa biết lý tưởng của môn bóng bàn là gì, bố anh đã nắm tay anh chạm vào "băng" của bàn bóng - băng đang cháy! Quả bóng bàn đó nóng bỏng, đốt cháy tuổi trẻ và ước mơ của anh.
Nó đã từng mang lại cho anh hạnh phúc và danh dự; nó từng mang đến cho anh sự hối tiếc và đau đớn. Anh dường như đã có nó trước đây, nhưng dường như anh chưa bao giờ có được nó - giống như cảm giác mà Vương Mạn Dục mang đến cho anh.
Thời gian như một vòng xoáy hút Lâm Cao Viễn vào lúc này: nếu không có quả bóng nhỏ này, anh sẽ không gặp được Vương Mạn Dục, sẽ không có những ngọt ngào, buồn bã, tức giận và oán hận đó, sẽ không có ngày hôm nay, hai cha con không phải nhìn nhau im lặng, và chiến trường sắp nổ tung.
Lâm Cao Viễn biết rõ hơn ai hết lý do tại sao cha anh lại có phản ứng lớn như vậy trước tin anh ly hôn: So với việc là một vận động viên bóng bàn hàng đầu, cha anh luôn quan tâm nhiều hơn đến việc liệu anh có phải là người tốt hay không.
Ông dạy anh phải tôn trọng, tử tế với người khác và kiên trì; cha dạy anh không đầu hàng ngay cả khi anh ở thế yếu; cha dạy anh phải trung thực, làm việc chăm chỉ, có trách nhiệm và sống có trách nhiệm nhiều hơn nữa - trong con mắt của cha anh, việc dụ dỗ một cô gái rồi kết hôn và rồi ly hôn mà không nói với bố mẹ cô ấy, điều đó hoàn toàn trái ngược với mọi kỳ vọng và giáo điều.
"Ba, con về rồi."
Lâm Cao Viễn hít một hơi thật sâu, bước ra ngoài ban công và gọi ba.
Cha Lâm cũng không thèm ngước mắt lên nhìn anh, ông ậm ừ, nhưng giọng điệu lại bình tĩnh đến lạ thường: "Lại đây."
Lâm Cao Viễn bước tới theo chỉ dẫn.
"Bạch bang bang!"
Cha Lâm rút cây gậy dùng để rào hoa và cây bên cạnh, quất liên tục vào Lâm Cao Viễn. Những sợi mây mỏng và dai cắt xuyên không khí phát ra âm thanh "vù vù", đập vào da thịt anh một âm thanh rõ ràng và vang dội.
Đánh anh vì không tôn trọng cha mẹ, đánh anh vì không chịu trách nhiệm, đánh anh vì chủ động tự ý hành động.
"Con kết hôn không nói với bố mẹ, không tổ chức lễ cưới, con muốn kết hôn khi con muốn, con ly hôn khi con muốn. Con nghĩ hôn nhân là gì? Đó là một trò chơi? Con đã bao giờ nghĩ đến hậu quả chưa? Con đã bao giờ nghĩ đến hậu quả và việc Mạn Dục sẽ bị người khác nhìn nhận như thế nào nếu xảy ra chuyện và con ly hôn chưa?" Cha Lâm tay hơi run lên vì tức giận, ông nhanh chóng quất thêm vài cây gậy và khẩn trương, "Ta chưa bao giờ ngừng nhắc con phải đối xử tốt với Mạn Dục, hơn nữa ta đã dạy con phải nghiêm túc và có trách nhiệm với tình cảm của mình không phải sao?, con lớn hơn Mạn Dục bốn tuổi, cho nên con phải vững vàng và lý trí hơn mới được. Đưa chuyện này ra trước, nếu con còn đi theo cô ấy mà ta không can ngăn thì chính là đang lợi dụng cô ấy, mọi chuyện sẽ còn tệ hơn nữa!"
Lâm Cao Viễn nghiến chặt răng và im lặng, im lặng chấp nhận sự từng cái đánh của cha mình——
"Con phải đối xử tốt với Mạn Dục, nghe rõ không?"
Vương Mạn Dục nghe vậy ngượng ngùng đỏ mặt, cúi đầu nghịch nghịch tay Lâm Cao Viễn, lẩn trốn ở phía sau anh.
Lâm Cao Viễn bình tĩnh đưa tay ra bảo vệ cô, mỉm cười trấn an cha: "Điều đó là đương nhiên. Đây không pha là con đang mang con dâu đến cho cha sao?"
Vương Mạn Dục lặng lẽ véo vào phần thịt mềm bên hông anh, Lâm Cao Viễn đau đớn, nhanh chóng sửa lỗi: "...Con dâu tương lai, con dâu tương lai, cô ấy sẽ là con dâu t-t-hật sớm..."
Hai người lén lút đi lấy giấy đăng ký kết hôn, nghĩ đến cũng có chút cố ý và táo bạo. Dù sao cũng chỉ là sớm muộn có được giấy chứng nhận mà thôi, Vương Mạn Dục cùng Lâm Cao Viễn đều không muốn lợi dụng chuyện này chọc giận hai bên phụ huynh, bọn họ chỉ là ở sau lưng mọi người lén làm thủ tục kết hôn mà thôi.
"Em đang làm gì vậy? Em là vợ anh." Lâm Cao Viễn ôm Vương Mạn Dục trong giờ nghỉ trưa, giả vờ đau khổ: "Sao em không nói cho ai biết?"
Vương Mạn Dục tức giận cười: "Lâm Cao Viễn, anh đừng ở chỗ này của em làm bộ ngu ngốc! Chẳng phải chúng ta đều đồng ý không nên để cha mẹ, cô dì của cả hai biết việc đi đăng ký sao? Nếu bọn họ biết, ba mẹ anh sẽ nghĩ gì về em? Ba mẹ em sẽ nghĩ gì về anh?"
"Gọi chú dì là sao?" Lâm Cao Viễn đẩy Vương Mạn Dục vào trong ngực, "Gọi là cha mẹ!"
"Lâm Cao Viễn, anh thật là phiền phức!" Vương Mạn Dục cảm thấy bất lực buồn cười, chỉ có thể đi theo anh, nghiêm túc trả lời: "Không, chúng ta còn chưa tổ chức lễ nghi, còn chưa đưa cho anh phong bao đỏ..."
"Dạo này anh đừng nói nhảm trước mặt chú dì, anh có biết không?" Vương Mạn Dục lần lượt đẩy vai Lâm Cao Viễn, nửa đùa nửa thật cảnh cáo: "Tháng sau cũng tới nhà em nhé! Khi đó anh cũng không được phép nói chuyện gì lộ ra đâu đấy"
"Được, được, không nói thì không nói." Lâm Cao Viễn mím môi, làm dây kéo để im lặng, "Chúng ta sẽ nói chuyện đó sau, đến thời điểm thích hợp sau khi xử lý xong."
Đó là khá nhiều chuyện cần giải quyết.
Vương Mạn Dục lúc này mới hài lòng, có chút ngạo mạn quay đi, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lâm Cao Viễn hài lòng trêu chọc vợ xong, hôn vào đầu cô, nửa như nghiêm túc thở dài: "Anh thật muốn nhanh lên..."
"Nhanh lên và thực sự cưới em về nhà."
Đó không phải là kiểu hôn nhân được thực hiện bí mật chỉ với giấy đăng ký kết hôn như bây giờ, mà là kiểu hôn nhân mà hai nhà hỏi tên, trải qua ba nghi thức và công bố cho cả thế giới biết để tất cả người thân, bạn bè đều biết.
"Hiện tại cũng là sự thật!" Vương Mạn Dục vùi mặt vào trong ngực Lâm Cao Viễn, nhẹ nhàng cười nói: "Hai ta hiện tại đã kết hôn ở Cục Dân chính rồi đó, anh biết không?"
"Sẽ sớm thôi, đợi một chút thôi." Vương Mạn Dụ sờ sờ mặt Lâm Cao Viễn, cười an ủi nói: "Năm sau em nghỉ hưu, chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ."
"Được!" Lâm Cao Viễn ngoan ngoãn gật đầu, "Vợ nói tất cả đều phải tuân theo!"
"Thật ngoan ngoãn nghe lời!" Vương Mạn Dục nói đùa, xoa đầu Lâm Cao Viễn, trêu chọc anh như một đứa trẻ. Mặc dù rõ ràng anh lớn hơn cô, nhưng Lâm Cao Viễn không bận tâm khi cô thỉnh thoảng trêu chọc anh như khi còn nhỏ, thậm chí còn đáp lại bằng cách xoa xoa lòng bàn tay cô như bây giờ.
"Ừ, tất nhiên rồi!" Lâm Cao Viễn cười, nở một nụ cười dịu dàng và dịu dàng như một con thỏ, nói bằng tiếng Quảng Đông: "Hãy nghe lời vợ và bạn sẽ trở nên giàu có."
Cây gậy được nâng lên hạ xuống, lưng, đùi và cánh tay đau rát, Lâm Cao Viễn đã quên mất cha anh đã đánh anh bao nhiêu lần, nhưng anh vẫn nghiến răng và im lặng, không cầu xin thương xót cũng không tranh cãi. Dường như sau mỗi cơn đau, anh lại cảm thấy dễ chịu hơn, và anh dường như coi sự trừng phạt của cha mình như một sự đền bù và trừng phạt cho món nợ năm đó của Vương Mạn Dục.
"Hãy nghe lời vợ nói, vợ bảo anh đi về phía đông, anh không dám đi về phía tây. Nếu vợ nói với anh rằng muốn anh đi về phía nam, anh sẽ không dám đi về phía bắc. "
Nhưng Lâm Cao Viễn đã thất hứa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro