Chương 3
Sáng sớm thứ Hai, Châu Khải Hào và Trần Hành Đồng đến câu lạc bộ làm việc. Họ thấy Phàn Chấn Đông và Lâm Cao Viễn đang làm những công việc cũ một cách chán nản, đứng hai bên bàn bóng đánh qua lại với nhau.
"Thật sự là chơi nhiều đến nghiện" Trần Hành Đồng đưa ra một chậu bóng bàn đã chọn.
"Tại sao, cậu lại ở đây vào khoảng thời gian này thế?" Châu Khải Hào hỏi.
"Cao Viễn không phải sắp đi sao? Tôi đến tiễn anh ấy." Phàn Chấn Đông vừa dùng khăn lau mồ hôi vừa đáp.
Châu Khải Hào vỗ trán nói: "Hôm qua tôi quên mất chuyện này. Cao Viễn, cậu quyết định địa điểm gặp mặt chưa? Những người khác đâu rồi? Họ đã được thông báo chưa?"
Lâm Cao Viễn cẩn thận đặt vợt vào túi, Trần Hành Đồng mơ hồ cảm thấy quen thuộc.
"Không tụ tập nữa."
"Cái quái gì vậy?" Châu Khải Hào dỏng tai, "Cậu có thể đừng nuốt lời như trẻ con thế được không?"
"Không phải là kết hôn, sinh con, tổ chức tiệc khi chuyển ra nước ngoài, tụ tập nhiều người tới tiễn đưa, điều đó thật lố bịch. Chỉ là một bữa ăn đơn giản của những người quen cũ thôi".
"Tiểu Ngư..." Trần Hành Đồng ngập ngừng nói.
"Anh sẽ mời cô ấy."
Châu Khải Hào mất kiên nhẫn nói: "Tôi không hiểu, đã lâu như vậy, giữa hai người sao có thể có mối hận thù sâu sắc nào đó không thể giải quyết được? Năm 2028, chẳng phải hai người đã có một cuộc trò chuyện vui vẻ ở đó sao? Nhà hàng sky ở Cảng Victoria? Ngay cả khi, ngay cả khi hai người không thể yêu nhau, thì cũng không thể là bạn bè bình thường được à?
Trần Hành Đồng gật đầu đồng ý.
Về việc Vương Mạn Dục và Lâm Cao Viễn cuối cùng không đạt được kết quả khả quan như ý, thậm chí còn không liên lạc với nhau trong thời gian dài, người ám ảnh nhất không phải người trong cuộc bọn họ mà lại là Trần Hành Đồng và Châu Khải Hào
Lâm Cao Viễn đột nhiên bước đến trước mặt Châu Khải Hào, "Những gì cậu vừa nói là có ý gì? Ai nói chúng tôi đã đến nhà hàng Sky ở cảng Victoria Hồng Kông vào ngày hôm đó?"
"Tiểu Dục tự mình nói."
Hơi thở của Lâm Cao Viễn gấp gáp, như thể anh đột nhiên tỉnh dậy từ một giấc mơ sâu. Anh khó khăn cất giọng và kể một phiên bản hoàn toàn khác của câu chuyện: "Hôm đó chúng tôi không gặp nhau ở nhà hàng sky. Tôi đến khách sạn nơi đội tuyển quốc gia ở để tìm em ấy. Chúng tôi... đã cãi nhau. Trời mưa rất to và em ấy đã rời đi."
Vương Mạn Dục không giỏi nói dối, vội vàng nói vài câu rồi hoảng sợ cúp điện thoại. Buổi chiều trời vẫn còn oi bức nhưng đột nhiên trời bắt đầu mưa. Người đi bộ trên đường giơ cao những chiếc ô đã chuẩn bị sẵn và tiếp tục đi ngang qua.
Không có nơi trú mưa, phải đi bộ quá nhiều và chân bị phồng rộp vì đi giày búp bê đế bệt, Vương Mạn Dục đứng dưới mái hiên một cửa hàng ven đường và mở điện thoại. Điện thoại tình cờ bị lag trong vài giây và tắt do hết pin. Khuôn mặt của Mạn Dục được phản chiếu trên màn hình, mái tóc của cô đã rũ xuống và dính chặt vào trán, trông thật khốn khổ và xấu xí. Vương Mạn Dục giơ tay lau mặt, sau đó mới nhớ ra mình đã trang điểm, kẻ mắt màu đen nhoè thành một cục ở khóe mắt, cô nắm lấy tay áo váy mà xoa xoa, nhưng lại không thể lau sạch được và mắt cô bị đau vì dụi quá nhiều.
Thật không may mắn. Vương Mạn Dục vừa tức giận vừa lo lắng đến suýt rơi nước mắt.
Trên thực tế, cô ấy không hề nói dối, cô ấy đã gặp Lâm Cao Viễn tại nhà hàng trên Sky mà Trần Hành Đồng gửi địa chỉ đến. Qua tấm kính ở tầng một, Mạn Dục thấy Lâm Cao Viễn đang nắm tay và tán tỉnh một cô gái. (Hiểu lầm đỉnk cao của mọi thời đại 🙌🏻)
Đứng được một lúc, mưa vẫn chưa có dấu hiệu tạnh. Không biết mình đã vội vàng chạy đi theo con đường nào, Vương Mạn Dục bắt taxi trở về khách sạn với vài đô la Hồng Kông còn trong túi. Xuống xe, cô nhìn thấy Lâm Cao Viễn đang đợi ở cửa khách sạn.
"Điện thoại không kết nối được, anh không liên lạc được với em. Những người khác đều về rồi. Em đã đi đâu thế? Tại sao người ướt sũng thế này?" Lâm Cao Viễn đưa ô cho cô cầm, nhưng Vương Mạn Dục lại xua tay và đẩy nó xuống đất.
Vương Mạn Dục yên lặng nhìn anh một hồi. Cô muốn hỏi rõ ràng và muốn nói rằng mình đã nhìn thấy tất cả. Nhưng nói ra những điều như vậy chỉ khiến cô trông đáng thương hơn mà thôi.
Lâm Cao Viễn cởi áo vest ra, khoác lên người Vương Mạn Dục, "Anh đến đây, là muốn hỏi em một chuyện."
"Đừng." Vương Mạn Dục ngắt lời, "Anh không cần hỏi, em thật sự cảm thấy ghê tởm, và chán ghét. Sau này anh đừng xuất hiện ở trước mặt em nữa."
Sự cáu kỉnh suốt đêm không có nơi nào để trút giận của Lâm Cao Viễn bùng phát vào lúc này.
"Vương Mạn Dục, em nhất định cần phải làm như vậy sao?"
Vương Mạn Dục cởi áo khoác, ném trả vào trong ngực anh, sau đó xoay người rời đi.
"Còn anh thì sao? Em đối với anh lúc nóng lúc lạnh. Em có thể nói chuyện với anh bất cứ lúc nào. Nếu em không muốn nói chuyện với anh, em lại lảng tránh anh như tránh bệnh dịch. Anh xứng đáng bị em đối xử lạnh lùng như thế sao? Được rồi, hiện tại không có ứng cử viên phù hợp? Muốn làm quen và yêu nhau với một người mới? Em có thể làm bất cứ điều gì em muốn, em có quyền tự do của mình."
"Những gì em nói trong cuộc phỏng vấn là vì..."
Vương Mạn Dục đột nhiên dừng lại không nói tiếp
Thôi kệ, không cần phải tranh cãi nữa.
Đến mức này thì đủ xấu hổ rồi.
May mắn thay, trời mưa to nên không có fan chụp ảnh bằng máy ảnh gần khách sạn. Vương Mạn Dục khập khiễng bước lên bậc thang và bước vào sảnh khách sạn mà không một lần ngoái lại.
Một cô gái luôn nhạy cảm và có lòng tự trọng thấp, cô ấy thực sự khác với Lâm Cao Viễn.
Cô ấy có thể ôm Yu Ziyang một cách thoải mái và bình tĩnh, cố ấy có thể đùa giỡn với Vương Sở Khâm, thậm chí là đánh nhau, cô ấy có thể tò mò chạm vào tóc của Hứa Anh Bân để xem cảm giác như thế nào, và cô ấy cũng có thể để Tào Ngụy chạm vào chân bị thương của mình một cách tự nhiên.
Bởi vì cô ấy không quan tâm.
Cô ấy không quan tâm Vu Tử Dương ghét mùi mồ hôi trên người cô ấy hay không, cô ấy không quan tâm ấn tượng của Vương Sở Khâm đối với cô ấy là một người chị ngốc nghếch hay một cô nàng tomboy, cô ấy không quan tâm Hứa Anh Bân có ghét bị đụng chạm hay không, cô ấy không quan tâm nếu chân mình bị bác sĩ của đội, Cao Vĩ hay bất kỳ ai khác chạm vào.
Lâm Cao Viễn thì khác. Cô luôn cẩn thận với anh ấy.
Ẩn nhẫn chờ đợi thêm một chút nữa.
Giống như con lừa trong bộ phim ngớ ngẩn bị buộc một củ cà rốt trên đầu và đuổi theo nó suốt chặng đường, củ cà rốt tình yêu không phải là liều thuốc giảm đau có thể gặm nhấm bất cứ lúc nào trên con đường đến đỉnh cao của sự nghiệp mà là một lối thoát - khi phần thưởng trong tầm tay.
Cô ấy không muốn có bạn đồng hành, người sẽ đảm nhiệm nhiều công việc khác nhau hay là sự hỗ trợ và cống hiến quên mình của một người đàn ông đằng sau một người phụ nữ thành công như trong những câu chuyện truyền thống.
Sự cân bằng giữa sự nghiệp và tình yêu là dối trá và cô không thể cân bằng được.
Đợi thêm một thời gian nữa, tới khi cô cuối cùng cũng buông bỏ được mọi yếu tố đè nặng lên mình và đi tìm Lâm Cao Viễn mà không hề bị phân tâm bởi bất kỳ lý do nào khác
Vương Mạnh Dục đã làm được.
Nhưng mọi chuyện lại kết thúc theo hướng khủng khiếp như vậy - nam chính trong trái tim thiếu nữ của cô đã tố cáo rằng anh đã phải chịu đựng bạo lực lạnh trong hơn mười năm qua.
Tất nhiên là cô có thể giải thích, cô có thể chia nhỏ mọi vấn đề và giải thích cho anh ấy từng chữ một.
Nhưng ai có khả năng kìm hãm sự tức giận để phân tích vấn đề khi đứng trước mặt người mình yêu?
Cơn giận sẽ lan rộng, khi cây cung tức giận được kéo căng sẽ bắn ra những lời nói chứa đựng mũi tên sắc bén, cuối cùng đôi bên sẽ bị tổn thương nặng nề trước khi nói tiếng chia tay.
Tốt hơn hết là nên nói càng ít càng tốt, ít nhất là để lại chút chỗ cho lòng tự trọng của bản thân.
Vương Mạn Dục ngủ đến gần trưa mới tỉnh dậy.
Bạn trai cô không còn ở bên cạnh nữa. Trên bàn cạnh giường có trà nóng và bữa sáng, trên tờ giấy nhớ có tin nhắn của bạn trai cô: "Tuần này anh đến trường Thâm Quyến học. Em ở nhà đợi anh nhé."
Vương Mạn Dục với tay lấy điện thoại di động trên bàn cạnh giường ngủ, trên màn hình khóa hiện lên một tin nhắn nhắc nhở iMessage.
Một trái tim đỏ đã gửi tin nhắn:
Anh sẽ đi Đức vào tháng tới. Anh đã hẹn ăn tối cùng mọi người vào thứ ba tới. Hy vọng em cũng có thể đến. Lâm Cao Viễn.
Chuyển đổi giao diện nhấn vào lịch, thứ Ba tuần sau ngày 19/3. Lại sắp đến sinh nhật của Lâm Cao Viễn.
Vương Mạn Dục mang bữa sáng ra phòng khách, ngồi trên thảm vừa ăn vừa xem bản tin buổi trưa trên TV. Vẫn còn một cuốn tiểu thuyết mua hôm qua trên bàn cà phê. Vương Mạn Dục nghe vài câu trong chương trình giải trí, đó là một ngôi sao Hồng Kông nào đó đã xuất hiện trong một quán trà hoặc tiệm bánh ở góc phố, ca ngợi hương vị của Hồng Kông xưa. Cô cúi đầu ăn hai miếng trứng tráng, sau đó lật qua cuốn tiểu thuyết, tìm phần chân trang mà cô đã gấp ngày hôm qua.
Dường như có việc gì đó để lấp đầy một buổi sáng thường ngày nhàn rỗi đã mang lại cho cô cảm giác an toàn.
Cuộc gọi của Lâm Cao Viễn gọi tới, Vương Mạn Dục nhấn loa ngoài.
"Tiểu Dục? Anh thấy em đã đọc tin nhắn của anh, chắc em đã tỉnh rồi. Hôm qua em đột nhiên cúp máy, mọi việc ổn chứ?"
"Vâng, em đã xem tin nhắn, hôm đó em sẽ đi."
Vương Mạn Dục cố tình đặt đĩa và cốc phát ra tiếng kêu leng keng. Ngay cả khi nói chuyện qua điện thoại, cô cũng không muốn ở một mình với anh.
"Gần đây em thế nào?"
"Khỏe."
"Anh... thực ra còn muốn hỏi em một điều nữa. Khi em đến Hồng Kông vào năm 2028, em có đến nhà hàng ở cảng Victoria tìm anh không?"
Tay Vương Mạn Dục run lên, chiếc cốc rơi xuống bàn cà phê, trà xanh mà bạn trai cô pha cho cô bị đổ tràn ra ngoài.
"Có đi."
"Hãy nghe anh giải thích, đêm đó có một cô gái..."
Vương Mạn Dục mỉm cười cắt ngang: "Đừng nói nữa, đã qua bao lâu rồi?"
Liệu mọi chuyện có khác đi nếu cô nghe lời giải thích của anh ấy sớm hơn. Cô tin điều đó sẽ không xảy ra.
Mùa đông năm ngoái là mùa đông đầu tiên của Vương Mạn Dục ở Hong Kong. Bạn trai cô đưa cô đi ăn tối với các thành viên trong nhóm nghiên cứu của anh. Đó là lần đầu tiên Vương Mạn Dục tiếp xúc với nhóm bạn của bạn trai cô. Vừa bước vào nhà hàng, cô đã nhìn thấy một cô gái đưa tay vỗ nhẹ vào lưng bạn trai cô một cách thân mật.
Thấy cô bước vào, bạn trai cô đứng dậy bước tới, tự nhiên nắm tay cô và giới thiệu cô với mọi người. Bạn trai của cô đêm đó đã đặc biệt chu đáo, anh ta mang cho Mạn Dục một đĩa rau kèm đồ ăn nhẹ. Cô cũng đã có khoảng thời gian trò chuyện vui vẻ cùng bạn bè của anh ta và lên kế hoạch gặp nhau thường xuyên hơn trong tương lai.
Trên đường về nhà, tâm trạng bạn trai cô không được tốt. Khi Mạn Dục hỏi anh ta có chuyện gì, anh ta nói một cách đau khổ: "Em không ghen tị à?"
"Ghen tị, với ai?"
"Anh và cô gái đó rất thân thiết, rõ ràng là em đã nhìn thấy."
Vương Mạn Dục nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, mới thành thật trả lời hắn: "Em biết anh không phải loại người như vậy, chỉ là tình cảm bạn bè bình thường, điều đó không cản trở mối quan hệ lãng mạn của chúng ta. Em không ghen tị."
Bạn trai cô ôm cô và nói lời cảm ơn. Vương Mạn Dục đưa tay ôm lại hắn.
Đêm đó là đêm Giáng sinh, cây cối trên đường phố được trang hoàng lộng lẫy và ấm áp với sắc xanh đỏ của lễ Giáng sinh. Các con phố, ngõ ngách tràn ngập tiếng hát của những đứa trẻ hồn nhiên hát JINGLE BELLS.
Cả thế giới cố gắng lấp đầy cô bằng những lễ hội, âm nhạc và những cái ôm của người yêu nhưng vẫn có một lỗ hổng lớn trong trái tim cô. Mọi thứ trôi qua một cách sống động và cô thì rơi vào hố đen vô tận.
Thế giới càng ồn ào, cô càng nghĩ đến Lâm Cao Viễn.
Có thể cư xử lạnh lùng với chuyện này không có nghĩa là cô không quan tâm đến mối quan hệ này.
Lý Tông Sinh từng hát, đi thôi, đi thôi, con người phải học cách tự mình trưởng thành. Vương Mạn Dục nghĩ, đây chính là cái giá của tình yêu. Cô phải đợi đến khi thực sự lớn lên mới hiểu được lời bài hát - con người luôn phải trưởng thành qua từng trải nghiệm.
Thế giới ca ngợi cô là nhà vô địch Grand Slam vĩ đại, giống như việc đạt đến đỉnh cao sự nghiệp bóng bàn, một người có thể xoay 360 độ không có điểm mù.
Khi cô nhìn thấy Lâm Cao Viễn nắm tay một cô gái xa lạ ở cảng Victoria, cô chưa bao giờ có mối quan hệ nghiêm túc thực sự. Nếu cô bình tĩnh suy nghĩ lại, đương nhiên biết Lâm Cao Viễn không phải là người phù phiếm và tùy tiện như vậy.
Nhưng lúc đó cô như là một đứa trẻ còn đang học mẫu giáo, chưa bước ra khỏi giai đoạn tâm tư nhạy cảm: Cái gì của tôi là của tôi, nếu nó nhăn nheo, bẩn thỉu, lộn xộn hoặc bị người khác chạm vào, tôi sẽ khóc lóc hoặc làm ầm ĩ, hoặc thà vứt nó đi còn hơn.
Đó là bản năng của cô ấy.
Từ một đứa trẻ mẫu giáo trở thành một người bạn đời trưởng thành về mặt trí tuệ, đó là một con đường dài và gập ghềnh.
Lâm Cao Viễn vẫn tiếp tục nói: "Anh nghĩ chuyện này cần phải giải thích với em. Anh không muốn rời đi trong bối rối như vậy. Nó cũng cho anh một lời giải thích"
Ồ, cô suýt quên mất, anh ấy sắp đi Đức.
Anh ấy sẽ đi du lịch khắp lục địa Á-Âu và sống ở một đất nước luôn chậm hơn cô sáu giờ.
Anh ấy liên lạc với cô không phải để giải thích mà để giải thoát.
Đến để thú nhận tất cả những điều chưa được tha thứ trong những năm qua, nhận lại được câu nói "Không sao đâu, anh/em chúc em/anh hạnh phúc" từ người trong cuộc, rồi nhẹ nhàng bước vào và bắt đầu một chương mới trong cuộc đời mình.
Vương Mạn Dục từ lâu đã quen với sự chênh lệch múi giờ giữa Đức và Trung Quốc. Trong ba năm sau khi Lâm Cao Viễn nghỉ hưu, cô đã đếm từng ngày.
Luôn có những người rời khỏi đội tuyển quốc gia. Khi còn trẻ, Vương Mạn Dục là một con cá biển bơi lội thoải mái dù trời có sập, cô vẫn có người khác để bám trụ. Khi đó, cô ngây thơ nghĩ rằng đội tuyển quốc gia là một điều không tưởng tách biệt khỏi những rắc rối.
Cho đến khi những người thân cận của cô lần lượt rời đi, Che Xiaoxi rời đi, Liu Shiwen cũng dần rời đi, cô trở thành người chị cả chăm sóc các em trong đội của mình. Sau đó, Lâm Cao Viễn cũng rời đi.
Khi từ biệt, những người buồn bã ra đi bên con đường xưa rời khỏi đây chính là những người đang hướng tới một cuộc sống mới ở bên ngoài kia. Chỉ còn lại một nửa số người bạn thân thiết của cô vẫn còn ở lại, việc bị bỏ lại phía sau càng đau đớn hơn đối với cô.
Mệt mỏi vì chia xa, mệt mỏi vì chặng đường dài, mệt mỏi vì jet lag, mệt mỏi mỗi ngày ngước nhìn lên dõi theo những người sẽ không bao giờ quay trở lại với những kỷ niệm đã qua.
Thế là cô oán hận người đã tàn nhẫn bỏ rơi cô một cách trẻ con.
Vương Mạn Dục bàng hoàng nhận ra. Hóa ra cô vẫn còn oán giận Lâm Cao Viễn. Liệu hận thù có tồn tại lâu hơn tình yêu hay không?
"Lâm Cao Viễn, em đã có bạn trai, hiện tại em rất vui vẻ, em không còn để tâm thì anh còn phải giải thích cái gì nữa."
Đầu bên kia cuối cùng cũng ngừng nói chuyện, Vương Mạn Dục cúp máy.
Ăn sáng xong, Vương Mạn Dục cầm bộ đồ ăn đi tới đảo bếp rửa sạch. Cô cũng gỡ bỏ tấm thảm trải sàn bị bẩn và gửi nó đến cửa hàng để giặt. Opera Quảng Đông bắt đầu phát trên TV.
Bạn trai có lần đưa Vương Mạn Ngọc đi xem vở kịch Quảng Đông tên là "Chiếc kẹp tóc màu tím".
Không phải là anh ta đặc biệt đưa cô đi xem. Môn học mà bạn trai cô học liên quan đến việc nghiên cứu văn hóa dân gian châu Á. Mỗi lần đi xem đều nhìn nó không chớp mắt, anh ta đều viết ra những ghi chú theo một cách có phần thực dụng. Sau khi làm việc một thời gian dài, anh ta không còn tâm trạng bàn bạc cốt truyện với cô ấy nữa.
"Kẹp tóc màu tím" kể rằng có một Thái Vi đã ức hiếp và ép học giả số một phải cưới con gái mình. Nhưng vị học giả số một đã lập một hẹn ước trọn đời với một người phụ nữ tên là Hoắc Tiểu Vũ. Thái Vi can ngăn, cố tình mang chiếc kẹp tóc tím, vật tượng trưng cho tình yêu giữa thư sinh và Hoắc Tiểu Vũ, đến trước mặt thư sinh, nói dối rằng Hoắc Tiểu Vũ đã cưới người khác từ lâu, rồi bán chiếc kẹp tóc tím này để kết thúc cuộc hẹn ước cũ. Thư sinh muốn tự tử bằng cách nuốt chiếc kẹp tóc của mình. Cuối cùng, được hoàng tử giúp đỡ, thư sinh và Hoắc Tiểu Vũ cuối cùng cũng kết hôn.
Vương Mạn Dục chỉ thấy tiếng Quảng Đông khó hiểu, sau khi xem gần một giờ, cô không khỏi đau đầu. Khi cốt truyện cuối cùng cũng đạt đến cao trào, khi thư sinh và Hoắc Tiểu Vũ kết hôn, Vương Mạn Dục dần dần khá hơn.
Cô nhìn họ mà bật cười, tình yêu từ xa xưa đã nặng nề đến vậy. Một đồ vật trở thành biểu tượng của tình yêu và nó trói buộc cuộc đời con người một cách viển vông. Từ đó trở đi, họ sẽ thấy buồn khi nhìn thấy nó, buồn khi nó biến mất, càng buồn hơn khi bán nó để kiếm sống. Cách duy nhất để giải quyết vấn đề là vượt qua khó khăn và nguy hiểm, cuối cùng nam chính có thể đặt lại chiếc trâm ngọc tím lên đầu nữ chính, cuối cùng anh ta không còn có thể đau buồn nữa.
Sau khi cô và Lâm Cao Viễn chia tay không mấy tốt đẹp ở Hong Kong, cô cũng bán đi chiếc "kẹp tóc ngọc tím" của mình
Mạn Dục có một người anh họ điều hành một tài khoản trên nền tảng bán đồ cũ, Vương Mạn Dục thường tặng anh ta những món quà, đồ trang sức và đồ trang trí chưa sử dụng từ các thương hiệu, bảo anh ta đừng bán giá cao mà chỉ bán rẻ.
"Anh có thể giúp em bán cái này không." Sau khi từ Hồng Kông trở về nhà, Vương Mạn Dục đau lòng và nhờ anh họ của mình đem bán Lin A.
"Vợt? Mạn Dục, có cần thiết phải làm điều này không?"
"Bán đi, em không cần nữa."
Anh họ cô cầm lấy xem đi xem lại vài lần: "Nó cũ thật rồi. Vậy anh treo nó lên bục nhé?"
Vương Mạn Dục gật đầu, không hỏi thêm nữa. Đôi Lin A đó hiện giờ có thể đang nằm trong bộ sưu tập của một người đam mê bóng bàn nào đó.
Buồn và buồn.
Đáng tiếc cuộc sống của cô không giống như Hoắc Tiểu Vũ sau khi bán vật định tình, thật sự không có tin tức gì.
Lâm Cao Viễn gọi lại lần nữa. Vương Mạn Dục đã cúp máy vài lần, nhưng anh ấy càng kiên quyết hơn.
Cô lật đi lật lại cuốn sách trên tay nhưng vẫn không thể nhét một chữ nào trong nó vào đầu.
Vương Mạn Dục bực bội liếc nhìn mười dòng, cuối cùng dừng lại ở câu này.
"Yêu hay chịu đựng tình yêu khó hơn?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro