Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19.

Mẹ Lâm bị sự thẳng thắn của con trai làm cho cứng họng. Bà chưa hỏi, nhưng trong lòng đã có câu trả lời. Ban đầu, bà chỉ muốn xác nhận lại, nhân tiện thử xem quyết tâm của con đến đâu. Nếu đó là tình cảm chân thành, với tư cách là mẹ, bà đương nhiên sẽ ủng hộ; nhưng nếu không, bà cũng sẽ nghiêm khắc dạy bảo, vì dù là trong tình yêu hay đối nhân xử thế, con trai bà không thể có thái độ hời hợt. Thật may mắn, Lâm Cao Viễn không bị dạy hư—dù có phần liều lĩnh, nhưng ít nhất cũng có dũng khí để gánh vác.

Mẹ im lặng hồi lâu, khiến Lâm Cao Viễn đột nhiên có chút bất an. Khoảng cách quá xa, không thể đối diện trực tiếp, không nhìn thấy biểu cảm của mẹ khiến anh nghi ngờ không biết mình có phán đoán sai hay không. Mang theo sự thấp thỏm, anh chủ động thử thăm dò, cẩn thận gọi một tiếng:

"Mẹ?"

Đầu dây bên kia như vừa bừng tỉnh. Giọng điệu có chút bất lực, nhưng ít nhất không phải là tiêu cực.

"Con nói thật với mẹ đi, đó là tình cảm chân thành sao? Không phải nhất thời nông nổi hay chỉ là yêu đương qua loa chứ?"

"Tất nhiên là thật lòng!" Lâm Cao Viễn vội vã khẳng định, giọng vô thức lớn hơn, như thể càng mạnh mẽ càng chứng tỏ được quyết tâm. "Mẹ nghĩ con là người thế nào chứ!"

Lúc này, mẹ anh mới thở phào nhẹ nhõm và bật cười, định xoa đầu đứa con trai như một chú cún con đang xù lông. Bà trêu anh vừa to gan vừa vụng về, che giấu bấy lâu mà cuối cùng vẫn bị phát hiện dễ dàng. Sau đó, bà tò mò hỏi về quá trình rung động và những khó khăn trong chuyện tình cảm của anh—đó là tình yêu sét đánh hay tình cảm dần dần nảy sinh? Đến cuối cùng mới nhớ ra phải hỏi:

"Vậy con đã theo đuổi được chưa? Hay vẫn chỉ là đơn phương một mình?"

Dưới sự vui vẻ và trêu đùa của mẹ, lần này đến lượt Lâm Cao Viễn cảm thấy bất lực, ngoan ngoãn kể hết mọi chuyện. Rời nhà đi học từ nhỏ, anh luôn có thói quen chỉ báo tin vui chứ không kể những điều khó khăn. Vì vậy, anh chỉ kể về tình yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên của mình và cách tình cảm lớn dần lên như một điều tất yếu, hoàn toàn giấu đi những phần tổn thương và chua xót.

Chỉ khi lòng hiếu kỳ được thỏa mãn, mẹ anh mới bắt đầu nhắc đến mối quan hệ giữa hai gia đình. Hai nhà vốn thân thiết như người một nhà, nên bà và mẹ của Vương Mạn Dục đều lo lắng rằng nếu hai đứa không nghiêm túc, một khi chia tay sẽ ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai bên. Nhưng đến khi nghe con trai khẳng định chắc nịch, bà mới thực sự yên tâm.

Lâm Cao Viễn nhớ lại vô số đêm trằn trọc không ngủ. Nếu khao khát là bản năng, còn tình yêu là sự bùng cháy, thì anh không thể nào diễn tả được cảm giác khi đã cố gắng kiềm nén nhưng vẫn không thể dập tắt ngọn lửa ấy. Giờ đây, anh không còn bận tâm đến những phán xét hay trừng phạt nữa. Điều duy nhất anh lo sợ, là chưa từng một lần nắm chặt tay Vương Mạn Dục—dù chỉ trong một giây.

Sau khi cúp máy, Lâm Cao Viễn mang theo tâm trạng phức tạp nằm xuống giường, nhưng dù đã lăn qua lộn lại nhiều lần, anh vẫn không tài nào chợp mắt. Cuối cùng, anh lại lén lút mò sang phòng Vương Mạn Dục.

Cô đang ngủ, trông rất ngoan ngoãn. Cơ thể cao gầy thường ngày giờ lại cuộn tròn thành một khối nhỏ, vùi trong chăn tạo thành một ụ mềm mại. Khi khẽ đẩy cửa phòng, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt Lâm Cao Viễn là hình ảnh ấy, giống như ai đó đã cẩn thận đặt một chiếc bánh bông lan xinh xắn lên một chiếc đĩa sứ.

Bên kia giường còn trống một chỗ, đủ cho một vị khách không mời mà đến lặng lẽ bò lên. Bình thường, Lâm Cao Viễn không làm chuyện đường đột như vậy, nhất là khi Vương Mạn Dục luôn tin tưởng và không đề phòng anh. Nhưng hôm nay, lượng thông tin anh tiếp nhận quá lớn, cảm xúc cũng lên xuống như tàu lượn siêu tốc, khiến anh có cảm giác vừa thoát khỏi một trận tai họa. Sự kích động và niềm vui khiến anh chỉ muốn ngay lập tức chia sẻ với cô. Thế nhưng, khi thực sự nằm xuống cạnh cô, anh lại cảm thấy xấu hổ và luống cuống. Không được cô cho phép mà tự tiện vào phòng cô, khác nào một tên lưu manh?

Có lẽ Vương Mạn Dục có một sức mạnh đặc biệt khiến anh cảm thấy an lòng. Lâm Cao Viễn miên man suy nghĩ một lúc, nghe tiếng thở đều đều của cô, rồi bất giác chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Vương Mạn Dục bị đánh thức bởi một cảm giác bị ôm chặt. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang thám hiểm rừng rậm và bị một con trăn khổng lồ quấn lấy, siết đến mức nghẹt thở. Khi tỉnh dậy, cảm giác bị trói buộc vẫn chưa biến mất. Cô không cần quay đầu cũng biết có một cái đầu lông xù đang tựa vào người mình.

Vương Mạn Dục hoảng đến mức nói năng lộn xộn, nhưng lại bị anh ôm chặt, không thể vùng ra được. Linh cảm mách bảo cô rằng đêm qua nhất định có chuyện gì đó đã xảy ra, nhưng thay vì chất vấn, cô chỉ nhìn anh với ánh mắt nửa nghi ngờ nửa trách móc.
Lâm Cao Viễn chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy rõ khuôn mặt cô mới nhớ ra trong nhà chỉ có hai người họ. Lúc này cô mới bớt sợ, nhưng vừa tức vừa xấu hổ, bèn nhéo anh một cái:

"Anh làm em sợ chết đi được!"

Câu nói vừa nũng nịu vừa trách móc khiến Lâm Cao Viễn lập tức tỉnh táo hẳn. Anh vội vàng bật dậy, giữ khoảng cách với cô, dùng chăn che lại để tránh lúng túng, rồi nghiêm túc xin lỗi.

Vương Mạn Dục hừ hai tiếng, không rõ có chấp nhận lời xin lỗi hay không, nhưng vẫn lẩm bẩm trách anh:

"Sau này em chuyển ra ngoài rồi, xem còn lén lút vào phòng em kiểu này thế nào nữa."

Lúc này, Lâm Cao Viễn mới nhớ đến mục đích ban đầu của mình. Anh mở miệng định nói, nhưng lại không biết phải bắt đầu thế nào.

Anh im lặng nhìn cô, sau đó chậm rãi mở miệng:

"Mẹ anh biết rồi."

Vương Mạn Dục lập tức cứng đờ. Một lát sau, cô mới nuốt nước bọt, khẽ hỏi:

"Vậy... sao?"

Anh gật đầu, trong mắt ánh lên sự kiên định.

"Bà ấy không phản đối. Chỉ muốn chắc chắn rằng chúng ta thật lòng."

Vương Mạn Dục chớp mắt mấy cái, như thể chưa kịp tiêu hóa thông tin. Một lúc sau, cô bất chợt cười khẽ.

"Vậy thì... anh cũng phải cố gắng mà chứng minh đi."

Lâm Cao Viễn nhìn cô, bật cười, cúi xuống hôn lên trán cô một cái.

"Anh sẽ chứng minh cả đời."

"Giờ thì em không thể chuyển đi nữa rồi, phải luôn đề phòng anh có thể mò vào phòng bất cứ lúc nào."

Vương Mạn Dục nghe xong, không biết nên khóc hay cười. Mắt cô long lanh, khóe miệng lại chùng xuống. Hóa ra giữa cô và Lâm Cao Viễn không có ai là kẻ nhút nhát, chỉ có những kẻ ngốc nghếch, vì tình yêu mà bất chấp tất cả. Không muốn anh thấy bộ dạng trẻ con của mình, cô liền nhào vào lòng anh, vùi mặt vào ngực anh để che giấu cảm xúc.

"Vậy thì sau này em phải khoá cửa kỹ hơn mới được."

Nói xong, cô ngẩng đầu khỏi vòng tay của Lâm Cao Viễn, mỉm cười gian xảo. Nhìn thấy cô lè lưỡi và làm trò tinh nghịch, Lâm Cao Viễn không thể làm gì được, đành véo mặt cô. Anh muốn đến gần và hôn cô ấy, nhưng cả hai người đều vừa mới thức dậy và vẫn còn bừa bộn. Anh chắc chắn rằng con mèo sạch sẽ đó sẽ không thích như thế, vì vậy anh từ bỏ.

Sau một hồi nằm trên giường, Vương Mạn Dục cuối cùng cũng dậy rửa mặt. Vừa ăn sáng xong, cô nhận được cuộc gọi video từ mẹ. Mẹ cô rất thần bí, không nói một lời nào ở đầu dây bên kia, chỉ liên tục liếc nhìn xung quanh. Cô bối rối cho đến khi cô quay lại phòng và đóng cửa lại. Sau đó, mẹ cô hỏi để xác nhận, "Anh con... anh trai con không có ở đây, đúng không?"

Cô quay điện thoại lại để trấn an mẹ, đoán rằng có lẽ mẹ có điều gì đó muốn nói, và cảm thấy bình tĩnh nhưng cũng có chút tội lỗi. Mặc dù không còn ở độ tuổi cấm yêu đương nữa nhưng cô vẫn cảm thấy xấu hổ khi bị phát hiện.

"Yêu à?"

"Ừm."

"Nghiêm túc?"

"Tất nhiên rồi!" Cô trả lời nhanh, sợ rằng mẹ cô sẽ đối xử với cô như trẻ con và đem những chuyện như thế ra làm trò đùa.

Mẹ hít một hơi rồi mới hỏi câu cuối cùng: "Là do con tự nguyện sao?" Nói xong, có lẽ cảm thấy có gì đó không ổn: "Ý mẹ là con cũng thích anh ta đúng không? Không phải vì bố mẹ bỏ con ở đó một mình, không có ai bên cạnh chăm sóc con đâu..."

Giống như Lâm Cao Viễn, mẹ cô lo lắng rằng cô sẽ không thể phân biệt được giữa sự phụ thuộc và tình yêu. Nhưng cô vẫn luôn độc lập, và chỉ trở nên mềm yếu và đáng yêu khi gặp Lâm Cao Viễn. "Con không còn là trẻ con nữa rồi, mẹ ơi. Con biết tình yêu là gì rồi."

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, mẹ cô cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Vì Lâm Cao Viễn ở nhà vào ngày Giáng sinh và bà không thể nói chuyện với cô ấy được vài câu nên mẹ cô đã nói chuyện với Vương Mạn Dục về tình hình gần đây của cô trước khi bà miễn cưỡng cúp máy.

Cảm giác như đang mơ, Vương Mạn Dục có chút choáng váng. Nghĩ lại lần đầu gặp mặt, cô thấy Lâm Cao Viễn thật ngốc nghếch và ngu ngốc khi chạy đến bắt chuyện với cô. Anh trông đẹp trai và ăn mặc thời trang, nhưng những gì anh nói lại thật ngốc nghếch và thiếu tinh tế. Sau đó, Lâm Cao Viễn đột nhiên được gắn mác"anh trai" của cô, cô thành thật đối xử với anh như anh trai của mình, nghĩ rằng Lâm Cao Viễn cũng thành thật đối xử với cô như em gái của anh, hai người sống chung dưới một mái nhà như anh em trong một thời gian dài. Cho đến khi cô nhận ra rằng một số cảm xúc thổn thức của mình không thể che giấu được, sự cân bằng cảm xúc sẽ nghiêng về một hướng khác. Rồi chuyện gì đến cũng đến.

Sau khi ăn sáng xong, Lâm Cao Viễn dọn dẹp đống bừa bộn, phát hiện Vương Mạn Dục vẫn chưa quay lại, cô nghe điện thoại rồi chạy mất, ban đầu anh đã đồng ý để bát đĩa lại cho cô rửa. Cô muốn tự mình lo liệu mọi công việc dọn dẹp nên Lâm Cao Viễn phải đến phòng cô để tìm người.

Khi anh mở cửa, anh thấy Vương Mạn Dục đang ngồi trên giường, ôm đầu gối và nhìn chằm chằm vào hư không. Cô nhìn thấy Lâm Cao Viễn thì tỉnh táo lại, tự nhiên đưa tay ra muốn ôm, anh không hiểu tại sao nhưng lại rất thích. Chỉ khi anh đến gần cô, Vương Mạn Dục mới cảm nhận được cảm giác chân thực rõ ràng, sương mù bao phủ giấc mơ dần tan biến, hai người vẫn có thể ôm nhau.

"Bố mẹ đã biết chuyện rồi, giờ hối hận thì đã quá muộn rồi."

Lâm Cao Viễn giả vờ kinh ngạc: "Ai sẽ hối hận? Anh còn chưa nghĩ tới." Sau đó, anh ôm chặt cô trong lòng: "Anh đang nghĩ, năm sau em có thể dẫn anh trở về, để anh thử xem công kích vật lý ở Đông Bắc yếu hơn hay công kích ma pháp ở Nam mạnh hơn."

"Anh muốn về nhà với em sớm thế sao?" Cô tự hào, như thể cô luôn có thể cảm thấy vui vẻ khi Lâm Cao Viễn thể hiện tình yêu với cô. "Em sẽ suy nghĩ về điều đó."

Lâm Cao Viễn phát hiện mình luôn bất lực trước cô, chỉ cần Vương Mạn Dục đồng ý, anh đều vui vẻ chịu đựng mọi chuyện liên quan đến cô. Anh đã từng khao khát tình yêu của Vương Mạn Dục như lữ khách đi giữa sa mạc khát khao nước, anh không thể sống thiếu cô, nhưng anh không dám kỳ vọng quá nhiều. Bây giờ anh đã có được thứ mà anh vẫn hằng mơ ước nhưng không cầu xin, làm sao anh có thể không vui? Làm sao anh có thể không yêu cô hết lòng?

Cuối cùng, anh cũng có thể làm được điều mình muốn làm từ khi thức dậy. Lâm Cao Viễn cúi người hôn cô, hôn nhẹ. Thấy cô choáng váng, anh hôn cô thêm vài cái nữa. Mãi đến khi Vương Mạn Dục xấu hổ đến mức muốn đẩy anh ra, anh mới nghiêm túc hôn cô lần nữa, có chút thô bạo.

"Anh có thể gọi em là em yêu được không?"

Cô không còn ngượng ngùng như lúc bị hôn nữa, Vương Mạn Dục cuối cùng cũng nhận ra mình không nghĩ nhiều, anh chỉ muốn nhìn cô ngượng ngùng, nhưng lại không nỡ từ chối.

"Vậy thì em sẽ gọi anh là Lâm Cao Viễn."

Lâm Cao Viễn cười, không tức giận: "Em muốn gọi anh thế nào cũng được, bảo bối."

"Em vẫn chưa hứa với anh mà!"

"Không sao đâu em yêu, anh có thể đợi."

Vài năm sau, mọi thứ đã khác, má cô đỏ bừng, tai cô nóng bừng, cô chỉ có thể cầu xin lòng thương xót: "Anh ơi..."

Cứ gọi người đó một tiếng anh ơi, thế là hữu ích nhất. Dù thế nào đi nữa, Lâm Cao Viễn cũng sẽ không từ chối Vương Mạn Dục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro