Chương 25.
Lâm Cao Viễn biết rằng cô bé đã bí mật trốn thoát mà không quay lại, nhưng anh không vạch trần cô. Sau khi dọn dẹp nhà bếp, anh đi tắm. Mùi hôi bên ngoài khiến anh cảm thấy khó chịu.
Trong khi Vương Mạn Dục đang tắm, cô đang nghĩ làm cách nào để mình có thể cư xử thật tự nhiên. Việc tắm kéo dài suốt một giờ. Sau khi ra khỏi phòng tắm, cô nóng lòng đợi Lâm Cao Viễn tới nên đã gửi tin nhắn cho anh.
——Lâm Cao Viễn, máy điều hòa của em bị hỏng rồi.
--Để anh xem thử.
Vương Mạn Dục thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng anh bước dọc đường, cô nắm chặt điện thoại trong tay hơn.
Ngay lúc Lâm Cao Viễn mở cửa, anh cảm thấy làn gió mát thổi từ máy điều hòa, anh cố gắng hết sức để kìm nén khóe miệng nhếch lên, rồi đi đến bên Vương Mạn Dục. Cô mặc một chiếc váy ngủ có cổ xếp nếp, ngồi bên giường đợi anh. Tóc cô vẫn còn ướt, giọt nước nhỏ xuống, sau đó tiến vào một vùng tưởng tượng, Lâm Cao Viễn thu hồi ánh mắt.
Cố ý không nhắc tới điều hòa, Lâm Cao Viễn chỉ cười hỏi cô tại sao không sấy tóc, nếu không sáng mai cô sẽ đau đầu. Sau đó anh bước lại gần người bên giường một chút, động tác nhẹ nhàng như sợ làm con mèo hoang bên đường bị doạ sợ.
Vương Mạn Dục nhìn anh chớp mắt, anh mau giúp em thổi, em mệt quá. Dù sao thì cô cũng thường lừa anh giúp cô sấy tóc nên bắt đầu theo cách này có vẻ dễ dàng hơn.
Thế anh bế em vào phòng tắm và thổi cho em nhé?
Không, ngay ở đây được rồi.
Lâm Cao Viễn cuối cùng cũng đến gần cô. Vương Mạn Dục ngồi ở mép giường, hai chân buông thõng, chỉ đủ để ngón chân chạm tới bắp chân anh. Cô thẳng lưng và hơi ngẩng đầu lên, thực sự giống như một chú mèo con đang xin được vỗ nhẹ vào đầu. Lâm Cao Viễn cầm máy sấy tóc lên và đưa tay gạt nhẹ những lớp tóc của cô.
Ông lão thường nói người tóc mềm có trái tim mềm mại, điều này thể hiện rất rõ ở cô.
Cơn gió ấm áp với nhiệt độ thích hợp lướt qua từng tấc da đầu, ngón tay anh chạm vào mái tóc vừa nhẹ nhàng vừa mạnh mẽ, giống như anh vậy. Vương Mạn Dục cúi mặt nhìn chằm chằm vào ngực mình, tự hồi tưởng lại cơ bụng của anh mà cô từng thấy trong cuộc gọi video, chậm rãi đưa mắt nhìn xuống phía dưới. Quần áo quanh eo anh hơi rộng một chút, cô không khỏi vươn tay kéo phần quần áo thừa lên, kẹp hình dáng vòng eo của anh qua lớp quần áo, trông anh rất gầy, nhưng khi cô đặt lòng bàn tay lên đó, cô cảm thấy một sức mạnh mạnh mẽ.
Lâm Cao Viễn dường như không cảm thấy bàn tay nghịch ngợm của cô và chỉ chuyên tâm sấy tóc. Tóc cô ngắn hơn trước và nhanh chóng trở nên xoăn và khô. Khoảnh khắc tiếng ù ù của máy sấy tóc dừng lại, Lâm Cao Viễn cảm thấy nhịp tim của mình có thể được nghe thấy rõ ràng.
Dường như không có ai chủ động, hai người nhìn nhau, dán mắt vào nhau, Vương Mạn Dục ôm lấy eo anh, môi tự nhiên đến gần.
Vừa mới hôn nhau lúc chiều, cả hai đều đã quen hơi nhau. Không có nhiều thời gian dành cho đôi môi, và cả hai đều có chút nóng lòng muốn khám phá sâu hơn. Sự trêu chọc và va chạm của môi lưỡi diễn ra dữ dội, Lâm Cao Viễn nhéo vào phần thịt mềm mại ở eo cô, lợi dụng lúc cô kêu lên và thả lỏng miệng, anh mút lấy lưỡi cô và lôi nó ra đùa giỡn giữa môi và răng của mình.
Anh chặn lại những lời phàn nàn của cô và tận hưởng những âm thanh yếu ớt phát ra từ miệng cô một cách vô thức. Khi nụ hôn kết thúc, cả hai thở hổn hển và tách ra một chút, rút ra sợi chỉ bạc lấp lánh tỏa sáng dưới ánh đèn.
Lâm Cao Viễn rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Người ta chỉ mời anh qua sấy tóc và hôn anh, điều đó tốt cho anh nhưng "em trai" của anh lại ngẩng đầu lên mà chào hỏi. Với khoảng cách giữa hai người bây giờ, nói có thể quay người rời đi sẽ là quá đạo đức giả, nhưng nếu thực sự làm gì đó, anh sẽ không dám tiến thêm một bước nếu không được phép. Anh kiềm chế bản thân, rời ra một khoảng cách xa hơn và hạ mắt xuống không nhìn cô.
Lâm Cao Viễn, nhìn em này.
Vương Mạn Dục gọi tên anh, giọng nói vẫn mang theo vẻ nũng nịu và ỷ lại như vừa mới có quan hệ thân mật. Lâm Cao Viễn nhìn sang khi được bảo, mặt cô hơi đỏ vì bị hôn, đôi mắt ươn ướt, lông mi như đang đập vào tim anh. Cô nhấc chân chọc vào bắp chân của Lâm Cao Viễn, đặt tay trở lại giường, nhìn thẳng vào mắt Lâm Cao Viễn và muốn hôn anh.
Sự bộc lộ thẳng thắn của cô khơi dậy dục vọng trong mắt anh. Anh nắm lấy bàn chân đang cọ vào chân mình, kẹp vào giữa hai chân anh rồi cúi xuống hôn cô. Khoảnh khắc môi và răng chạm nhau, Vương Mạn Dục ôm lấy cổ anh, áp sát vào người anh. Lâm Cao Viễn im lặng thả lỏng lực tay đang chống bên cạnh cô và để mình đè nên cô.
Nụ hôn không kéo dài bao lâu, Vương Mạn Dục mỉm cười tránh né đôi môi đang đuổi theo của anh để hôn cô. Cô nói rất rõ ràng nhưng chậm rãi, mỗi từ khiến anh choáng váng, nhưng anh lại cảm thấy dương vật cương cứng của mình căng lên như thể nó hiểu được lời cô nói.
Lâm Cao Viễn không nói có hay không, nhưng nụ hôn tiếp theo tựa hồ đặc biệt khẩn trương, Vương Mạn Dục che miệng anh, không thèm hôn nữa, môi anh chuyển sang nơi khác. Nó để lại một vệt nước ướt trên xương đòn của cô và di chuyển xuống dưới.
Đàn ông thực sự "không học tự thông" trên giường, điều này có thể chứng minh tính ưu việt của giáo dục điện ảnh và truyền hình. Bàn tay của Lâm Cao Viễn lướt lên đôi chân thon thả của cô ngay khi cô gửi tín hiệu cho phép, và hiện tại đang vương vấn trên mép quần lót của cô. Cố giữ lấy chút lý trí cuối cùng, Lâm Cao Viễn đưa ra yêu cầu.
Tiểu Dục, sang phòng anh đi.
Anh vẫn không thể làm tình với cô trong căn phòng nơi cô đã ngủ từ khi còn nhỏ. Dù anh đang ôm một cô gái 20 tuổi trong tay nhưng điều đó vẫn khiến anh cảm thấy mình như một con thú.
Vương Mạn Dục liếc nhìn qua, giơ tay cho anh ôm: "Ôm em đi, em không còn sức nữa." Lâm Cao Viễn lại cười nhẹ, nghĩ rằng cô có năng lực đến mức dám chủ động như vậy, trước khi bắt đầu, cô đã hành động một cách khoa trương, bây giờ thì lại như một con thỏ nhỏ rụt rè. Lâm Cao Viễn ôm người vào lòng, đắp chăn cho cô để không bị ai bắt gặp trên đường, sau đó ôm cô vào phòng.
Khi anh nhấn chìm mình vào cô hết mức, cô mềm mại hơn cả chiếc giường, khiến anh chìm sâu vào và không thể tự thoát ra được. Anh trực tiếp vén gấu váy lên đến eo cô, xoa xoa cặp mông mềm mại dễ chịu của cô, cẩn thận ngắm nghía trước khi lật váy lên lần nữa. Cô ngoan ngoãn giơ tay lên và để anh cởi chúng ra cho cô.
Lâm Cao Viễn sững sờ một lúc khi nhìn thấy bộ đồ lót cùng màu, sau đó bật cười. Không phải là đàn ông thích màu hồng mà cô vừa chọn sao? Lại còn cùng một bộ.
Tiểu Dục của anh hóa ra đã chuẩn bị tốt.
Vương Mạn Dục nhất thời đỏ mặt, tâm tư nhỏ nhặt của cô cũng bị phát hiện, cho dù người đó là Lâm Cao Viễn, cô cũng xấu hổ che mặt không chịu buông tay. Tình thế đột nhiên đảo ngược, người vốn đã chủ động như vậy giờ lại toàn thân đỏ bừng, quằn quại trên giường.
Lâm Cao Viễn yêu vẻ táo bạo và nhút nhát của cô. Anh ngẩng mặt lên và hôn cô lần nữa, một nụ hôn an ủi.
Tiểu Dục đẹp quá, anh rất thích.
Hãy cho em biết nếu anh không thích nó.
Nói xong không đợi cô phản ứng, anh trực tiếp đẩy quần lót lên. Vương Mạn Dục bị anh hôn đến mức toàn thân mêm nhũn, trong miệng tràn đầy hương vị nam tính, cô chỉ tỉnh táo sau khi cảm nhận được nụ hôn nóng bỏng rơi xuống ngực cô. Sự đụng chạm xa lạ khiến cô rên rỉ và đặt tay lên đầu anh.
Anh hôn cô một cách cẩn thận và rất mãnh liệt, hôn gần như mọi bộ phận trên cơ thể cô, dùng tay trái nhào nặn bộ ngực mềm mại, đem đầu vú nâng lên mút vào và gặm nhấm. Hương vị bộ ngực của cô bị anh cọ xát trong miệng rất phức tạp, có chút ngứa ngáy, có chút đau đớn, Vương Mạn Dục không nhịn được nữa liền trượt tay ra khỏi cổ áo anh, gãi vào da thịt anh, vào cổ và vai.
Cảm nhận được sự thiếu kiên nhẫn của cô, Lâm Cao Viễn chỉ đơn giản ngồi dậy và cởi quần áo của mình. Anh lại phủ phục lên người cô, nắm lấy tay cô và đặt nó lên vai anh. Vương Mạn Dục cuối cùng cũng tìm được lối thoát cho cảm xúc của mình. Mỗi khi nụ hôn của anh khiến cô muốn khóc, cô đều nhéo mạnh vào lưng anh.
Tiểu Dục, không thể chịu đựng được sao?
Ngay cả móng tay tròn cũng có thể làm xước lưng anh, Lâm Cao Viễn cười trêu chọc cô. Anh muốn đi thẳng vào vấn đề, nhưng cô chắc chắn không thể chịu đựng được. Anh đưa tay xuống khám phá phần giữa chân cô, nhưng ngạc nhiên khi thấy chúng đã ướt đẫm ở đó.
Lâm Cao Viễn hưng phấn không diễn tả nổi, Mạn Dục nhạy cảm hơn anh tưởng tượng, anh nhẹ nhàng xoa xoa tay, chất lỏng nhanh chóng thẩm thấu vào lớp vải mỏng, và dính lên tay anh. Lâm Cao Viễn giữ đôi chân mà cô vô thức muốn khép lại, và dùng đầu ngón tay mơn trớn vùng thịt non nhạy cảm ở đùi trong của cô.
Nhìn kỹ đôi chân, chúng thon dài, thẳng tắp và khỏe mạnh. Anh dùng một chút sức nhéo vào phần thịt mềm mại ở đùi và cảm giác đầu ngón tay chìm vào trong khiến Lâm Cao Viễn có chút mê say. Đã có vô số nụ hôn trong mơ nhưng không một nụ hôn nào đẹp đẽ bằng những nụ hôn ở thời điểm hiện tại, anh nóng lòng muốn làm điều gì đó để che đi đôi chân trong bộ phim đã chiếm giữ trái tim anh từ thời niên thiếu. Tốt nhất là nên để lại chút dấu vết và mộng tưởng cùng anh. Mọi thứ đều trùng hợp.
Vương Mạn Dục vẫn luôn có thể nhẫn nhịn, chỉ cần Lâm Cao Viễn không ở bên cạnh, cô có thể im lặng, nhưng lúc này, dưới sự chủ động của Lâm Cao Viễn, lý trí trong cô sụp đổ. Cô không thể kìm được giọng mình và khuân mặt nóng bừng ngay lúc cô vô thức nức nở.
Anh nhanh chóng cởi bỏ lớp vải mỏng, đặt hai chiếc gối lên eo và nâng mông lên. Tư thế này gần như đưa chúng thẳng vào mắt anh. Cảm giác hoa kính bị ngón tay tách ra rất rõ ràng, sau đó đầu ngón tay chạm vào hoa huyệt. Trong khoảnh khắc chạm vào, một dòng điện cực nhanh phóng lên, toàn thân Vương Mạn Dục tê dại một nửa. Cô cố gắng cắn chặt môi nhưng vẫn phát ra tiếng rên rỉ đầy thoả mãn. Hương vị tình yêu đầu tiên của cô phức tạp hơn cô tưởng tượng rất nhiều, có chút thỏa mãn nhưng cũng có chút khó chịu.
Lâm Cao Viễn.
Không ai để ý đến lời cầu cứu của cô, nhưng những vùng nhạy cảm của cô lại bị chạm vào, nhào nặn và xoa nắn nhanh hơn và nhanh hơn nữa.
Lâm Cao Viễn không có thời gian phân tâm, anh chỉ muốn nhìn rõ nơi này, nơi mà anh chưa bao giờ nhìn thấy rõ ràng. Nhìn thấy cô run rẩy dưới lòng bàn tay anh, nhìn thấy chất lỏng tình yêu chảy ra làm ẩm những sợi lông xung quanh, nhìn thấy lối vào tự động đóng mở, toàn thân Lâm Cao Viễn nóng bừng, nhưng anh chỉ đưa một ngón tay vào kiểm tra. Gần như ngay lúc anh bước vào, Lâm Cao Viễn đã cảm nhận được sự căng thẳng của cô, và ngón tay anh khó di chuyển dù chỉ một inch trên làn da mềm mại.
Tiểu Dục, thư giãn và thả lỏng chút.
Vương Mạn Dục hoàn toàn không nghe thấy. Trong một khoảnh khắc nào đó, khi anh liên tục xoa bóp hoa huyệt của cô, cô run rẩy đến mức mắt trắng bệch và suy nghĩ dừng lại. Lâm Cao Viễn không biết rằng cô vừa đạt đến cao trào, anh nằm xuống và hôn cô, chỉ để thấy đôi mắt bối rối của cô.
Anh tách môi cô ra, giơ tay vuốt tóc cô, lặp đi lặp lại tên cô. Vương Mạn Dục tỉnh táo lại, vòng tay qua cổ anh, nhẹ nhàng nghiêng người về phía trước.
Lâm Cao Viễn liên tục vuốt ve chóp mũi của cô, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, anh cảm giác được ngón tay phía dưới tách ra một đường hẹp, khuấy động chất lỏng nhờn dính đưa vào bên trong, chạm vào những nếp gấp. Rất nhanh, toàn bộ ngón tay đã được đưa vào, động tác này thỉnh thoảng khiến Lâm Cao Viễn phát điên.
Phía dưới căng cứng đến mức đau nhức, mồ hôi trên trán anh rơi xuống, một ít chảy xuống cằm, rơi xuống cơ thể cô, Vương Mạn Dục nhạy cảm đến mức có thể run rẩy.
Ở dưới đó có một cảm giác mạnh mẽ như có vật thể lạ, lối vào của cô hơi đau nhức vì bị kéo căng, trước khi cô có thể cảm nhận được niềm vui của tình yêu, lần đầu tiên cô cảm nhận được nam căn khổng lồ ép vào da thịt ở chân mình, nhịp đập nóng hổi, cô căng thẳng và bất an, khiến toàn thân cô căng thẳng trở lại.
Không còn chỗ cho ngón tay thứ hai, Lâm Cao Viễn không đành lòng dùng sức nhét vào, nhưng anh lại lo lắng đến toát mồ hôi vì sự căng cứng của cô. Ở dưới đó cô lo lắng đến mức vô thức cọ vào chân anh, người đàn ông ít kinh nghiệm thực tế lúc này không biết phải gì, chỉ im lặng cầu xin cô: "Em yêu, hãy thư giãn đi."
Vương Mạn Dục vừa mới khôi phục lại sau khi đạt cực khoái, cuối cùng tỉnh táo lại, cô nắm lấy tay Lâm Cao Viễn đặt lên bụng dưới của mình, sau đó ưỡn thẳng ngực về phía anh.
Lâm Cao Viễn, xin hãy chạm vào em.
Sau khi nhận được mệnh lệnh, người đàn ông biến thành một con sói ăn thịt người, cắn vào núm vú trước mặt, không đành lòng buông ra, trực tiếp rút ngón tay ra, sau đó xoa nắn vòng quanh hoa huyệt, dùng tay còn lại xoa nắn ngực cô. Ham muốn không thể giải tỏa, sức lực trong miệng và tay cũng không thể khống chế được mà ngược lại buộc người dưới thân phải rên rỉ không ngừng. Giọng nói mê hoặc vang lên, càng chọc tức màng nhĩ của anh, trái tim anh như muốn nổ tung, nam căn phía dưới càng hưng phấn hơn. Anh chuẩn bị tiến vào, nhưng lại sợ làm tổn thương cô. Trong vài giây, anh tưởng tượng nếu mạnh mẽ xẻ ra một nơi thậm chí không chứa nổi hai ngón tay sẽ như thế nào.
Lâm... Cao...Viễn....
Âm thanh đó khiến trái tim Lâm Cao Viễn nhột nhột, đầu ngón tay của anh lại chạm vào lối vào, chưa kịp tiến vào đã ướt đẫm. Anh tàn nhẫn duỗi ra, nhét hai ngón tay vào bên trong. Nó không còn chặt như trước, hai ngón tay có thể xuyên vào sâu trong một đốt ngón tay. Anh ngập ngừng cử động và cảm thấy cô đột nhiên run rẩy. Lâm Cao Viễn đã tìm ra bí mật, đặt một chân của cô lên vai anh và cố gắng tách cô ra. Vương Mạn Dục gần như ngay lập tức siết chặt cánh tay anh. Lâm Cao Viễn biết anh đang làm gì nên bắt đầu nhẹ nhàng xâm nhập vào bộ phận nhạy cảm của cô, sau đó xoa bóp âm đạo, lối vào co giật ngay lập tức cắn vào ngón tay anh, rút ngón tay ra ngoài rồi đi sâu hơn vào trong. Lối vào thường xuyên đóng mở như muốn nuốt ngón tay anh sâu hơn.
Sau nhiều đợt tra tấn, Vương Mạn Dục đã hoàn toàn bị đánh bại. Tất cả những nơi nhạy cảm ở phía dưới cơ thể mà anh đang khám phá đều bị thăm dò từng nơi một, dâm dịch chảy khắp cơ thể giúp anh ta ra vào dễ dàng hơn. Cảm giác kích thích không lên không xuống treo toàn thân cô lên không trung, cô cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng anh lại siết chặt eo khiến cô không thể cử động.
Vương Mạn Dục quấn chân quanh eo Lâm Cao Viễn và thúc giục anh.
Lâm Cao Viễn, nhanh lên.
Lâm Cao Viễn lấy bao cao su ra và đeo vào. Trong khoảnh khắc bị ép vào cửa ra vào, Vương Mạn Dục còn chưa kịp nói gì về việc lùi lại, đã bị sốc đến mức mất giọng. Theo bản năng, cô đưa tay định đẩy anh ra, nhưng cổ tay cô đã bị nắm lấy, kẹp chặt lên đỉnh đầu. Sự giãn nở vừa rồi dường như vô ích, nỗi sợ hãi bị xé nát tràn ngập trong không khí.
Lâm Cao Viễn, đi ra ngoài.
Nước mắt sinh lý trào ra trong mắt cô. So với thứ anh có bây giờ, ngón tay vừa rồi vẫn quá dịu dàng.
Lâm Cao Viễn phớt lờ sự phản kháng của cô, siết chặt eo bụng và đẩy vào. Cảm giác căng cứng này khiến anh phát điên lên, hơi ẩm và hơi ấm dường như quấn lấy trái tim anh, khiến anh liều mạng đi vào. Anh dùng sức đẩy vào một chút, các nếp gấp bị đẩy ra từng lớp một, cảm giác mềm mại bao bọc rồi bị hút trở lại thật tuyệt vời khiến anh có khao khát hủy diệt, muốn xâm nhập vào cô ngay và luôn.
Anh cúi đầu hôn lên những giọt nước mắt của cô và an ủi cô.
Em yêu, chịu đựng một chút và em sẽ sớm ổn thôi.
Vương Mạn Dục không tin lời nói dối của anh, phản ứng bản năng do cơn đau gây ra khiến cô muốn bỏ chạy, cô giẫm lên ngực anh và đá anh, nhưng ngay giây tiếp theo, cô đã bị xuyên thủng, chân và bàn chân của cô lập tức trở nên yếu ớt. Mạn Dục thầm mắng Lâm Cao Viễn trong lòng, anh là đồ khốn nạn. Cô hơi há miệng, không nói được một lời, chỉ có nước mắt trào ra.
Lâm Cao Viễn bị cô véo đến tê dại, anh bắt đầu cố gắng đưa đẩy. Khi nhìn xuống, anh nhận ra rằng cô đang khóc. Bình thường nước mắt của cô luôn có thể khiến anh mềm lòng, nhưng giờ anh chỉ muốn cô khóc nhiều hơn. Lâm Cao Viễn nghiến răng chịu đựng, trong lối đi hẹp, nhẹ nhàng ra vào, đổi hướng và chạm vào điểm nhạy cảm mà anh vừa khám phá ra khi nãy, Vương Mạn Dục hoàn toàn hét lên.
Lâm..Cao...Viễn... đồ khốn nạn... wu wu wu.
Anh đúng là đồ khốn nạn. Nó vẫn còn đau à?
Anh cúi đầu hôn nước mắt cô, liếm mặt cô một cách nịnh nọt, nhưng động tác bên dưới vẫn không ngừng nghỉ.
Vốn dĩ là đau đớn, nhưng bây giờ cơn đau chuyển thành ngứa ngáy. Mỗi lần anh đẩy vào, khoái cảm quét qua cơ thể cô, ngón chân cô co rúm lại vì sung sướng. Vương Mạn Dục nói sự thật, sau đó nghe thấy tiếng cười trầm thấp của anh, tiếp đó là cuộc đối đầu ngày càng gay gắt và sâu sắc hơn.
Cơn khoái cảm dâng lên, cô hơi thả lỏng cơ thể và cảm xúc, toàn thân Vương Mạn Dục yếu ớt, hai chân rơi xuống khỏi vai và thắt lưng của anh, Lâm Cao Viễn hết lần này đến lần khác nắm lấy cổ chân cô, cong chân ép chặt chúng trên ngực cô. Anh quỳ bên cạnh cô, di chuyển ra vào giữa hai chân cô. Một cảnh tượng đã được diễn tập vô số lần trong mơ, giờ đây cuối cùng cũng đã thành hiện thực. Lâm Cao Viễn cảm thấy thoải mái từ cơ thể đến trái tim, từng tế bào trong cơ thể anh đang kêu gào muốn nhanh hơn và mạnh hơn để hoàn toàn chiếm hữu cô.
Người không thể chịu đựng được đầu tiên chính là Lâm Cao Viễn. Khi hai người đang say đắm nhau, điện thoại di động của Vương Mạn Dục đổ chuông không đúng lúc khiến cô sợ hãi đến mức bất giác co rúm người lại và anh bắn ra. Lúc Lâm Cao Viễn vội vàng rút lui, trong đầu anh vẫn tính toán đại khái thời gian không đến hai mươi phút, anh cảm thấy mình căn bản không thể ngẩng đầu lên trước mặt cô.
Cả người nằm trên cô thở hổn hển, suy nghĩ lời nói, cảm thấy tủi thân như một chú chó con bị bỏ rơi. Vương Mạn Dục thấy anh chán nản liền trực tiếp nắm lấy dương vật hơi mềm của anh, xoa nắn lung tung vụng về rồi ghé sát vào tai anh động viên.
Anh đã làm rất tốt mà, anh có muốn làm thêm lần nữa không...
Giọng điệu của cô dịu dàng và trìu mến hơn so với khi cô khen anh đã làm rất tốt khi ăn cơm chiên trứng vừa rồi.
Lâm Cao Viễn biết cô mềm lòng, nhưng anh cũng bị cô hạ gục. S cho cùng, chàng trai trẻ tuổi đầy nghị lực đã được cô gái mình yêu khen ngợi "làm tốt lắm", ngươi anh em của anh vẫn được cô nắm trong tay, ham muốn của anh sớm quay trở lại. Khi cô dỗ dành anh, cô thường gọi anh là anh trai, trên giường với cách xưng hô này Lâm Cao Viễn bị cô khơi dậy khát vọng chiến thắng mạnh mẽ hơn.
Vương Mạn Dục ôm đầu tiếp tục thì thầm với anh, nhưng giọng nói nhỏ nhẹ của cô lại nói ra những lời kinh thiên động địa.
Anh ơi, em vừa lên đỉnh.
Lâm Cao Viễn lại ấn cô dưới thân, Môi lưỡi mềm dẻo mà cực chiếm hữu điên cuồng cướp bóc, gặm căn, trằn trọc lặp lại, liếm láp hàm răng và chiếc lưỡi thơm tho của Xuân Vũ, hoàn toàn ôm lấy cô. Những nụ hôn còn mạnh mẽ và thô bạo hơn trước. Vương Mạn Dục tự động rên rỉ, mặc dù bàn tay ôm đầu run lên vì căng thẳng nhưng vẫn dang rộng chân mời gọi.
Nụ hôn của Lâm Cao Viễn không dừng lại ở chân cô, ngay lúc anh ngậm hoa huyệt của cô vào miệng, anh cảm nhận rõ ràng sự dừng lại của cô, sau đó cô hơi ru rẩy khi anh cắn nhẹ, thậm chí cả mông trong tay anh cũng co rút theo. Không dừng lại. Môi và lưỡi tiếp tục đi xuống, đầu lưỡi chạm vào cửa, nhẹ nhàng cuốn chất lỏng trong suốt chảy ra ở cửa vào, rồi đi sâu vào bên trong, bơi lội như một chú cá nhỏ uyển chuyển.
Vương Mạn Dục nói anh làm rất tốt, anh thật sự cảm thấy rất tốt, môi và lưỡi mềm mại, nhưng khi chạm vào thành trong, nước trong cơ thể lại không tự chủ được mà tiết ra nhiều hơn, khiến chiếc gối cô đang nằm và mặt Lâm Cao Viễn cũng ướt đẫm. Cảnh tượng sau khi đứng dậy náo nhiệt đến mức Vương Mạn Dục xấu hổ che mắt lại.
Lâm Cao Viễn bị lây nhiễm bởi sự nhút nhát và tình cảm của cô. Anh giữ lấy dương vật mới cương cứng của mình và đưa nó vào trong cô. Có lẽ vừa rồi nỗ lực của anh làm cho cô thả lỏng hơn, nên Lâm Cao Viễn thâm nhập không còn khó khăn như trước nữa.
Người đàn ông tập trong lúc quan hệ tình dục không biết rằng mình đang bày tỏ những ham muốn sâu sắc nhất của mình.
Tiểu Dục, gọi tên anh nhé.
Lâm Cao Viễn.
Gọi anh là anh trai.
Anh Cao Viễn...
Thật là một em bé ngọt ngào.
Cô nằm dưới anh mà chìm đắm trong đam mê, đôi chân dang rộng quấn chặt quanh eo anh, dục vọng đau đớn lúc này bị da thịt mềm mại dày đặc của cô hút vào, khi cô mất đi lí trí và bị dụ dỗ gọi anh trai, Lâm Cao Viễn tưởng tượng rằng anh mười chín tuổi và cô mười lăm tuổi đang làm tình say đắm. Những người đã kìm nén cho đến bây giờ cuối cùng cũng đã nổ ra, chuyện này lẽ ra phải xảy ra từ lâu, và điều này cũng như đã được mong muốn từ lâu.
Anh đi vào phần sâu nhất, chậm rãi xoa bóp, sau đó rút ra một nửa treo cô lên không trung, anh nhân cơ hội dỗ cô nói mấy lời mơ hồ mơ hồ, rồi đâm vào trong khi cô đang cầu xin. Để đưa cô đến điểm cực khoái, anh lặp lại thủ đoạn cũ của mình, không tiến cũng không lùi mà chỉ từ từ đẩy về phía trước.
Lâm Cao Viễn.
Tiểu Dục gọi anh trai....
Khi Vương Mạn Dục mới chập chững biết đi và bập bẹ, Lâm Cao Viễn cũng kiên nhẫn như vậy nhéo khuôn mặt mềm mại của em gái, kéo đôi tay nhỏ bé của cô, cuối cùng ngồi xổm trước mặt cô, nhẹ nhàng dạy cô gọi mình là anh trai.
Anh ơi... em...
Những lời phía sau bị nghẹn lại trong cổ họng, Vương Mạn Dục cảm thấy trước mắt có một làn sương trắng che phủ hết tầm nhìn. Lần này Lâm Cao Viễn quyết tâm yêu cầu cô đầu hàng trước. Đôi chân run rẩy và chất lỏng tình yêu trào dâng là lời cầu xin thầm lặng của cô với chút sức lực cuối cùng, cô ôm đầu anh và dựa vào anh, rồi run rẩy cao trào trong vòng tay anh, còn mãnh liệt hơn vừa rồi nữa.
Lâm Cao Viễn ôm chặt lấy cô, xoay người, đặt cô lên trên người anh, đợi cô cảm nhận xong. Trước khi vật nam tính của anh được rút ra hoặc mềm đi, anh đã nhặt chiếc chăn mỏng lên đắp cho cô, rồi đưa tay vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cô.
Chờ Vương Mạn Dục tỉnh táo lại, anh liền dỗ cô ngồi dậy, ôm lấy cô, giúp cô tiêu trừ dục vọng. Anh ôm lưng cô, ngồi ở đầu giường, nhẹ nhàng xoa vào trong, lắng nghe tiếng thở của cô bên tai. Người đã hai lần lên đỉnh gần như tan ra như nước, cô hoàn toàn mềm mại trong vòng tay anh, ngoan ngoãn hợp tác với anh, hai người ôm nhau kết thúc cuộc ân ái.
Lâm Cao Viễn cuối cùng cũng xuất tinh vào thời điểm thỏa đáng, nhưng anh không muốn rút ra. Anh ôm người đang buồn ngủ và nói về tình yêu. Anh chạm vào đầu cô, véo vào dái tai cô, rồi đi xuống xoa ngực cô sau lần thứ ba thân mật.
Lâm Cao Viễn, em buồn ngủ...
Em ngủ đi.
Anh đi ra đi
Được
Anh nói có nhưng ôm chặt eo cô và bất động.
Lâm Cao Viễn, em thực sự buồn ngủ.
Trong khi cô ấy đang buồn ngủ, Lâm Cao Viễn lúng túng hỏi cô ấy liệu Tiểu Dục có thích làm tình cùng với anh không.
Vương Mạn Dục nhéo nhéo cơ ngực của anh, trong lòng chán ghét sự quấy rầy của Lâm Cai Viễn, nhưng cô lại nhếch miệng cười.
Có.
Lâm Cao Viễn đẹp đến nỗi cô không thể nhìn thấy một ai khác. Anh đứng dậy ôm Mạn Dục trong tay và đi dọn dẹp cho cô. Đây cũng là lần đầu tiên anh làm việc này. Khi anh đưa tay tới giúp cô lau chùi, anh không đủ tập trung. Sự co rút tự nhiên của cô khiến anh phải đưa tay vào bên trong lần nữa, anh thấy cô nhắm mắt thở đều.
Sau khi đem người đi lau sạch sẽ rồi bế cô ra ngoài, anh mới phát hiện trên giường ướt không thể ngủ được, hắn quấn chăn mỏng quanh Mạn Dục và đi đến chiếc ghế sofa nhỏ, thay ga trải giường và vỏ chăn rồi mới mang người buồn ngủ trở lại giường.
Vừa nằm trên giường, cô tỉnh dậy một chút, lăn về phía vòng tay anh, tìm một tư thế thoải mái để nép vào, tự nhiên ôm lấy cánh tay anh giống như khi còn nhỏ, cô ôm gối gõ cửa vào giữa đêm để chiếm giường của anh. Chúc anh trai ngủ ngon.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro