Chương 2
Lâm Cao Viễn cảm thấy nhẹ nhõm sau khi đưa Vương Mạn Dục về nhà và bí mật nhét đồ ăn nhẹ vào phòng cho cô. Sau một chuyến đi vội vã, trên đường trở lại trường, Lâm Cao Viễn vẫn đang chỉnh sửa tin nhắn để dạy dỗ em gái, xóa đi chỉnh sửa lại nhiều lần.
Tiểu Dục, đừng học hành quá mệt, hãy ăn ngon và ngủ ngon nhé. Còn nữa, lần sau không được đi về muộn mà không báo trước với anh.
Anh không dám nói nhiều vì sợ làm phiền cô ấy. Cũng không thể không nói gì vì sợ cô ấy gặp nguy hiểm.
Trên đường đến trường với Triệt Tiểu Hi đang ngủ gật vào ngày hôm sau, Vương Mạn Dục đã phàn nàn với chị Triệt rằng anh ấy nói không ai được phép học hành quá chăm chỉ. Triệt Tiểu Hi có những mối quan tâm hoàn toàn khác với cô ấy, cô ấy chỉ đùa giỡn với Mạn Dục và thậm chí còn đi chơi sau giờ học. Nếu sau này em cũng yêu đương như chị, anh ấy sẽ không quan tâm sao? Triệt Tiểu Hi nói.
Nghe vậy, Vương Mạn Dục đỏ mặt, tim đập thình thịch, sợ tin tức về tình yêu cún con của chị Triệt sẽ bị người khác nghe thấy, nhưng người liên quan lại tỏ ra thờ ơ. Cô cảm thấy mình vẫn phải học hỏi chị Triệt nhiều hơn.
Vương Mạn Dục không có suy nghĩ nào khác. Cô muốn đứng đầu trong kỳ thi sơ bộ, điều này sẽ ảnh hưởng đến việc xếp lớp của cô vào lớp hai trung học. Nhà trường tính kết quả của từng kỳ thi lớn từ lúc nhập học đến hết năm thứ nhất trung học, đồng thời tính điểm trung bình và thứ hạng trung bình để xác định số suất vào lớp Olympic đặc biệt sau năm thứ hai của trường trung học, được chia thành các lớp nghệ thuật tự do và khoa học.
Lớp này được thành lập đặc biệt để các "học bá" chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học. Nó được trang bị những giáo viên giỏi nhất và cách giảng dạy độc lập với các lớp khác, con trai không thể vào được. Vì vậy, ngay từ khi bước vào cổng trường, cô đã học tập không biết mệt mỏi.
Cô đẩy Triệt Tiểu Hi và nói: "Hãy nói về tình yêu của chị một cách thực tế. Dù sao em cũng sẽ không nói về điều đó. Cho dù em có nói, anh trai em cũng sẽ không nói gì em." Rồi đẩy Triêt Tiểu Hi đến trường.
Vương Mạn Dục tưởng rằng mình sẽ chỉ làm tốt bài thi, nhưng không ngờ lại trực tiếp đứng nhất lớp, hơn người đứng thứ hai 20 điểm. Điều này đột nhiên khiến Mạn Dục nổi tiếng.
Ở trường trung học, mọi người đều rất ngây thơ, nếu lo lắng về việc đứng nhất lớp, họ sẽ đón cửa sau phòng học của người khác trong giờ nghỉ để xem đó là ai.
À, hóa ra cô ấy là một cô bé gầy gò nhưng lại khá cao và có vẻ ít nói. Cô ấy có cái đầu màu hạt dẻ và đôi mắt đen như quả nho. Tuy chỉ có một mí nhưng cũng rất thông minh. Tốt? Nhưng tại sao cô ấy có thể nhuộm tóc?
Vương Mạn Dục đã được hỏi tại sao lại nhuộm tóc từ khi còn học tiểu học. Cô ấy đã được mời phụ huynh nhiều lần vì lý do này. Sự việc này thường kết thúc bằng việc cha Vương ra trình diện và nói ra rằng đó là do di truyền. Để rồi khi đến trường mới, lớp mới, cảnh tượng đó sẽ lại xuất hiện. Vì vậy, Lâm Cao Viễn đặc biệt bị ám ảnh bởi việc ăn uống của cô. Khi còn nhỏ, anh xem các kênh truyền hình về sức khỏe và tin rằng mái tóc là sự phản ánh của dinh dưỡng. Anh mang ghế dài đến nhà cô để giám sát cô ba bữa một ngày. Vương Mạn Dục thường xuyên nổi giận với anh vì điều này.
Gần đây có rất nhiều người đến đón cô từ cửa sau, nhiều người trong số họ còn đe dọa sẽ bám theo nếu cô dám nói ra. Cô đứng nhất lớp nếu có thể nói ra chuyện này sẽ là một tin đồn lớn khiến cả lớp xôn xao. Vương Mạn Dục không thể chịu đựng được sự xáo trộn và cô đã quen với việc nhờ anh trai mình giúp đỡ.
"Anh ơi em bực quá."
"Có chuyện gì thế, Tiểu Dục?" Tin nhắn của Lâm Cao Viễn nhanh chóng đáp lại.
"Nhiều người đến gặp em và nói rằng họ muốn theo đuổi em."Cô đã quen với việc thẳng thắn với anh trai mình, và cô không nhận ra điều đó sẽ mang đến cho đối phương bao nhiêu lo lắng và suy nghĩ lung tung.
Lâm Cao Viễn trực tiếp gọi điện qua. Vương Mạn Dục trốn sau bục chào cờ và trả lời điện thoại.
"Này, anh Cao Viễn." Giọng nói trong trẻo của cô gái đã xua tan nỗi lo lắng của Lâm Cao Viễn dưới ánh mặt trời thiêu đốt.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Có người đang bắt nạt em à?"
"Không hề... chỉ là..." Cô không cảm nhận được khi gửi tin nhắn, lúc này, giọng nói của anh truyền đến tai cô rõ ràng, Vương Mạn Dục cảm thấy những lời này nghe có chút gì đó ngượng ngùng, cô nhớ lại lời chị Triệt nói trêu cô, nếu nói ra điều này liệu có làm anh lo lắng?
Vương Mạn Dục ở đầu bên kia do dự, Lâm Cao Viễn thậm chí còn cho rằng mình đang bị bắt nạt. Khi còn nhỏ cô đã như vậy, bị đối xử tệ bạc ở bên ngoài, về đến nhà vẫn sẽ cứng rắn chịu đựng. Chỉ khi anh thuyết phục cô vài câu, cô mới chịu nói ra, lúc đó cô mới túm lấy quần áo của anh và khóc cho đến khi mũi cô sủi bọt.
Khi còn nhỏ, để cứu một chú mèo con bị ngược đãi, cô đã đứng lên đánh nhau với ba bốn chàng trai cao hơn cô một cái đầu, cuối cùng vì bị đối xử bất công nên cô đã khóc lớn với anh, yêu cầu anh giúp đỡ. Cô yêu cầu công lý. May mắn thay, con mèo ở phía sau là người gần cô nhất nên việc cô lao vào trận chiến vì điều này không phải là vô ích. Con mèo sau này càng lớn càng giống cô, thậm chí tính tình của nó cũng giống đến 80%. Cô vui vẻ nhờ anh đặt tên cho con mèo con, và đó là lý do con mèo có được cái tên Điêu Thuyền. (Nhớ trả công cameo bằng pate cho Điêu Thuyền đấy)
Lâm Cao Viễn đè nén sự lo lắng trong lòng, nhẹ nhàng hỏi cô: "Sao vậy? Tiểu Dục có thể nói cho anh biết được không?" Sau đó, Vương Mạn Dục mới giải thích mọi chuyện.
Nghe xong, Lâm Cao Viễn chỉ cảm thấy hai người không ở cùng thành phố thật bất tiện, anh hơn cô bốn tuổi, sau giờ học anh thường đón cô về nhà, suốt nhiều năm điêu này chưa từng thay dổi. Cảm ơn Chúa, em gái anh vẫn tin tưởng anh và kể lại cho anh tất cả những gì cô có thể nói và không thể nói với người khác.
Dựa vào kinh nghiệm an ủi cô bé ngỗ ngược lần trước đã thức suốt đêm, lần này anh rất đặc biệt về phương pháp. Đầu tiên, anh khen ngợi biểu hiện của cô bé lần này, đây thực sự là cách thể hiện mạnh mẽ và xuất sắc nhất, sau đó anh dạy cô sửa lại tâm lý của mình và hãy giả vờ rằng không nghe thấy mấy người đó nói gì. Cuối cùng, anh nhấn mạnh rằng cô không bao giờ nên yêu khi còn học cấp ba, cho dù cô ấy có người thích thì cũng phải nói với anh ấy để anh ấy yên tâm.
Em gái ở đầu bên kia nghe điện thoại rất nghiêm túc, trong lòng Lâm Cao Viễn cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Vương Mạn Dục có một suy đoán, anh không lo lắng về bất cứ điều gì khác, anh cứ huyên thuyên rất lâu chỉ để thuyết phục cô đừng yêu sớm. Hầu hết các mối quan hệ thời đi học đều không kết thúc tốt đẹp, anh không muốn cô ấy buồn.
Nghe xong lời của anh trai, Vương Mạn Dục dường như đã yên tâm hơn, chỉ phớt lờ cô, cho dù bọn họ thực sự không dám đuổi theo cô. Đặt điện thoại xuống, cô bước nhanh vào lớp, tâm trạng vui vẻ không thấy ai tới tìm mình.
Không biết đầu bên kia điện thoại là ai, chỉ mất vài phút từ khuôn mặt của cô gái nhỏ từ buồn bã chuyển sang khuôn mặt tươi tắn, rạng rỡ. Hóa ra nhịp tim thực sự chỉ kéo dài trong chốc lát, Từ Anh Bân nghĩ.
Lâm Cao Viễn không biết rằng cuộc điện thoại này đã giải quyết được một nhóm người không đáng lo ngại nhưng lại thu hút một người có thể gọi là mối nguy hiểm tiềm ẩn lớn. Anh vẫn đang suy nghĩ nên mua quà gì cho em gái để chúc mừng thành tích xuất sắc của em.
Trong nháy mắt, kỳ nghỉ lễ Quốc khánh đã đến, Vương Mạn Dục biết được tin Lâm Cao Viễn sắp trở về, hôm sau khi ăn tối xong cô liền chạy tới ga, háo hức chờ đợi ở ga. Lâm Cao Viễn nhìn thấy một cảnh tượng như vậy khi anh bước ra, cô bé đang dựa vào hàng rào bên cạnh trong sự háo hức mong chờ, tóc trên đầu bị gió thổi bay ra khỏi hình dạng vốn có ban đầu.
Trên thực tế, năm nay đã là năm thứ hai anh và cô không ở cùng một thành phố. Năm đầu tiên anh vào đại học sống một cách chật vật, thích nghi với việc học tập và cuộc sống, thường xuyên không chăm sóc được cô. Tất cả những gì anh biết là cô ấy đã thức xuyên ngày xuyên đêm để thi vào một trường cấp 3 trọng điểm, và thật may mắn là cuối cùng cô ấy cũng đạt được điều mình mong muốn.
Lâm Cao Viễn trong lòng có chút áy náy, khoảng cách khiến hai người có chút xa cách. Nhưng lần cuối cùng anh quay lại, anh phát hiện ra rằng em gái anh vẫn còn sự phụ thuộc và gắn bó thuở nhỏ với anh. Đây là lần đầu tiên anh được tận hưởng sự an ủi khi anh về nhà như ngày hôm nay. Anh lấy điện thoại di động ra, lặng lẽ chụp lại cảnh này, nó được lưu vào cột album yêu thích. Trong nhiều giấc mơ nửa đêm sau đó, điều anh nghĩ đến nhiều nhất chính là cảnh tượng này của cô.
Không lâu sau, Vương Mạn Dục nhìn thấy anh, trong mắt nở nụ cười, xuyên qua đám đông vẫy tay chào anh. Khi Lâm Cao Viễn đến gần hơn, anh xoa đầu hạt dẻ đã lâu không thấy, sau đó một tay đẩy vali, quàng tay qua vai cô đi về nhà, nghe cô kể chuyện phiếm ở trường trên đường.
Hai gia đình cùng nhau ăn tối, trong khi chờ bữa tối, Lâm Cao Viễn lấy ra món quà anh mang đến cho cô, một chiếc vòng cổ mỏng và sáng bóng. Cô gái nào mà không thích những thứ lấp lánh. Sau khi nhận được quà, Vương Mạn Dục vui vẻ khoe khắp nơi, khiến cả bốn vị phụ huynh khó chịu. Khi mùa đông đến, cô sẽ giấu chiếc vòng cổ vào trong quần áo và đeo nó.
Đương nhiên cô phải chia sẻ những điều vui vẻ như vậy với chị Triệt
vòng cổ.jpg
Này, ai đã gửi nó thế?
Anh trai em! Giọng điệu siêu tự hào.
Đây là anh (bạn) trai của em
Em đã nói điều đó hàng trăm lần rồi, anh ấy là anh trai của em.
Ồh, chắc tin.
Chủ đề quay lại với bạn trai của chị Triệt, hóa ra gần đây hai người họ có mâu thuẫn. Chẳng trách chị Triệt lại không đến khi rủ cô đi chơi.
Yêu đương thật sự là phiền toái, sau này cô không nên làm như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro