Chương 8: Trở về thế giới thực tại và giấc mơ kì lạ.
Đã xác định được vấn đề thời gian, mọi thứ về không gian trong ngọc bội coi như ổn thỏa. Lưu Viêm đi vứt rác vào thùng rác nhỏ trong bếp. Xếp lại số quả và hộp sữa, đặt chúng lên bàn ăn. Tiếp đó là đi đánh răng rửa mặt, tranh thủ tắm rửa, giặt quần áo luôn.
Làm xong mọi thứ cũng vừa lúc ăn trưa, Lưu Viêm vào bếp nấu cho mình một bát mì. Ăn xong rửa bát luôn. Sau đó ngồi nghe nhạc một lúc. Mười hai giờ rưỡi vào phòng đi ngủ trưa.
Ba mươi phút sau Lưu Viêm thức dậy, rửa mặt một chút. Tiếp đó thay một bộ quần áo đơn giản, tối màu. Lưu Viêm dự định sẽ đi ra vườn cây dọn lá rụng cho mấy cái cây trong vườn.
Từ ngày ông bà mua nông trại này, phần lớn cây trồng đã được bán đi rồi. Vì ít nhân lực nên chỉ giữ lại mười lăm cây, trong đó vải thiều chiếm mười gốc, mận hậu hai gốc, xoài ba gốc.
Ngoài mấy cây trồng chính ra thì còn một vài cây phụ, chủ yếu trồng để ăn như chuối, cam, đào. Những cây ra trái chỉ để ăn sẽ trồng một gốc thôi. Chúng được quy hoạch trồng sang một chỗ đất riêng, cạnh vườn cây chính.
Dọn đến mười sáu giờ chiều, Lưu Viêm về nhà tắm rửa. Lúc cậu đi phơi quần áo nhân tiện kiểm tra mấy bộ quần áo mới phơi lúc trưa, giờ chúng đã khô ráo rồi. Đúng là mùa hè, dù đã bốn giờ chiều nhưng nhiệt độ vẫn còn rất cao.
Sau khi lấy quần áo đã khô vào nhà, Lưu Viêm lại đi ra vườn rau phía bên trái của căn nhà. Ở đó trồng rất nhiều loại rau củ, cậu hái một vài gốc rau xà lách, một củ hành, thêm hai quả cà chua. Hôm nay Lưu Viêm định làm món Canh rau xà lách nấu thịt, đậu phụ chiên. Bây giờ còn thiếu đậu phụ và thịt nạc.
Cậu lấy xe đạp điện trong nhà ra, đi về phía quán tạp hóa đầu thôn. Ở đó hàng hóa cần thiết đều rất đầy đủ. Người dân trong thôn cũng hay ra đó mua.
Sau khi đã mua xong nguyên liệu, Lưu Viêm trở về nhà. Lúc về đến là năm giờ chiều. Cậu cất xe rồi mang rau củ và thịt đi rửa. Sau đó nấu một nồi cơm rồi mới nấu những món còn lại.
Đầu tiên là Canh rau xà lách nấu thịt, trước tiên phi thơm hành đã cắt, sau đó bỏ thịt băm nhỏ và một muỗng nước mắm vào đảo đều cho đến khi thịt săn lại. Đổ nước sôi vào, thái cà chua, nêm nếm gia vị, cắt khúc xà lách bỏ vào luôn. Chờ canh sôi tiếp thì tắt bếp.
Tiếp theo là đậu phụ chiên, món này thì đơn giản hơn. Cắt đậu phụ ra thành từng khối, sau đó cho dầu vào chảo, bỏ đậu phụ vào, thêm gia vị vừa ăn rồi chiên vàng đều là được.
Mọi thứ đã hoàn thành, Lưu Viêm bày ra bàn rồi bắt đầu ăn. Ăn xong là rửa bát đũa như thường lệ.
Bây giờ là sáu giờ rưỡi, trời đã bắt đầu tối dần. Lưu Viêm đi ra ngoài khóa cổng lớn, sau đó vào nhà đóng tất cả cửa sổ lại luôn. Xong xuôi cậu bật tivi lên nghe tin tức thời sự.
Hôm nay Lưu Viêm quyết định ngủ sớm, chín giờ tối đã tắt đèn đi ngủ rồi. Không hiểu sao hôm nay cậu lại cảm thấy rất buồn ngủ. Đến mức xem tivi còn muốn nằm luôn xuống sofa đánh một giấc nồng. Chắc là do hôm nay dọn lá cây hơi đau lưng, cộng với thời tiết nóng bức cũng dễ gây mệt mỏi nữa.
Bảy giờ sáng hôm sau Lưu Viêm mới thức dậy. Hôm qua cậu ngủ không ngon lắm. Giấc mơ đêm qua quá mức ấn tượng. Cảnh trong mơ cực kì sống động, từ màu sắc đến cảm giác. So với việc nói nó là một giấc mơ, thì cậu cảm thấy sự việc tối qua giống như mình đã từng tồn tại ở đó và chứng kiến nó thì đúng hơn. Nơi đó còn mang lại cho cậu một loại cảm giác rất quen thuộc nữa.
Trong mơ cậu dường như đã đi đến một cấm địa nào đó, được chia thành hai khu vực biệt lập. Một là rừng lửa đỏ rực, tỏa ra sức nóng có thể làm tan chảy mọi thứ. Còn một nơi khác lại là một hồ nước sâu bốc lên những làn sương lạnh, tưởng chừng sẽ đóng băng mọi thứ ngay khi chúng lại gần.
Phía trên hai nơi đó đều có một quả cầu không rõ hình dạng, bay lơ lửng trong không trung. Quả cầu bên phía rừng lửa được bao bọc bởi một ngọn lửa còn đỏ hơn cả rừng lửa bên dưới. Còn quả cầu ở hồ nước băng lại được một dòng nước lạnh trong xanh cuộn quanh.
Khi nhìn thấy hai quả cầu bay lơ lửng kia, dường như có một thứ gì đó luôn thôi thúc cậu chạm vào chúng. Nhưng lúc cậu vừa muốn tiến lên một chút, thì lại phát hiện mình đã thoát khỏi giấc mơ, đang mở to mắt nhìn lên trần nhà.
Cậu thử ngủ thêm một lúc xem có thể tiếp tục giấc mơ đó không. Bất lực thay, dù cố ngủ thêm mấy lần Lưu Viêm vẫn không thể tiếp diễn khung cảnh đó.
Lưu Viêm cứ tưởng sẽ không bao giờ mơ thấy cảnh tượng kia nữa. Nhưng trời không phụ lòng người, cậu không những mơ lại giấc mơ đó, mà còn mơ liên tục mấy ngày trời rồi. Chỉ tiếc là lần nào mơ đến đoạn cậu muốn tiến lên tiếp cũng đều bị tỉnh giấc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro