Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7: Tiếp tục một ngày thử nghiệm

Lưu Viêm sau khi suy nghĩ bay xa thầm tự nhủ:


"Chậc, sao lại càng nghĩ càng thấy phấn khích thế này. Haha."


"Mà thôi không sao, phải phấn khích như thế này mới có động lực chứ nhỉ?"


Cũng không biết có được gọi là ưu điểm hay không, nhưng mà Lưu Viêm có thể suy nghĩ tích cực trong rất nhiều hoàn cảnh. Khả năng tự động viên, tự chữa lành đã được tôi luyện qua bao nhiêu năm. Càng áp dụng càng thấy hiệu quả không giảm, mà còn thể hiện chất lượng bay cao rõ rệt.


Có lẽ đây cũng là điểm thu hút của cậu. Tỏa ra nguồn năng lượng tích cực, là một mặt trời nhỏ đáng yêu. Còn có thể giúp cậu không chìm đắm quá lâu trong sự thất bại, hoặc sau khi bị tổn thương.


"Mấy giờ rồi nhỉ?" Cậu lại bắt đầu thấy hơi chán rồi.


"Ôi, mới qua một tiếng thôi á? Trời ơi."


Tiếng than thở không thể kìm nén của chàng trai mới hai mươi tuổi vang lên, sau hàng giờ dài đằng đẵng chỉ ăn với ngủ.


"Còn mười tám tiếng nữa à. Làm gì bây giờ nhỉ?"


Nhìn chiếc điện thoại đang mở chức năng bấm giờ, Lưu Viêm lại thở dài nằm xuống. Điện thoại của cậu dù là điện thoại thông minh, nhưng cậu đã xóa hết các ứng dụng giải trí từ lúc bắt đầu ôn thi tốt nghiệp cấp ba. Sau đó cũng không có ý định tải lại luôn.


Bây giờ chiếc điện thoại này chỉ có các ứng dụng mặc định. Muốn xem ảnh cũng chỉ có vài tấm chụp cây cối trong vườn, dùng giới thiệu sản phẩm hoa quả, cây nhà lá vườn đăng trên các trang mạng bán hàng trực tuyến.


"Ai da, tập thể dục chút vậy."


Lưu Viêm đứng dậy khởi động làm nóng người chút. Sau đó bắt đầu hít đất, tập nhảy cao, các loại chạy bước nhỏ, chạy nâng cơ đùi..


Cảm thấy đã thấm mệt rồi, cậu đi bộ vòng quanh một chút để thân thể nghỉ ngơi. Hiệu quả của việc tập luyện thể dục thể thao lần này rất tốt. Không biết giảm được bao nhiêu calo, nhưng mà thời gian chờ đợi đã được rút ngắn đáng kể. Từ mười tám tiếng xuống còn mười sáu tiếng.


"Đi ăn chút gì thôi."


Nghĩ là làm, Lưu Viêm lại lấy một chùm nho tím mọng nước ra ăn. Mấy quả nho vừa chống đói cũng đỡ khát nước, ăn một chùm cũng không ngán, vị còn rất ngọt.


Ăn xong là mười chín giờ mười phút. Hình như không gian này chỉ có ban ngày, không có ban đêm. Bây giờ bầu trời vẫn sáng choang.


"Lại đi thiền tiếp nào."


Lần này Lưu Viêm thiền lâu hơn. Đến 23 giờ cậu mới ngừng. Theo giờ giấc thường ngày thì bây giờ cũng nên đi ngủ rồi.


Lưu Viêm sắp xếp lại chăn nệm, nằm xuống, sau đó lấy một góc chăn che mặt lại và bắt đầu ngủ tiếp. Bởi vì ở đây lúc nào cũng sáng như ban ngày, nên nếu không làm màn đêm nhân tạo, thì hơi khó ngủ với người lúc nào ngủ cũng đều phải tắt đèn mới ngủ ngon được.


Đây là giấc ngủ chính nên Lưu Viêm ngủ đến sáu giờ sáng hôm sau mới dậy.


"Còn năm tiếng nữa. Vậy thì tiếp theo sẽ lấy ba quả chuối ăn. Sau đó thiền ba tiếng. Rồi uống hai hộp sữa. Lại tập thể dục hai tiếng như hôm qua là vừa lúc rồi."


Một lộ trình đơn giản đầy đủ đã được định ra, tiếp đó chỉ cần làm theo là được.


Đúng mười giờ bốn mươi phút, Lưu Viêm ngừng tập thể dục, lại đi bộ mất mười phút. Sau đó dành ra bảy phút sắp xếp đồ đạc. Lưu Viêm quyết định chỉ gom rác còn lại khi ăn và số hoa quả với vài hộp sữa chưa dùng đến, tất cả để vào giỏ chuẩn bị mang ra ngoài. Chăn nệm sau khi gấp gọn vẫn để ở đây, lúc nào có dịp lại lấy ra dùng tiếp.


Còn ba phút nữa. Điện thoại đã cầm sẵn trên tay. Thời gian còn ít ỏi như thế này lại khiến cho người ta cảm giác có chút chờ mong, còn hơi phấn khích.


Một suy nghĩ bật lên trong đầu Lưu Viêm: 'Thật sự không nhịn được, để cười trước đã.'


"Hahahaha.. Hahahaha.."


Ba mươi giây thỏa nỗi lòng bằng một tràng cười thật sảng khoái.


Sau đó Lưu Viêm đứng thật nghiêm túc, chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại.


"Ra nào."


Đúng mười một giờ, Lưu Viêm đã ngồi trên ghế sofa như trước khi cậu tiến vào. Cậu nhanh chóng bấm vào nút ngừng đếm giờ.


Trải qua một ngày dài đằng đẵng trong không gian, mà khi ra đến đây, nhìn mọi thứ xung quanh vẫn y như hôm qua. Cảm giác này hơi kì lạ.


Ừm, cũng hơi kì lạ thật, vì khi cậu nhìn lên đồng hồ treo trên tường. Giờ giấc trên đó cũng mới nhảy qua một tiếng. Nghĩa là cả một ngày dài trong đó chỉ bằng một tiếng ngoài này thôi. Không có sự nhầm lẫn nào, đồng hồ trên tường là đồng hồ điện tử, nên hiện rõ ngày tháng hiện tại vẫn trùng khớp với hôm qua.


Bỗng dưng Lưu Viêm lại nghĩ 'Kiếp người trôi qua, khi sống cảm thấy dài đằng đẵng. Lúc sắp ra đi, nhìn lại phải chăng cũng là cảm giác lạ lẫm như thế này? Nếu khi mình chết đi, cảm giác đó.. sẽ như thế nào nhỉ? Mình sẽ đi đến đâu? Sau đó mình sẽ hóa thành cái gì?'. Hàng loạt câu hỏi tuôn ra, nhưng mọi thứ đều quá mơ hồ.


"Cứ sống tiếp đã. Đừng suy nghĩ nhiều."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro