Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Pn ông bà 2

"Bà ơi, xong chưa?"


"Xong rồi đây, có chuyện gì hả ông?"


"Thì là chuyện hôm qua chúng ta đó. Bây giờ tôi thử gọi điện nghe ngóng một chút nhé, bà bế Tiểu Viêm ra ngoài hóng gió một chút không thì ở trong nhà mãi cũng không tốt lắm."


"Ừ, được rồi, ông nói chuyện xong thì cùng ra ngồi nhé."


"Ừm."


Dặn dò xong bà bế Lưu Viêm đi ra ghế đá bên dưới cây sung trước cửa, thỉnh thoảng lại trò chuyện đôi câu với bé con. Tiểu Viêm có vẻ rất hứng thú với những thứ xung quanh ngôi nhà, hết ngó đây lại ngó tây, bà thấy Tiểu Viêm có vẻ hứng thú với thứ gì thì cũng sẽ nhiệt tình giới thiệu cho bé. Không biết bé có hiểu không nhưng nhìn vẻ mặt có vẻ rất thích thú, miệng không ngừng a a, đôi mắt cũng cong lên rất đáng yêu. Không khí nhà cửa cũng nhộn nhịp hẳn.


Chơi được một lúc thì có vẻ ông đã nói chuyện điện thoại xong, đang cầm bình sữa vừa pha bước đến ghế đá nơi hai bà cháu đang ngồi.


"Sao rồi ông, họ nói thế nào?"


"Tốt hơn dự tính, hình như không có chuyện gì, ai cũng đều bảo gần đây không có tin tức đặc biệt gì. Họ cũng nói là nếu có tin tức quan trọng sẽ gọi cho chúng ta luôn."


"Ừm, buổi chiều lại cần ông đi lo giấy tờ cho Tiểu Viêm rồi. Ngồi xuống đây nghỉ ngơi chút đi, trời mấy hôm nay nóng quá."


"Chuyện này bà đừng lo quá, tôi đã nhờ được người làm luôn từ sáng rồi."


Tiểu Viêm chắc hẳn cũng đã thấy đói bụng. Thấy ông cầm bình sữa thì huơ huơ tay, miệng còn "a, a" về phía ông, chắc là muốn ông bế rồi cho uống sữa.


Ông cũng thuận thế bế Lưu Viêm từ trong lòng bà rồi tìm một chỗ thoải mái, ánh nắng mặt trời không chiếu thẳng đến rồi ngồi xuống.


Cho Tiểu Viêm uống sữa xong thì cũng đã đến giờ ăn cơm trưa rồi nên ông bà tranh thủ một người hát ru bé con, người còn lại thì vào bếp chuẩn bị đồ ăn.


Cuộc sống như thoi đưa, Tiểu Bảo Viêm Viêm bé bỏng ngày xưa bây giờ đã là cậu học sinh chăm ngoan Lưu Viêm, sắp bước vào lớp 10 sau quãng thời gian miệt mài ôn thi.


Trong những năm qua sau vài năm đầu thăm dò không có kết quả, ông bà cũng dần tập chung vào việc nuôi dạy Lưu Viêm. Cậu bé có vẻ rất có thiên phú học tập, kết quả trên lớp đều thuộc top và chưa bao giờ rớt hạng. Ở một số phương diện khác cũng đã chứng tỏ khả năng học tập vượt bậc của cậu. Từ khi còn bé đã tập ăn, nói, đi đứng nhanh hơn rất nhiều đứa trẻ khác. Nhưng hơn hết có lẽ một phần lớn là nhờ vào sự chăm chỉ, cố gắng thể hiện trong những việc làm, hành động của cậu. Ở trường chắc hẳn anh chàng học bá này đã khiến không biết bao nhiêu bạn học ngưỡng mộ đây.


Thời gian của cậu đa số đều ở trường, chỉ khi được nghỉ dài ngày mới về. Vì học ở trường nội trú xa nhà nên ông bà sợ cậu di chuyển sẽ mệt mỏi, lúc nào cũng dặn có dịp mới về, không thì ở trường nghỉ ngơi, không cần học tập lao lực quá, ông bà vẫn khỏe nên không cần lo lắng. Từ khi cậu học cấp 2, ông bà đã thuê một người giúp việc bán thời gian gần nhà để giúp đỡ công việc nhà cửa và chăm sóc hai ông bà nên cậu cũng yên tâm hơn.


"Alo"


"Alo ạ, Ông ơi, từ hôm nay cháu được nghỉ hè rồi, có lẽ trưa sẽ về đến nhà. Ông bà cứ ở nhà chờ cháu, không cần ra cửa đón cháu nữa đâu ạ."


"Ôi, hôm nay Tiểu Viêm được nghỉ rồi hả, được rồi, được rồi, tốt, tốt lắm! Để ông báo cho bà cháu biết luôn, bà mà biết sẽ vui lắm đó. Cháu về cẩn thận nhé."


"Vâng ạ, cháu cúp máy nhé ông."


"Ừm, được rồi."


"Dạ"


Trong căn nhà nhỏ ở đầu thôn Thanh Nguyên.


"Bà ơi, bà đang làm gì đấy, từ hôm nay Tiểu Viêm được nghỉ hè rồi, mới gọi điện cho tôi bảo trưa nay sẽ về đến nhà đó."


Nghe vậy bà vội từ phòng ngủ đi ra.


"Tiểu Vêm sắp về rồi à, vậy để tôi gọi điện cho cô giúp việc mua một ít đồ rồi tranh thủ nấu nhanh cho kịp lúc vậy."


"Hôm nay để tôi nấu cho, bà có muốn cùng nấu không?"


"Ừ, phải cùng nấu chứ, rất lâu rồi Tiểu Viêm mới về mà."


"Vậy được rồi, chúng ta mau đi chuẩn bị thôi kẻo muộn, đã không còn sớm nữa."


Bây giờ đã 11 giờ kém, mặt trời gay gắt, nhiệt độ nóng quá bức phả trong không khí.


Bên ngoài có tiếng mở cổng lớn, tiếng bánh xe vali vang lên lộc cộc.


"Ông bà ơi, cháu đã về rồi đây"


Lưu Viêm kéo nhanh chiếc vali đựng quần áo, đồ dùng chạy lên thềm bậc thang, rồi mở cửa nhà.


"Về rồi hả cháu, ông bà sắp làm xong bữa trưa rồi, cháu cất đồ rồi rửa tay chuẩn bị vào ăn đi"


Người trả lời là bà, chắc ông đang bận làm gì đó.


"Vâng ạ, cháu sẽ làm chúng nhanh nhất có thể luôn, cháu làm nhanh lắm, một loáng là xong ngay, ông bà chờ chút nhé."


"Được rồi, được rồi, cháu cứ từ từ, không vội."


Lưu Viêm năm nay đã là một cậu thiếu niên cao lớn rồi, vóc dáng cân đối, các đường nét trên khuôn mặt đang dần sắc bén, góc cạnh hơn. Kiểu tóc đầu nấm bao năm không đổi, phong cách ăn mặc chắc chính là thuộc dạng có gì mặc nấy, tối giản hết mức có thể.


Đợi Lưu Viêm làm xong tất cả mọi thứ thì món ăn cũng đã được bày ngay ngắn trên bàn ăn. Sau một thời gian dài cả gia đình lại một lần nữa quây quần bên nhau, tận hưởng cuộc sống thường ngày tràn đầy niềm vui, hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro