Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Hôm nay thời tiết rất đẹp, bầu trời trong xanh, ánh nắng mặt trời xuyên qua từng tầng mây. Dưới tán cây xum xuê, cái nóng gay gắt cũng trở nên dịu nhẹ hơn rất nhiều.


Một cậu trai trẻ đang nghỉ ngơi dưới tán lá của một cây sung lớn. Gốc cây nằm ở bên phải của ngôi nhà, được bao quanh bởi những cây hoa huệ mưa. Dù chỉ vào mùa hoa mới có thêm sắc hồng tô điểm, nhưng khi không có hoa thì những chiếc lá dài và dày kia vẫn rất dịu mắt.


Phía trước gốc cây có một bộ bàn ghế bằng đá, chính là chỗ mà bây giờ cậu đang ngồi. Đây cũng là nơi mà ông bà quá cố của cậu rất ưa chuộng. Ở đây có thể đón được làn gió mát mẻ, tán cây sẽ làm dịu đi cái nóng của ánh nắng mặt trời. Bởi vậy ông bà rất thích đánh cờ cùng nhau ở chỗ này, còn có thể đãi trà những vị khách tới thăm, ai cũng đều khen không khí ở đây rất dễ chịu.


Những kí ức về ông bà lại ùa về, khiến cậu vô thức mỉm cười, nhớ lại những ngày tháng bình yên ấy.


Ông bà của cậu sẽ ngồi ngâm thơ, thưởng trà ở đây. Khi có cậu ngồi cùng sẽ trò chuyện với cậu, đôi khi còn trêu chọc cậu rồi bật cười trìu mến.


Lưu Viêm là đứa bé được ông bà nhận nuôi. Lúc ông bà phát hiện cậu ở cổng nhà thì cậu nhỏ như trẻ mới sinh vậy, trên người cậu lúc đó chỉ có một cái vòng cổ xâu một khối ngọc bội, và một cái lắc chân màu xanh có khắc hai chữ "Lục Viêm" rất nhỏ. Ngay khi nhìn thấy nó thì ông bà đã quyết định sẽ lấy chúng làm tên của cậu.


Những điều này đều là do ông bà kể cho cậu khi cậu tròn 18 tuổi.


Trước đó ông bà vì để cậu có thể sống mà không cảm thấy có khoảng cách khi là đứa trẻ được nhận nuôi nên đã nói cậu là cháu ruột của họ, do con rể với con gái, cũng chính là bố mẹ của Lưu Viêm đã qua đời do bị tai nạn xe.


Trên thực tế đúng là họ từng có một người con gái đi lấy chồng, nhưng họ cũng đã bị tai nạn xe mà qua đời từ rất lâu rồi. Sự việc qua bao nhiêu năm nên ông bà cũng đã dần bình tâm lại. Cách vài năm họ sẽ đưa Lưu Viêm đi thăm hai người. Dù không phải là bố mẹ ruột nhưng nếu hai ông bà đã nhận nuôi cậu, thì họ cũng coi như người thân đã mất của cậu.


Sau khi biết mình không phải cháu ruột của họ, cậu nghĩ mình hẳn đã rất may mắn vì được họ nhận nuôi.


Nhớ lại những lúc muốn nói lại thôi hay vẻ mặt đầy tâm sự khi nhìn vào ngọc bội đeo trên cổ hay lắc chân có khắc tên của cậu, đôi lúc như vậy cậu cũng muốn hỏi có chuyện gì, nhưng cũng cảm thấy ông bà chưa muốn nói cho cậu biết nên sau vài lần đắn đo cậu cũng từ bỏ.


Ông bà đã đối xử với cậu giống như con cháu trong nhà, trở thành một thành viên trong gia đình này mà không có bất kì thành kiến nào cả.


Quả thật nhận nuôi một đứa trẻ ở độ tuổi 80 là điều mà không phải ai cũng làm được. Nhưng ông bà đã làm điều đó rất tốt, chắc do ông bà thường làm việc, ăn uống lành mạnh và tập các bài tập rèn luyện nên ông bà vẫn rất khỏe mạnh, linh hoạt.


Mà có lẽ cũng do cậu nữa.


Ông bà cũng thường xuyên nói cậu là một đứa trẻ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, ít khi khóc, tập đi đứng ăn nói cũng đều nhanh hơn những đứa trẻ khác. Lúc nhỏ còn thường xuyên tò mò, nghịch ngợm, gây ra những sự việc hết sức hài hước. Nhưng những điều đó chưa bao giờ là sự phiền hà đối với ông bà, mà ngược lại cũng khiến tuổi già của hai người càng có thêm niềm vui, hạnh phúc nhiều hơn.


Cậu trong mắt họ giống như một bông hoa sen nhỏ bé, mang màu sắc hồng hào, ấm áp.


Ông bà đều là những người tuổi cao đã về hưu, muốn dành trọn những năm cuối đời sống một cuộc sống an yên, tự tại nên đã mua một nông trại cỡ nhỏ ở dưới quê, chăm sóc cây trái ở đó, do không có áp lực tiền bạc nên để cây sống tự nhiên cũng được.


Tuổi thơ của cậu chiếm phần lớn là hình ảnh mỗi khi đi học về là lại chạy ra giúp ông bà chăm cây trái, hoặc ngồi với ông bà học tập vài bộ môn thư giãn thân thể, đầu óc như đọc sách, vẽ tranh, tập viết thư pháp hoặc chăm sóc cây cảnh, tập các bài thể dục hàng ngày.. Đến gần giờ ăn lại quây quần trong căn bếp nhỏ, trò chuyện với nhau, phụ giúp nhau nấu ăn. Cũng nhờ được ông bà chỉ bảo mà khả năng nấu ăn của Lưu Viêm không tồi. Nhưng việc này cũng đã tốn rất nhiều công sức của cậu, nấu ăn không phải việc dễ, nấu ngon lại càng cần trình độ. Việc này cũng một phần nào đó rèn thêm sự kiên trì cho Lưu Viêm trong cuộc sống.


Ký ức không quá trọn vẹn, nhưng mỗi khoảnh khắc đều hiện lên rõ ràng trong đầu cậu, xuất hiện rồi lại biến mất, giống như những thước phim thi nhau chuyển cảnh. Dường như đã trở thành điều bình thường nhưng bây giờ lại là điều vô cùng quý giá, khiến cậu muốn lưu giữ nó thật sâu trong tim.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro