chương 2
Sau cuộc trò chuyện với Asami, cậu đã đến siêu thị để lấy cá thu bằng cách sử dụng thẻ Bạch kim của Asami. Tuy nhiên, cậu đã không nhìn con chó cái đang điều khiển nhân viên thu ngân và thông báo rằng cậu có ý định mua toàn bộ cửa hàng. Cậu vẫn nghĩ nó vô lý, cậu không nghĩ rằng ATM sẽ cho phép rút nhiều cùng một lúc ở mọi nơi. Vì vậy, khi anh đứng ở quầy để trả tiền cho con cá giá cao một cách lố bịch cùng với một vài món đồ, thật ngạc nhiên là con chó cái ở quầy không hề chế nhạo cậu như cô đã từng. Cô thậm chí còn lịch sự và không dám nhìn vào Akihito khi cô nhận thẻ tín dụng.
Asami hẳn đã phái người của mình đến đe dọa cô. Lần đầu tiên, Akihito hài lòng với sự can thiệp của Asami. Điều đó sẽ khiến cô ta phục vụ đúng cách.
Một tuần sau đó khi Akihito nhận ra cậu cần lấy một ít giấm cho bữa tối. Giấm mà Asami ưa thích là một thương hiệu đặc biệt được bán độc quyền tại Marukoshi. Cậu sợ hãi quay trở lại cửa hàng, khi nghĩ tới những người bảo trợ giàu có sẽ nhìn vào chiếc áo sơ mi rẻ tiền của anh, quần jean sờn và giày thể thao. Lấy điện thoại từ quần jean, cậu gọi nhanh cho Asami.
"Asami, một câu hỏi nhanh," Akihito buột miệng khi yakuza trả lời.
"Nó là gì?"
"Anh có ăn giấm nào khác ngoài Miz không?"
"Không," Asami trả lời cộc lốc.
Akihito chửi rủa. "Ah, chết tiệt. Không sao đâu."
"Em gọi cho tôi để hỏi sở thích của tôi về giấm?"
Akihito có thể tưởng tượng người yêu của mình cười nhếch mép. "Khốn kiếp. Tôi sẽ không phải ăn nếu bạn ăn mọi thứ tôi nấu mà không có chút châm biếm." ( ý bé Aki là em ấy phải ăn mọi thứ em ấy nấu do bé Asa không chịu ăn với lý do chúng khá tệ =)))
"Akihito, kỹ năng nấu ăn của em đã cải thiện rất nhiều sau những lời chỉ trích mang tính xây dựng của tôi, phải không?"
Akihito kiềm chế không chửi bới. "Anh thật đáng ghét. Tại sao tôi lãng phí thời gian của tôi để gọi cho anh chứ? Tôi cúp máy đây ."
Ngay khi Akihito chuẩn bị nhấn nút kết thúc, anh nghe thấy giọng nói của Asami, "Vậy còn giấm thì sao?"
Akihito trả lời mỉa mai, "Không có gì. Tôi xin lỗi vì đã làm phiền anh, Asami-sama ."
Lần này, cậu không đợi câu trả lời của Asami và nhanh chóng kết thúc cuộc gọi. Ah, chết tiệt. Mình không quan tâm. Vì dù sao mình cũng phải dừng lại ở đó, nếu không mình có thể nhận được những thứ khác nữa. Có lẽ mình sẽ tự thưởng cho mình một số bia và đồ ăn nhẹ nhập khẩu bằng thẻ Bạch kim . Akihito mỉm cười tinh nghịch khi nghĩ đến việc lạm dụng thẻ của Asami. Cậu nhét chiếc mũ bảo hiểm lên đầu và cưỡi chiếc Vespa của mình đến Marukoshi.
Xx kinh doanh như xX thông thường
Câu lạc bộ Sion.
Asami nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình. Thằng nhóc láu cá. Vứt điện thoại lên bàn, anh quay sang thư ký đứng bên cạnh. "Kirishima, Nakamura đã hoàn tất việc mua Marukoshi chưa?"
"Vâng, Asami sama. Các tài liệu đã được rút ra và ký tên hai ngày trước. Bây giờ nó dưới tên của Takaba sama."
Asami lạnh lùng gật đầu. "Tốt. Thế còn hai con chó cái mà Akihito đã đề cập?"
"Có khoảng hai mươi nữ nhân viên làm việc tại Marukoshi. Vì Takaba sama không nêu cụ thể, tôi không thể chắc chắn về danh tính của họ. Ngài có muốn tôi sa thải tất cả họ và tuyển nhân viên mới không?" Kirishima đã lấy điện thoại của mình, chờ lệnh của Asami.
Asami dựa lưng vào ghế da của mình. "Không," anh nói sau một khoảnh khắc im lặng. "Hãy để họ đó. Tôi tin rằng người quản lý đã cho họ một bài học vào ngày khác."
Kirishima nhướn mày ngạc nhiên. Asami sama thường không tha thứ.
"Tuy nhiên, nếu những điều như thế xảy ra một lần nữa, hãy chắc chắn rằng những con chó cái bị loại bỏ." À, đã có ông chủ, Kirishima nghĩ.
"Và gọi cho quản lý của Marukoshi. Thông báo cho họ, chủ sở hữu mới của họ đang ghé vào cửa hàng của anh ấy để lấy chai giấm." Asami ra lệnh khi anh mở một bản báo cáo.
Kirishima lấy đó làm gợi ý để loại mình ra khỏi văn phòng của ông chủ. Anh nhìn lần cuối vào cái nhếch mép hài lòng của sếp trước khi mở cửa và cúi đầu. "Đã hiểu, Asami sama."
Xx kinh doanh như xX thông thường
Akihito đỗ chiếc Vespa của mình tại một trong những bãi đậu xe phía trước siêu thị. Không có bãi đậu xe được chỉ định cho xe đạp và xe máy. Marukoshi rõ ràng không mong đợi khách hàng nếu không có một chiếc xế hộp thích hợp. Akihito cười khẩy. Bất cứ lúc nào, bảo vệ sẽ bước ra để đuổi anh ra như một con mèo con đi lạc. ( ->_-> thằng mô chán sống dzợ ? )
Đúng như vậy, Akihito thấy một người đàn ông trong bộ đồ sang trọng bước ra khỏi cửa tự động, khi cậu đang đặt mũ bảo hiểm trên ghế của chiếc Vespa của mình. Akihito nhanh chóng hạ ánh mắt xuống, giả vờ không nhìn thấy anh ta. Ah, chết tiệt. Cậu nhận ra người đàn ông đó bước nhanh về phía mình.
Akihito nghĩ đến việc chạy đi nhưng anh cần lấy giấm, chết tiệt. Cậu tự hỏi liệu anh có thể đỗ chiếc xe tồi tàn của mình ở con hẻm của mart không. Thở dài, cậu nhặt mũ bảo hiểm, dự định đi, nhưng giọng nói của người quản lý cắt ngang ý định của cậu.
"Takaba sama! Thật vinh dự!" Người đàn ông cúi đầu trước khi đứng thẳng dậy để nhìn vào Akihito.
Hàm của Akihito rớt xuống.
"Tại sao ngài không đỗ xe tại bãi đậu xe VIP của chúng tôi ngay trước cửa hàng?"
Akihito không nói nên lời. "Ah...Er... tôi..."
"Ah, tha thứ cho tôi vì sự khiếm nhã của tôi, tôi nên tự giới thiệu mình". Người đàn ông lại cúi đầu.
'Asami'. Nhiếp ảnh gia bán thời gian không thể nghĩ ra ai khác có thể làm điều đó ngoại trừ người yêu yakuza của mình. Tên khốn đó, anh ta phải giải thích về toàn bộ chuyện này. Thoát ra khỏi những suy nghĩ tức giận của mình, Akihito quay sang người quản lý.
"À, rất hân hạnh được gặp ngài, Suzuki san." Akihito đưa tay cho người quản lý.
Người quản lý nắm lấy tay chào và trao đổi cái bắt tay một cách nhiệt tình. "Takaba sama, ngài thật tốt bụng. Hãy đến, cho phép tôi trở thành trợ lý mua sắm của ngài trong ngày." Anh bước sang một bên và ra hiệu cho Akihito đi về phía trước.
Akihito gần như từ chối, nghĩ về việc ai đó đi theo cậu trong khi đi mua sắm ở cửa hàng tạp hóa khiến cậu không thích chút nào. Cậu thích mua sắm một mình để cậu có thể nhìn thấy những hàng kẹo và sôcôla nhập khẩu =)). Tuy nhiên, cậu cảm thấy thương hại người quản lý. Chúa mới biết Asami sẽ làm gì với người đàn ông này nếu cậu từ chối và chắc chắn rằng tên khốn chiếm hữu kia sẽ khiến người quản lý nghỉ việc trước khi màn đêm buông xuống, nên cậu quyết định đồng ý với đề nghị vừa rồi.
Người quản lý theo sát Akihito vào trong siêu thị, cách một bước chân. Giây phút cậu bước vào siêu thị, hai hàng nhân viên mặc đồng phục màu xanh hoàng gia cúi đầu chào đón anh, khiến cậu khá bối rối. Cậu sẽ giết Asami khi về nhà.( chắc không bé =)))
Toàn bộ trải nghiệm mua sắm đã được thế chấp. Akihito, người thường phải tự mình mang vác mọi thứ, nhưng nay cậu đã có hai trợ lý phía sau, theo dõi từng bước chân của cậu. Bất cứ khi nào cậu vươn tay ra để kiểm tra sản phẩm, người quản lý nhanh chóng lấy vật phẩm ra khỏi kệ và đưa nó ra cho cậu, đồng thời giải thích thông tin quan trọng về sản phẩm.
Akihito không biết cái nào tệ hơn, những con chó cái giễu cợt và những người bảo trợ chế nhạo cậu hay sự phục vụ năm sao mà cậu đang nhận được. Quyết định chọn sự phục vụ tận tình của người quản lý, cậu đi hướng dẫn đến phần gia vị và nhanh chóng lấy một chai Miz mà không cần kiểm tra giá cả. Cậu tiến tới quầy thu ngân để kiểm tra, hy vọng thoát khỏi nơi chết tiệt đó càng sớm càng tốt.
"Takaba sama, ngài muốn chúng tôi gửi những món đồ này ở đâu?" Người quản lý hỏi khi cô gái ở quầy đóng gói các mặt hàng trong túi hàng tạp hóa màu xanh hoàng gia của Marukoshi.
"Huh? Tất nhiên tôi sẽ mang nó về nhà." Akihito chuyển thẻ Bạch kim cho cô gái.
Cô gái sợ hãi và lắc đầu. "Chúng tôi không thể nhận nó, Takaba sama."
Akihito thực sự bối rối. Có cái gì đó sai với thẻ này à? Cậu xem xét kỹ thẻ nhựa đen có chữ vàng trên tay, tìm kiếm những dấu hiệu cho thấy nó không sử dụng được. Chết tiệt, làm thế nào cậu trả tiền cho tất cả những thứ này? Cậu chỉ có vài trăm yên trong ví.
Người quản lý cười khổ. "Takaba sama, ngài hài hước quá!"
Akihito rời mắt khỏi thẻ tín dụng. "Huh?"
"Takaba sama, sao ngài lại trả tiền trong cửa hàng của riêng mình chứ ?" Người quản lý ngừng cười.
Akihito mất đủ mười giây để hiểu được những gì người quản lý đã nói. " Êh?! Hở? Xin lỗi tôi? Tôi chắc đã nghe nhầm. Ngài có nói tôi sở hữu cửa hàng phải không?"
Người quản lý lại cười khổ. "Tại sao không? Takaba sama, Ngài đã mua cửa hàng vài ngày trước, nhớ chứ?"
"GÌ ?" Akihito kêu lên. "Nếu đây là một trò đùa điên khùng khác của Asami, tốt nhất là ông nên dừng nó ngay bây giờ." Akihito lườm người quản lý.
Bị sốc bởi cơn thịnh nộ bất ngờ của Akihito, người quản lý cúi đầu, "Tôi xin lỗi, Takaba sama! Tôi không có ý đùa với ngài! Tôi đã được thông báo như vậy."
"Vậy, là Asami đứng đằng sau chuyện này?" Akihito ngắt lời người đàn ông.
Người quản lý đứng dậy "Tôi không biết. Chúng tôi đã nhận được chỉ đạo rằng chủ sở hữu trước đã bán cửa hàng cho ngài. Luật sư của ngài, Nakamura san đã đến để hoàn tất việc bán hai ngày trước."
Cậu biết Nakamura là ai - một trong nhiều luật sư của Asami có chuyên môn liên quan đến tài sản thế chấp.
Akihito quay ngoắt lại, đăm chiêu khi nhìn người quản lý. Cậu thấy khá xấu hổ, hãy tưởng tượng một chủ sở hữu của một siêu thị cao cấp đã đi mua sắm trong chiếc quần jean rách và Vespa- chưa từng có điều này trước đây! Nếu Asami không nhúng tay vào, cậu chắc chắn người quản lý sẽ nằm ở trên sàn bây giờ và cười vì sự ngốc nghếch của anh. Akihito ước có một cái lỗ để cậu có thể nhảy vào và thoát khỏi sự bối rối mà cậu đang phải đối mặt. (>.<)
"Takaba sama?"
Anh quay lại từ từ để đối mặt với người quản lý đưa ra một nụ cười ngượng ngùng. "Tôi .. er, cần phải quay lại ngay bây giờ. Và tôi sẽ mang theo những thứ này." Akihito lấy túi nhựa và chạy ra xe máy của mình.
"Cảm ơn, Takaba sama! Thật là một niềm vinh dự!" Người quản lý hét lên. Một vài nhân viên thu ngân nhanh chóng tạo thành một hàng phía sau người quản lý và cúi đầu.
Akihito tăng tốc về nhà và đến căn hộ mà anh và Asami ở cùng nhau trong một thời gian khá dài. Bỏ túi trên bàn, cậu nhắn tin cho Asami.
Anh chết đi !
Cậu đợi Asami trả lời nhưng không có hồi âm. "Ahhh!" Akihito hét lên, thất vọng vì cậu không bao giờ có thể giành chiến thắng trước Asami. Cậu vứt điện thoại trên bàn ăn, đi vào phòng tắm và đứng dưới vòi hoa sen ấm áp. Tắm thoải mái xong, cậu bước ra, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm và ngồi phịch xuống chiếc ghế dài.
Cậu nhìn những chiếc túi trên bàn ăn, suy ngẫm một lúc. Ah, chết tiệt! Mình sẽ không nấu ăn! Nhiếp ảnh gia vươn mình thoải mái trên chiếc ghế dài và ngủ.
Xx kinh doanh như xX thông thường
Asami trở về nhà vài giờ sau đó và thấy một Akihito nửa kín nửa hở đang ngủ trên ghế dài. Liếc qua nhà bếp, nhìn thấy những chiếc túi nhựa màu xanh hoàng gia chưa được đóng gói trên bàn ăn, anh cười như có như không.
Bỗng nhiên, ở ghế sofa, Akihito cựa quậy và từ từ mở mắt ra. Nhận ra người yêu đã về nhà, cậu nhảy lên khỏi chỗ nằm và sải bước về phía Asami.
"Đồ khốn! Tại sao anh lại mua Marukoshi và đặt nó dưới tên của tôi?" Akihito chỉ ngón tay vào bộ ngực săn chắc của người đàn ông lớn tuổi.
Asami nắm lấy tay cậu và kéo cậu bé của anh lại gần hơn. "Có chuyện gì với nó vậy?''
Chàng trai đẩy ra. "Bây giờ, chết tiệt! Anh đã mua cửa hàng vì tôi phàn nàn về hai con chó cái?"
Asami nhún vai cởi áo khoác và tùy ý vứt nó xuống ghế. "Akihito, nếu tôi mua mọi thứ chỉ vì ai đó cười nhạo em, em nghĩ tôi phải mua bao nhiêu cho đủ?"
"Sau đó, cho tôi biết, anh đã mua bao nhiêu tài sản trên ý tưởng của mình và đặt nó dưới tên của tôi?" Akihito thách thức.
"Một vài."
"CÁI GÌ? Bỏ ngay cái ý tưởng điên rồ đó đi? Tại sao anh làm điều đó?" Akihito bực bội.
Asami trả lời lạnh lùng, "Bởi vì tôi có thể."
"Tại sao anh làm điều này với tôi? Lấy lại, tôi không muốn nó!"
Asami nới lỏng cà vạt và tiến hành mở khuy măng sét. "Em biết đấy, hầu hết các bà vợ sẽ hạnh phúc nếu chồng họ mua cho họ thứ gì đó." ( :)))) đúng mà )
"Tôi không phải là hầu hết các bà vợ..." Akihito nhanh chóng sửa lại câu nói của Asami . Trước khi cậu sửa, Asami ngắt lời.
"Tất nhiên em không phải là hầu hết các bà vợ. Em là vợ của yakuza."
"Tôi không phải là vợ của anh!" Akihito hét lên. Chết tiệt, Asami đã nói điều này quá nhiều!
Nhận ra rằng cuộc chiến không đi đến đâu, Akihito nhượng bộ. "Ah, tôi cho rằng dù tôi có phản kháng thế nào, điều đó đã được thực hiện."
Asami nhướn mày. Cậu bé của anh ngày càng thông minh.
Akihito ngồi xuống ghế, bắt chéo chân. "Hãy tưởng tượng Kou và Takato sẽ nói gì khi họ phát hiện ra tôi sở hữu Marukoshi," Akihito vỗ tay lên trán anh. "Tôi sẽ không bao giờ nghe thấy sự kết thúc của chuyện này! Takaba Akihito - chủ sở hữu của siêu thị hợm hĩnh!" Akihito hờn dỗi. =)))
Asami ngồi trên đi văng và kéo cậu bé vào lòng. Hôn lên đôi môi đỏ mọng của người yêu, Asami thì thầm, "Nói với họ rằng em hiện là CEO của nhà nội trợ giàu có."
"ASAMI!" Akihito thét lên .
Không cho Akihito cơ hội lầm bầm tiếp, Asami bế cậu vác lên sải bước đến phòng ngủ của họ. Akihito đã không thể ra khỏi phòng ngủ cho đến năm tiếng sau. Bữa tối thực sự bị lãng quên.
Hự, càng ngày càng dài, lười quá >.<
BÁO LỖI = COMMENT
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro