CHƯƠNG 1
Asami nhấc điện thoại lên bằng tay có chiếc nhẫn. "Akihito." Anh nhếch môi.
"Asami?"
"Có gì không ổn à?" Asami hỏi khi nghe thấy nhiếp ảnh gia ngừng nói.
"Uhm, con cá thu mà anh bảo tôi mua cho bữa tối. Nó đã được bán hết. Người bán cá nói với tôi rằng họ bán hết trong ngày hôm nay. Vì vậy, tôi sẽ mua thứ khác."
"Không, tôi đã nói với em rằng tôi muốn điều đó cho bữa tối."
"Và tôi vừa nói với anh rằng nó đã được bán hết, đồ khốn." Akihito trả lời mỉa mai.
Asami ngồi trên chiếc ghế da của mình. Anh không chú ý đến vệ sĩ và thư ký đang đứng trong phòng và nói: "Em đã thử Marukoshi chưa?"
Akihito khịt mũi. "Cửa hàng đắt tiền đó bán tất cả mọi thứ với giá gấp đôi? Không có cách nào chết tiệt! Tôi sẽ không trả tiền cho những thứ mà tôi có thể mua rẻ hơn ở bên ngoài!"
"Sử dụng thẻ tín dụng của tôi.Không phải tôi đã cho em một tuần trước sao ?" Asami cười thầm. Với bàn tay vào nơi không có ai thấy, anh ta tra chìa khóa vào két sắt và lấy khẩu súng của mình.
"Tôi KHÔNG sử dụng thẻ tín dụng!" Akihito hét lên. "Tôi có thể đủ khả năng để mua một con cá ,chết tiệt! Tôi chỉ ghét đi đến nơi đó. Anh có biết biệt danh của Marukoshi không? Nó được gọi là mart của các bà nội trợ giàu có," Akihito cười nhạo.
"Em là một bà nội trợ giàu có."
"Đồ khốn! Tôi không phải là bà nội trợ của anh!" Akihito hét lên.
Asami phải để điện thoại xa tai. Cậu bé của anh thực sự có thể hét lên khi tức giận. Sau một loạt các từ yakuza khốn khiếp và biến thái , nhiếp ảnh gia đã bình tĩnh lại. Asami áp điện thoại lên tai.
"Chỉ cần mua mọi thứ em cần ở đó. Sử dụng thẻ, Akihito," yakuza ra lệnh khi anh kiểm tra súng.
Lần này, người yêu anh thở dài. "Tôi không muốn! Cô bán hàng và nhân viên thu ngân mắc dịch! Lần cuối cùng tôi đi lấy thứ gì đó, họ nhìn chằm chằm vào chiếc quần jean rách của tôi và cười tôi. Họ không có ý tứ khi phản ứng về điều đó."
Asami có thể hình dung người yêu của mình bĩu môi, cắn cắn môi. Akihito làm điều đó khi cậu ta ở trong một chế độ whiny.
"Tại sao?" Asami trả lời một cách bình tĩnh mặc dù anh cảm thấy ngữ khí của mình tăng lên.
"Ừ," Akihito đồng ý trước khi tiếp tục, "Vậy tôi có thể mua khác không?"
"Không." Asami ngước nhìn Kirishima, người lập tức bước tới để đưa ra một miếng vải sạch cho Asami. Anh ta lấy điện thoại và giữ nó gần tai của Asami trong khi trùm ma túy tháo súng chuyên dụng của anh ta để lau chùi.
"Nhưng tôi không thể tìm thấy nó ở nơi khác, đồ khốn! Anh rất kén chọn thức ăn! Vì tôi không thể lấy nguyên liệu, chúng ta có thể gọi sushi tối nay không?"
Asami mỉm cười. Anh biết người yêu anh đang cố lừa anh đồng ý. "Tôi phát ngán với sushi. Chúng ta đã ăn chúng trong ba bữa tối."
"Chết tiệt," nhiếp ảnh gia lẩm bẩm khi nhận ra Asami không chịu thua.
Asami lắp ráp súng sau khi làm sạch. "Đi đến Marukoshi ngay bây giờ và flash cho họ thẻ Bạch kim."
"Và nói với họ những gì? Tôi muốn mua một con cá thu bằng thẻ tín dụng?" Akihito mỉa mai nói.
"Không, flash nó cho họ và nói với họ rằng bạn muốn mua toàn bộ cửa hàng." Asami ra hiệu cho các vệ sĩ của mình bằng ngón tay. Sáu viên đạn được tặng cho anh ta. Asami đưa khẩu súng cho Kirishima và cô thư ký ngoan ngoãn của anh ta đã chuyển điện thoại lại cho Asami trước khi nạp đạn vào đạn.
"CÁI GÌ? Anh khùng không?"
Yakuza cười khúc khích. "Tôi không chắc chắn về các thẻ nhựa khác, nhưng thẻ mà bạn đang giữ dưới tên của tôi chắc chắn có thể."
"Điên, đồ khốn."
"Thêm một tên gọi nữa và tôi sẽ trói em vào giường cả đêm," Asami đe dọa. Kirishima hoàn thành nhiệm vụ của mình và đưa khẩu súng lại cho Asami.
"Arg! Được rồi, được rồi, dù gì đi nữa! Nếu họ lại cười nhạo tôi, tôi sẽ qua đêm tại nhà Kou!" Nhiếp ảnh gia đe dọa.
Asami cười toe toét. "Sau đó, tôi sẽ đảm bảo hai con chó cái đó im lặng mãi mãi."
"Asami!"
"Ngoan nào, Akihito. Đi lấy đồ. Tôi sẽ quay lại sau hai tiếng nữa." Asami kết thúc cuộc gọi.
Vẫn cầm khẩu súng yêu thích của mình, yakuza đứng dậy khỏi chiếc ghế da và bước chầm chậm đến người đàn ông quỳ trước mặt anh ta. Khi anh gật đầu, vệ sĩ của anh đã gỡ bỏ miếng bịt miệng mà người đàn ông có trên miệng. Người đàn ông có cam đảm để đánh cắp và đóng gói lại toàn ma túy nặng 5kg trong các gói nhỏ, cố gắng bán cho những người nghiện đường phố. Ông là một người đàn ông rất xui xẻo. Khách hàng thứ hai của anh tình cờ là một đại lý bí mật của Asami; người lấy tự do để báo cáo với ông chủ của mình.
" Sao nào?" Asami nhếch mép.
"Làm ơn, Asami sama. Tôi sẽ không bao giờ làm điều đó một lần nữa! Tôi thề! Tôi sẽ KHÔNG BAO GIỜ"
Một vết nứt nghiêm trọng đến quai hàm của người đàn ông và người đàn ông hét lên đau đớn. Với một cái gật đầu khác từ Asami, Suoh vặn cánh tay của người đàn ông cho đến khi nghe thấy tiếng rạn lớn trong phòng tĩnh lặng.
"Xin Asami sama .. Hãy tha thứ cho tôi!" Người đàn ông khóc.
"Kirishima, hôm nay tôi cảm thấy vui vẻ." Asami mỉm cười khi anh ta giơ súng lên đầu người đàn ông.
Kirishima đẩy mắt lên, gật đầu đồng ý. " Vâng, Asami sama."
Thậm chí không đợi người đó thốt ra lời, Asami đã bắn hai phát và người đàn ông ngã gục xuống sàn.
Asami đưa khẩu súng của mình cho Kirishima trước khi chuyển sự chú ý của mình sang đôi giày đế bệt đắt tiền của Ý. Giọt máu bẩn thỉu đó đã làm bẩn đôi giày của anh.
Các vệ sĩ cảm nhận được ánh mắt tối sầm lại của Asami trên đôi giày của mình, nhanh chóng quỳ xuống để lau vết bẩn. Kirishima bỏ túi súng và lấy áo khoác của Asami từ ghế. Anh giúp ông chủ của mình trượt trên chiếc áo khoác được may sẵn trước khi sửa khuy măng sét.
Khi Kirishima đã xong, anh nhìn chằm chằm vào cái xác vô hồn trên sàn nhà. Tên khốn đã thực sự may mắn. Asami sama ban đầu muốn sử dụng thanh katana của mình để đánh bật hắn nhưng cuộc gọi của Takaba khiến yakuza có tâm trạng tốt đến nỗi anh ta quyết định kết thúc cuộc đời vô giá trị của hắn ta chỉ bằng hai phát súng.
"Kirishima, gọi luật sư của tôi và nhờ anh ta hộ tống đến Marukoshi ngay bây giờ. Hãy bảo anh ta mua cửa hàng chết tiệt đó và đặt nó dưới tên của Akihito." Asami bước ra khỏi phòng, để lại những vệ sĩ đáng tin cậy của mình để giải quyết việc còn lại.
Kirishima ngay lập tức lấy điện thoại ra để thực hiện cuộc gọi. "Xong rồi, Asami sama." Kirishima nói sau một khoảnh khắc ngắn.
Asami bước vào văn phòng của mình. "Tốt. Gửi cho tôi các báo cáo khẩn cấp mà tôi cần xem xét. Tôi phải ở nhà để ăn tối."
"Vâng, Asami sama." Kirishima rời khỏi phòng của ông chủ để thực hiện nhiệm vụ của mình. Khi Asami về nhà muộn hơn một giờ so với thời gian dự định, anh thấy người yêu nằm dài trên chiếc ghế dài. Ti vi đã được bật nhưng Asami nhận thấy người yêu của mình không chú ý đến nó.
"Anh về muộn!" Akihito đứng dậy. Cậu đi đến bàn ăn, nơi thức ăn được đặt theo sở thích của Asami. "Bây giờ tôi phải hâm nóng chúng."
Asami cởi áo khoác của mình và đưa nó cho Akihito. Người yêu anh lấy nó mà không phàn nàn.
"Tại sao anh về muộn vậy? Anh nói rằng anh sẽ về nhà sau hai giờ nữa."
Asami ôm mặt người yêu và hôn thô bạo. "Kinh doanh như thường lệ" Anh trả lời khi kết thúc nụ hôn.
BÁO LỖI = COMMENT
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro