Chương 1
Jeong Jihoon nhìn tờ giấy ly hôn trên bàn, nước mắt lặng lẽ rơi, đây không phải kết quả mà cậu muốn, nhưng hiện giờ ông nội đã mất, không còn thứ gì có thể trói buộc Park Dohyeon nữa.
Trói buộc Park Dohyeon ở bên cạnh cậu ba năm, bây giờ phải kết thúc rồi...
Jeong Jihoon là đứa bé ở cô nhi viện được ông nội Park nhận nuôi, cháu trai ông là Park Dohyeon tính tình lãnh đạm cho nên không có nhiều bạn bè, muốn cháu trai có thêm người bầu bạn cho nên năm ấy liền nhận nuôi Jeong Jihoon, năm cậu được ông nội đưa về thì chỉ mới vừa hai tuổi, mà Park Dohyeon thì đã mười bốn, lớn hơn cậu mười hai tuổi.
Lần đầu tiên Park Dohyeon nhìn thấy Jeong Jihoon liền ôm cậu trên tay mà nâng niu, đối với đứa nhỏ chỉ mới hai tuổi này một chút bài xích cũng không có, bình thường Park Dohyeon không thích thân cận với người lạ, nhưng Jeong Jihoon là ngoại lệ, chẳng những tự tay cho cậu uống sữa, thay tã mà ban đêm còn để cậu ngủ chung phòng.
Hai người cứ như vậy mà lớn lên cùng nhau, sau lưng Park Dohyeon lúc nào cũng có một cái đuôi bám theo, Park Dohyeon đối với đứa nhóc lẽo đẽo theo mình mỗi ngày cũng cưng chiều ra mặt.
Nhưng mà chuyện ngoài ý muốn xảy ra, năm Park Dohyeon hai mươi bốn tuổi gặp tai nạn xe cộ, dẫn đến mất trí nhớ, sau đó thì được ông nội đưa sang nước ngoài chữa trị, mà Jeong Jihoon khi đó chỉ mới mười hai tuổi vì chuyện này mà khóc đến sưng cả mắt.
Sau đó Park Dohyeon được chữa khỏi, nhớ lại tất cả mọi người nhưng chỉ trừ một người, người đó... chính là Jeong Jihoon, vì vậy cho nên anh đối với cậu cũng dần trở nên xa cách, ngày Jeong Jihoon được ông nội đưa sang Anh thăm Park Dohyeon, anh đến nhìn cũng không nhìn cậu một cái, sau đó cũng không theo ông nội cùng Jeong Jihoon trở về mà quyết định ở lại, dự định sẽ học tiếp ở đây.
Park Dohyeon ở Anh sáu năm, năm ba mươi tuổi thì trở về, bởi vì lúc này ông nội muốn về nghỉ ngơi, chuyện ở công ty liền giao lại cho Park Dohyeon quản lý, mà lúc này Jeong Jihoon cũng đã mười tám tuổi.
Ngày Park Dohyeon trở về nhà, Jeong Jihoon đứng trong một góc nhìn anh, tim đập thình thịch, nhìn người đàn ông thành thục trước mặt, không còn là thiếu niên năm nào nữa, Jeong Jihoon nhìn đến ngẩn ngơ.
Sáu năm qua cậu không hề quên Park Dohyeon, cậu biết, trong tim cậu từ lâu đã có người đàn ông này, sáu năm Park Dohyeon ở nước ngoài, không khi nào Jeong Jihoon không nhớ đến anh.
Nhưng ngược lại Park Dohyeon đối với Jeong Jihoon không có chút ấn tượng gì, thái độ đối với cậu cũng rất thờ ơ lạnh nhạt.
___
Năm Jeong Jihoon mười chín tuổi, ông nội liền chỉ định cho hai người kết hôn, Jeong Jihoon đứng ở một bên cúi thấp đầu, cậu không biết Park Dohyeon có đồng ý hay không, lại sợ anh sẽ từ chối, cho nên không dám nói gì, chỉ im lặng chờ anh.
Park Dohyeon trước giờ chưa bao giờ cãi lời ông nội, cho nên không từ chối, nhưng sắc mặt anh dành cho cậu rất không tốt, Jeong Jihoon cũng không vì vậy mà để trong lòng, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm.
Ngày đầu tiên kết hôn, Park Dohyeon đem giấy ly hôn đã có sẵn chữ ký đưa cho cậu, còn nói rằng một ngày nào đó ông nội trăm tuổi mất đi thì cuộc hôn nhân này xem như chấm dứt.
Thời gian đầu hai người kết hôn, bởi vì còn có ông nội cho nên Park Dohyeon liền cùng cậu diễn trò ân ân ái ái, nhưng sau khi kết hôn được một thời gian thì ông nội muốn ra nước ngoài du lịch, cho nên trong nhà chỉ còn có hai người.
Lúc này Park Dohyeon cũng bắt đầu không cùng cậu thân cận nữa, hằng ngày đi sớm về trễ, cơm cậu nấu cũng không thèm ăn, cậu đối với anh chỉ có mỗi công dụng làm ấm giường, mặc dù Park Dohyeon đối xử với cậu rất lạnh nhạt, nhưng trong chuyện đó thì không hề nhợt nhạt một chút nào.
Jeong Jihoon cười khổ một tiếng, Park Dohyeon có tính khiết phích, cho nên sẽ không đói bụng ăn quàng ở bên ngoài, mà cậu từ trước tới giờ cũng chỉ có mình anh, cho nên trong mắt Park Dohyeon ... cậu là sạch nhất, ít nhất là về phương diện đó.
Ông nội bệnh nhiều, chống đỡ ba năm, cuối cùng cũng không thể chịu được mà qua đời, sau tang lễ Park Dohyeon cũng không về nhà, Jeong Jihoon cũng không biết anh đi đâu, sau đó liền một mình trở về nhà, cả một căn nhà to lớn như vậy nhưng cũng chỉ có một mình cậu.
Jeong Jihoon nhìn tờ giấy ly hôn, cầm lấy bút nhẹ nhàng ký tên mình lên, sau đó cậu tháo chiếc nhẫn trên tay ra, có chút không nỡ mà đặt lên bàn, đeo trên tay ba năm đột ngột tháo ra, có chút không quen.
Jeong Jihoon đứng lên, sau đó hơi choáng váng mà ngã xuống ghế, cậu mím môi, trong cổ họng như có chất nhầy làm cậu muốn nôn ra, nhưng không nôn ra được, Jeong Jihoon vuốt vuốt ngực, sau đó chống tay đứng dậy mở cửa đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro