Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1

Trận chiến giữa tộc Senju và tộc Uchiha chưa bao giờ ngừng lại. Những tiếng gào thét, những mũi kiếm va chạm, và ánh sáng của Sharingan rực đỏ trong bóng tối khiến chiến trường trở thành địa ngục trần gian. Ở giữa cơn hỗn loạn đó, hai bóng người lao vào nhau, như hai kẻ tử thù định sẵn bởi số mệnh.

Izuna Uchiha, thanh kiếm trong tay nhuốm máu, Mangekyo Sharingan toả sáng trong màn đêm . Anh lao đến với nỗi căm phẫn dành cho kẻ thù trước mặt -Tobirama Senju.

Tobirama không hề nao núng. Với thanh kiếm dài trên tay, anh chặn lại đòn tấn công, mồ hôi lăn trên trán xuống cằm, như thể nếu không đỡ kịp, có lẽ cơ thể anh đã tách làm hai. Đôi mắt màu xám lạnh lẽo của anh ánh lên sự tức giận.

“ Đồ ngu ngốc Uchiha. Gia tộc của ngươi chỉ biết sống trong ảo vọng và thù hận.”

Izuna nghiến răng, lưỡi kiếm lóe lên. “Cái gia tộc Senju của các ngươi toàn là lũ đạo đức giả! Ngươi nghĩ mình cao quý hơn sao, Tobirama? Ngươi không khác gì bọn quỷ thối rách ! Một kẻ giết người không nương tay!”

Anh và cậu, cũng với nỗi hận thù mà trút lên nhau. Lưỡi kiếm của anh gặp Sharingan của cậu, mỗi đòn đánh đều mang theo sự căm ghét sâu sắc. Máu bắn ra, nhưng không ai chịu dừng lại.

“Ngươi đã giết bao nhiêu người trong tộc Uchiha rồi, hả, tên Senju đáng chết?” Izuna hét lên, từng từ như những mũi dao nhọn. “ Ta - Izuna, phó tộc Uchiha tuyệt đối không tha thứ cho kẻ như ngươi, Senju !”

“Ngươi nghĩ ta muốn lắm sao?” Tobirama gằn giọng, thanh kiếm của anh gần như ép sát cổ Izuna. “ Chính gia tộc Uchiha bẩn thỉu các ngươi ép buộc ta phải làm thế ! ”

Họ đứng im, liếc nhìn nhau thật chậm. Trong ánh mắt của Izuna là sự oán hận sâu sắc, nhưng sâu bên trong, Tobirama nhìn thấy một điều gì đó khác. Một nỗi đau không lời, một con người bị ám ảnh bởi mất mát, giống như chính anh vậy.

“Ngươi thì biết cái gì !” Izuna lẩm bẩm, giọng nói trầm xuống. Nhưng rồi anh lập tức bật cười nhạo báng. “Ta quên mất, Senju các ngươi làm sao hiểu được sự mất mát? Cái gia tộc ngu ngốc của ngươi, cả tên Hashimara đáng chết của ngươi, tất cả đều là lũ ngu  !”

Tobirama cau mày, nhưng anh không đáp lại. Trong khoảnh khắc đó, thay vì sự căm ghét, một cảm giác khó hiểu nảy sinh trong lòng anh.

Trận chiến kết thúc.

Khi cả hai đã thấm mệt, Izuna thở dốc, máu từ vết thương chảy dài xuống tay. Nhưng anh vẫn đứng vững, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào Tobirama.

“  Hôm nay, coi như là buổi tập luyện, trận chiến vẫn còn, ngươi cứ liệu hồn đó ? ” Izuna nói, giọng nói đanh thép, nhưng cơ thể run rẩy.

“Ta cũng không cần sự nhân nhượng của ngươi,  Uchiha " Tobirama đáp lại, ánh mắt anh vẫn lạnh lùng. Nhưng khi Izuna quay lưng bước đi, Tobirama khẽ nhíu mày. Nhìn theo bóng cậu rời đi, anh cảm thấy trong mình dâng trào loại cảm giác chưa từng xuất hiện.

Ở một nơi khác, Cậu ngồi bên đống lửa, lòng đầy hận thù. Nhưng mỗi khi nhắm mắt suy tư, hình bóng oai liệt của anh lại hiện hữu trong tâm trí cậu, không phải như kẻ thù, là điều gì đó khiến cậu khó chịu hơn tất thảy !

" Ta ghét hắn... " Cậu lẩm bẩm. Nhưng trái tim lại không nghe theo ý chí.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro