#54
Lâu lâu có người chết đứ đừ vì mình, chị thấy hay ho ra phết. Tuy nhiên, vui vui chút thôi chứ ham hố gì mấy thứ viển vông hão huyền? Có phải ngu dại gì đâu mà cả hai lần đều dẫm lên cùng một vết xe đổ? Đại gia mà to à? Đại gia, lắm tiền thì cũng lắm tình, lắm tình suy ra lắm tật. Yêu đương chơi bời tán loạn, thử hỏi có mấy ai thật lòng? Gái trẻ ngoài kia còn được tầm chục tháng, không biết đầu ba như chị, các anh ấy vờn trong mấy tuần?
Phụ nữ đến tuổi rồi, không còn mơ tưởng viển vông nữa, nhiều tiền tất nhiên tốt, nhưng đêm nằm cô đơn, trằn trọc trên đống tiền, liệu có sướng không? Chưa kể những người làm ăn lớn, không cẩn thận dễ bị phá sản, cứ xem cái gương ba bé Bi đó, chị mà không ly hôn kịp thời, chắc cả đời ôm nợ cùng lão mất. Thôi, chi bằng lấy người có chức tước ổn định, biết thương con cái, có trách nhiệm với gia đình, và quan trọng nhất, anh chính là người khiến cho trái tim chị thổn thức, như vậy chẳng phải tốt gấp vạn lần hay sao? Spa thì về với nhau rồi chả nhẽ anh Hậu lại không đầu tư cho vợ một chút? Còn bao nhiêu đất đai chung với bác Đăng mà, lo gì thiệt? Sống trên đời không nên nhìn những thứ màu mỡ, hoa hòe hoa sói trước mắt mà quên đi lợi ích lâu dài. Đúng là chị cần kinh tế, nhưng chị cũng cần một người bạn đồng hành đến khi đầu bạc răng long. Liên bây giờ không tham cái danh người tình của đại gia nữa đâu. Liên chỉ cần làm phu nhân Giám đốc thôi là được rồi. Nghĩ ngợi một hồi, mẹ Bi lịch sự nhắn tin trả lời:
"Cảm ơn anh đã có cảm tình với em, nhưng em yêu anh Hậu. Vật chất đối với em chẳng quan trọng. Mong anh đừng làm phiền em nữa."
Chị nhận ra bản thân hơi làm màu nhưng thôi, kệ đi, đàn ông ai chả thích phụ nữ sống ngay thẳng, không màng tiền bạc. Ở một góc phòng nào đó, ba Hến nhận được tin nhắn thì ngay lập tức tháo sim rác rồi bẻ đôi. Dạo gần đây, có kẻ xấu cứ suốt ngày gửi email và tin nhắn nặc danh bôi nhọ chị Liên là con hồ ly hám danh lợi. Thiết nghĩ không có lửa cũng chẳng có khói, mấy ngày ba nguy kịch, đầu óc rối bời quá, anh chưa giải quyết được. Hôm nay rảnh rỗi, anh muốn thử lòng người yêu cũ. Thái độ của mẹ Bi khiến ba Hến rất hối hận về hành động tiểu nhân của mình, chắc chị bị đứa nào ghét nên nó chơi đểu. Anh hơi cảm động, dù sao thì trên thế gian này vẫn luôn có một người đàn bà chung thủy với anh, nguyện cùng anh đồng cam cộng khổ, chia sẻ đắng cay ngọt bùi trong mọi hoàn cảnh. Mặc dù anh và vợ lấy nhau không phải xuất phát điểm từ tình yêu nhưng chuyện của chị với thầy Thanh ảnh hưởng không nhỏ tới tâm lý của anh. Hết lòng vì vợ vì con nhưng lại bị phản bội, thử hỏi ai mà không ức? Nhưng thôi, cái gì qua rồi thì cho qua đi. Chỉ là, nghĩ tới tụi nhỏ, anh lại buồn buồn.
"Anh thương con, mới bé xíu mà gia đình đã tan vỡ, chẳng biết con có giận anh không?"
Có người dùng số thật nhắn tin tâm sự, người kia dịu dàng an ủi:
"Không đâu anh, anh là người ba tuyệt vời, người đáng bị giận là cái kẻ trơ trẽn đi ăn vụng kia kìa."
"Dù sao cũng là mẹ bọn nhỏ, về sau, nếu hai đứa mình sống chung thì em đừng nhắc đến những chuyện không hay trước mặt chúng."
"Dạ, anh yên tâm. Em biết giữ ý mà. Anh suy nghĩ tích cực lên nhé! Hến, Sò có hai mẹ, chẳng phải tốt hơn sao? Em thích con gái mà, em đã bảo rồi, em yêu anh nên em luôn thương con của anh như con ruột."
Anh Hậu thấy ấm lòng lắm. Anh cũng sẽ cố gắng thương yêu Bi hết lòng. Họ nhắn tin vài ba câu rồi chốt lịch Chủ nhật tuần tới sẽ là buổi hẹn hò đầu tiên của hai người. Ngày ông Hải ra viện cũng là ngày hai chiếc camera chính thức được lắp ở nhà hai thằng con trai. Bất kể khi nào đi công tác, thằng Hậu ngu ngơ cũng phải trình giấy xác nhận của công ty lên cho ba xem, còn thằng Đăng đại gia thì phải xin phép vợ. Nghĩ mà buồn cười, sống lâu mới biết chuyện quái gì cũng có thể xảy ra được. Tuy hai anh đã thề không bao giờ giở trò mèo với cái camera, nhưng ba Hải đâu phải con nít, biết thừa nếu chúng nó muốn chơi thì có cấm đằng trời. Tuy nhiên, được đến đâu hay đến đấy, chơi lúc nào thì chơi, cứ tối về nhà với con dâu và cháu ông là ông mừng rồi. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, ngày xưa, ông yêu em gái bà Mây nhiều vô cùng, ấy thế mà lấy vợ vài năm lại đâu vào đấy ngay. Có thể các con ghét ông già lẩm cẩm, nhưng ông thương chúng nên mới phải làm vậy. Không nói đâu xa, ông Tư bạn ông kìa, một vợ mấy bồ, rong chơi suốt cả tuổi trẻ, tới lúc già bị bệnh, bồ sợ chạy mất dép, vợ thì hận nên cũng chẳng chăm, long đong lận đận đến khổ.
Ba nghiêm đằng ba thì con lách luật đằng con. Nhà anh Hậu, mọi chuyện được giải quyết vô cùng êm thấm. Trên danh nghĩa, họ vẫn là vợ chồng nhưng thực ra hai người bây giờ chỉ là bạn bè. Ba Hến đã cầm lại thẻ lương của mình, quần áo không để bà xã giặt mà cứ mấy ngày, anh lại đem ra tiệm một lần. Chị từ giờ cũng không phải chuẩn bị cơm trưa cho chồng nữa. Chỉ có điều, vì các con nên bữa tối và bữa sáng họ vẫn ngồi ăn chung bàn. Anh Hậu là người sòng phẳng. Hằng tháng, ngoài chuyển tiền vào tài khoản của vợ để cùng tích góp cho con thì ăn bữa nào, anh cũng rạch ròi thanh toán bữa đấy. Kể cả xà phòng, khăn mặt, kem đánh răng hay bất kể khoản chi tiêu gì trong nhà cũng cộng lại rồi chia đều làm bốn phần, anh trả ba phần của Hậu, Hến, Sò, chị Hà trả phần chị Hà. Bà vợ hờ góp ý rằng lương chị đủ, không nhất thiết phải phức tạp như vậy, nhưng ông chồng hờ kiên quyết không tán thành. Anh bảo nếu muốn đơn giản thì đàn ông như anh mới là người nên đứng ra chi tất. Hiển nhiên, chị Hà không chịu, tranh luận mãi chẳng ra đâu vào đâu, rốt cuộc họ đành giữ nguyên tỉ lệ ba một như cũ. Vấn đề xưng hô tạm thời chưa giải quyết được, căn bản đôi bên cùng chung suy nghĩ, không cần quá gượng ép làm gì, kẻo về bên nội lại lỡ lời khiến ba sinh nghi. Chuyện ngủ nghỉ cũng phức tạp, phòng khách hay phòng con đều không hợp lý, bàn bạc một hồi, cuối cùng đôi bạn già thống nhất vẫn dùng chung phòng cũ, chỉ khác là bạn Hà trải đệm nằm xuống đất. Chẳng phải bạn Hậu chèn ép gì đâu, tại bạn Hà cổ hủ, không thích nằm ở vị trí cao hơn chồng thôi.
Thời gian gần đây, mẹ Sò rất hay nhận được tin nhắn quan tâm của thầy giáo cũ. Mấy hôm ba Hải ốm, chị bận bịu quá, thành ra bây giờ mới có thời gian đọc và trả lời từng tin một. Công nhận thầy có khiếu hài hước, đêm hôm khuya khoắt mà cứ thỉnh thoảng lại gửi mấy mẩu chuyện vui để trêu học trò, hại chị phải bấm bụng nhịn cười. Vợ cố gắng giữ ý giữ tứ rồi mà vẫn làm phiền anh chồng hờ nào đó. Điện đóm bỗng dưng sáng choang. Có người trong lòng ngứa ngáy lắm nhưng thấy vợ ngơ ngác liền hắng giọng chữa thẹn:
- Không có gì đâu, nhắn tin trong bóng tối hại mắt, mình ạ.
- Dạ, em cảm ơn mình.
Mặc dù chăn ấm đệm êm, thơm tho gấp mấy lần cái nhà trọ hủi kia, nhưng anh vẫn thấy bứt rứt không yên. Khiếp thôi ạ! Anh đến lạy cái ông thầy của vợ luôn đấy, sáng mai không phải đi dạy hay sao mà thức khuya thế? Thằng cha đó và vợ tình nồng ý đậm, kiểu gì hai người chả tâm sự với nhau về chuyện gia đình. Biết vợ chồng anh ngủ riêng, chắc nó sướng lắm, có khi nó lại phấn khởi quá, chẳng thể chợp mắt nổi, rồi không lẽ nó định chọc cười vợ thâu đêm? Sao nó không đổi nghề sang làm diễn viên hài rồi đi biểu diễn ở các sân khấu lớn nhỉ? Không khéo lại ối fan hâm mộ ý chứ, việc quái gì phải ở nhà tán tỉnh học trò cũ? Anh khó chịu ghê! Anh nằm dịch ra mép giường, buồn bực hỏi han:
- Mình nằm dưới sàn có lạnh không?
Chị Hà sạc điện thoại rồi quay sang trò chuyện với anh Hậu:
- Bên dưới có đệm, bên trên có chăn rồi mà mình, ấm lắm ạ!
Gớm! Cái mặt vợ hơn hớn cả ra, khóe môi hơi cong cong nữa chứ, chắc trong tim vẫn còn vấn vương những lời lẽ mật ngọt của ai kia nên mới phấn khởi như thế. Làm như chỉ một mình vợ được quan tâm không bằng, anh đây cũng có người thương nhá! Không thể bị lép vế, anh tiết lộ:
- Mình này... anh và Liên sắp hẹn hò... anh chỉ muốn... hỏi xem... liệu mình có ổn không?
- Sao mình lại hỏi vậy?
- Nếu bây giờ mình thông báo rằng mình chuẩn bị tiến tới với thầy Thanh thì chắc chắn anh sẽ không thoải mái lắm. Ý anh là... ai chả ích kỷ.
Anh nói ý, đủ để chị hiểu. Đàn ông thường có tính chiếm hữu, mặc dù không yêu vợ nhưng khi vợ thuộc về người khác, họ vẫn thấy khó chịu.
- Nếu em nói em không ổn thì mình tính sao?
- Anh xem bộ phim Mỹ chiếu lúc chín giờ, thấy các cặp đôi trong phim sau khi chia tay vẫn thể hiện sự tôn trọng dành cho đối phương bằng cách cam kết sẽ độc thân một khoảng thời gian nhất định rồi mới hẹn hò với người mới. Nếu mình buồn thì trong vòng nửa năm sắp tới, anh cũng sẽ làm như vậy, không bắt đầu một mối quan hệ nào cả.
Tính ra ba Hến cũng khá quân tử, xong xuôi rồi mà vẫn còn lo cho cảm xúc của chị. Tuy nhiên, một khi tim anh đã hướng về người ta thì nửa năm sau hay là ngay ngày mai, anh đi hẹn hò thì cũng chẳng khác gì nhau cả. Mẹ Sò thở dài, chậm rãi bảo:
- Em không sao, mình vui vẻ là được.
Ba Hến thất vọng khủng khiếp. Giá như vợ đồng ý với đề nghị của anh thì tốt biết mấy. Chỉ cần vợ cam kết không qua lại với thằng đó thì anh sẵn sàng hủy bỏ mọi cuộc hẹn với chị Liên, không chỉ nửa năm đâu, thậm chí là một năm hay mười năm, anh cũng chẳng thấy hề hấn gì. Cứ tưởng tượng ra vợ ở bên người khác, ruột gan anh lại quặn thắt. Buồn thay, vợ không chịu thỏa hiệp, anh đành phải tôn trọng chuyện riêng của vợ thôi. Anh cố gắng hít một hơi thật sâu, giả bộ cao thượng bảo:
- Ừ, cảm ơn mình. Anh cũng mong mình được hạnh phúc, nhưng khi nào mình và thầy Thanh gần gũi hơn... thì mình bảo trước với anh một câu được không? Anh... cần... chuẩn bị tinh thần...
Anh Hậu dặn dò. Chị Hà chán chẳng muốn giải thích nên chỉ gật đầu đồng ý cho xong. Đối với anh, cái gật đầu của vợ chẳng khác nào lời khẳng định ngầm rằng sau này chị và thầy giáo cũ sẽ tiến xa hơn. Cõi lòng anh tan nát, không muốn vợ trông thấy dáng vẻ mềm yếu của mình, anh khổ sở xoay người. Chị nằm bên dưới, lặng lẽ nhìn bóng lưng chồng. Thấy anh im thin thít, chị tưởng anh ngủ rồi. Trong lòng chị dấy lên cảm xúc ngọt ngào khó tả. Cứ nghĩ bản thân mạnh mẽ lắm, mấy ngày xa anh, chị mới biết mọi thứ thực sự rất kinh khủng. Khi bạn yêu thương một người nào đó quá nhiều, đột nhiên cuộc sống thiếu vắng bóng dáng họ, bạn sẽ có cảm giác mất mát. Từ lúc anh về, căn nhà như có luồng khí mới, tim gan chị cũng nhảy múa tung tăng theo.
Nếu chị không đề nghị ly hôn trước thì sẽ ra sao nhỉ? Liệu có phải bây giờ họ đang ôm nhau ngủ không? Chị rất nhớ cái cảm giác được chồng gói gọn trong lòng, vòng tay của anh rộng lớn và ấm áp lắm. Nhưng liệu chị có thể không đau, không giận khi anh quan tâm đến chị Liên không? Không, chẳng thể nào. Nếu không dứt điểm thì quãng đường tiếp theo của chị sẽ trở thành một cái vòng luẩn quẩn. Bác Vân nói rất đúng, chị còn trẻ, còn cả tương lai ở phía trước. Tạm thời, cứ sống chung một nhà cũng ổn, chị đỡ cảm thấy trống vắng vì phải xa anh. Biết đâu một ngày đẹp trời nào đó, chị tìm được người thật lòng thương chị, chị cũng yêu người ta, như vậy chẳng phải rất tốt hay sao? Lâu lắm rồi mẹ Sò mới có một đêm ngon giấc, sáng sớm dậy nấu nướng mà hào hứng dã man. Ba Hến khen cơm dẻo canh ngọt làm vợ mát cả ruột. Trước khi tới công ty, anh không quên thơm các con chùn chụt. Bọn trẻ chẳng hiểu sao mặt mày không tươi tỉnh như mọi khi. Em Sò phụng phịu bảo ba thơm cả mẹ nữa đi. Ba mẹ bối rối chưa biết xử lý ra sao thì chị Hến đã ngúng nguẩy nhận định:
- A! Hến phát hiện ra là ba Hậu không yêu mẹ Hà nha!
Gì vậy? Vợ chồng Hậu Hà tròn mắt nhìn nhau, tưởng con nhà ai chứ không phải con nhà mình. May sao có ông chồng nhanh trí bảo:
- Người lớn thì không thơm nhau đâu, Hến à.
- Ứ phải, anh Khôi thơm chị Thu nè, bác Đăng thơm bác Vân nè, hình như là ba Hậu ghét mẹ Hà thì phải. Mẹ Hà là mẹ Hến mà, sao ba lại ghét mẹ? Mẹ Hà xinh đẹp, dễ thương như cô tiên á. Hến yêu mẹ chết đi được đây này, ngày nào Hến cũng thơm mẹ ý. Ba ôm mẹ rồi thơm mẹ đi thì Hến tin ba không ghét mẹ.
Hến ra sức ép buộc. Sò cũng gật gù đồng tình. Hai em mặt xị như cái bị rách, ánh mắt to tròn, long lanh nhìn ba mẹ mong chờ. Thấy con đáng yêu quá, anh Hậu chẳng muốn làm chúng mất hứng, đành phải kéo bà xã vào lòng. Dạo này, bọn họ có gần gũi nhau mấy đâu, anh chẳng nhớ nổi lần cuối cùng anh thơm bà xã là cách đây bao lâu nữa. Anh chỉ biết, hiện tại, anh thấy bồi hồi như cái lần đi chụp ảnh cưới, cảm giác lâng lâng, xốn xang và rạo rực ghê lắm. Anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán chị. Chỉ có vậy thôi mà hai người đều nóng bừng cả mặt, run rẩy như trẻ con mới lên lớp một. Vợ ngượng ngùng chạy đi lau bếp. Chồng đến phòng làm việc rồi mà tim vẫn cứ đập thình thịch, không tài nào kiểm soát nổi. Trong khi đó, Hến, Sò hí ha hí hửng thì thụt với nhau rằng sắp có búp bê công chúa rồi nha, sướng thế chứ lị!
Buổi hẹn hò của anh Hậu và chị Liên có sự góp mặt của bé Bi. Anh bế Bi, chị lẽo đẽo đi bên cạnh hai ba con. Vẻ ngoài của anh Hậu nổi bật quá, đi đâu cũng gây sự chú ý. Trước đây, đi chơi cùng chồng đại gia, chị Liên cũng không cảm thấy hãnh diện như bây giờ, tại anh Bảo đã xấu lại còn vẩu. Tâm trạng chị cực kỳ tốt. Ngược lại, anh Hậu bực bội thấy rõ. Anh đã dặn đi dặn lại bao nhiêu lần rồi, bước vào cửa hàng của người ta thì nên giữ chừng mực một tí, nhưng chị đâu có nghe. Cứ hễ không vừa lòng với nhân viên, chị lại quát tháo inh ỏi, hại anh muối mặt. Trộm nghĩ, nếu đi với bà xã, chắc anh chẳng bao giờ phải rơi vào cái cảnh dở khóc dở cười như này. Càng tức chị Liên thì anh lại càng nhớ vợ, đi chơi với chị một buổi thôi mà anh ngỡ như vừa trải qua một kiếp nạn. Nếu không vì bé Bi, chắc anh bỏ về luôn rồi. Bé quấn anh lắm. Anh mua cho Bi cái gì, bé cũng reo lên tỏ vẻ thích thú. Bé còn lễ phép cảm ơn anh nữa, nghe cưng gì đâu. Nhìn bé cười chúm chím, anh nhớ hai cô con gái rượu của mình ghê gớm. Tình cờ thế nào, buổi trưa, anh Hậu, bé Bi và chị Liên vừa rẽ vào quán súp bào ngư mới mở thì lại gặp ba mẹ con Hà, Hến, Sò. Chị Liên muốn rủ người yêu đi nơi khác, khổ nỗi, anh Hậu trông thấy hai cục bông nhỏ thì mừng như bắt được vàng. Ba con nhà chúng nó quấn quýt tít mù, không thể nào mà tách ra được. Bàn ăn có hai chiếc ghế cạnh ba Hậu thì hai đứa cũng tranh luôn mất.
- Hôm nay, mẹ Hà cho Hến, Sò đi chơi cầu trượt với đu quay nha. Ba Hậu xong việc rồi nên ra đây tìm Sò với chị Hến à? Sao sáng Chủ nhật mà ba cũng phải đi làm ạ? Lớp con chỉ học từ thứ Hai tới thứ Sáu thôi, lớp ba Hậu vất vả quá à!
Sò đâu có biết là gặp gỡ tình cờ đâu, bé ngây thơ rúc đầu vào lòng ba nũng nịu. Hến vòng tay qua ôm ba, giọng ngọt xơn xớt:
- Lúc nãy, bác Vân rủ mẹ Hà với Hến, Sò chiều qua nhà bác Vân chơi rồi bác Vân và bác Thanh sẽ kể chuyện cổ tích cho tụi con nha.
Anh Hậu nghe mà ngứa cả tai, thủ thỉ bảo:
- Hến, Sò chiều nay ở nhà với ba, đừng đi đâu cả.
Mẹ Bi tức muốn tăng xông. Rõ ràng lúc nãy, bọn họ còn dự định rằng hai rưỡi chiều nay sẽ cùng nhau đi xem phim, vậy mà bây giờ, anh thay đổi kế hoạch nhanh như chong chóng, cũng chẳng thèm hỏi qua ý kiến của chị. Nóng hết cả người, chị hậm hực chạy vào nhà vệ sinh xả nước lên mặt cho hạ hỏa. Run rủi kiểu gì, lúc đi ra ngoài lại gặp ngay người quen. Cô Điệp chứ ai? Chị từng gặp cô mấy lần lúc ghé qua công ty anh Hậu. Anh cũng kể cho chị nghe khá nhiều chuyện nực cười về cô. Xem chừng, cô vẫn còn hận mẹ Sò lắm, ánh mắt như giấu dao găm thế kia có chết không cơ chứ? Cũng phải, đang giữ chức thư ký Giám đốc lại bị đuổi việc, bây giờ phải đi làm bồi bàn, lương tháng ba cọc ba đồng, ai mà chẳng ức? Nhưng không thế thì biết làm sao? Bằng cấp chẳng có, việc đâu dễ xin?
- Chị nghe qua chuyện của em rồi, chị thương em quá, gặp đúng con đàn bà giả tạo, khốn nạn.
Cô Điệp ngày trước cũng ghét chị Liên lắm, tại chị suốt ngày quấn lấy anh Hậu. Vậy mà chẳng hiểu sao hôm nay cứ như gặp được người cùng hội cùng thuyền, cô rơm rớm nước mắt, tỉ tê tâm sự với chị đủ thứ chuyện. Chị Liên xoa đầu cô, nhỏ nhẹ bảo:
- Nín đi em, bây giờ quyền lực nằm trong tay em mà.
Mẹ Bi nói rồi hất hàm về phía nồi súp đang sôi. Cô Điệp vừa nhìn đã hiểu ra vấn đề, ngay lập tức vui vẻ trở lại.
- Theo chị thì như nào? Nước rửa chân của tôi hay múc hẳn nước trong nhà vệ sinh?
Chị Liên phì cười lấy ra chiếc bút trong túi, ghi lên tờ giấy ăn vài chữ rồi cẩn thận dặn dò:
- Ngoài hiệu thuốc bán loại này đấy, em chạy ra mua một liều rồi bỏ vào bát của nó, cũng không đắt lắm đâu.
- Nhưng chị phải nói rõ là thuốc gì chứ? Nhỡ may chết người thì sao? Tôi chưa muốn đi tù đâu.
Nàng thư ký cũ lo lắng hỏi han, nàng người yêu cũ xởi lởi giải thích:
- Yên tâm, thuốc chứ có phải độc đâu mà em sợ? Loại thuốc này không gây nguy hại cho người bình thường, nhưng nó sẽ khiến cho những đứa từng bị xuất huyết dạ dày sống dở chết dở đấy.
- Nó bị bệnh dạ dày à? Con Hà ấy?
Chị Liên gật đầu, cô Điệp mắt sáng như sao, cảm ơn ân nhân rồi vội vã lao như bay ra hiệu thuốc, vui vẻ đến mức trên đường đi cười hoài không khép được miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro