#34
Mọi điều trước hôn nhân chẳng phải đã quá rõ ràng rồi hay sao? Anh giữ đúng lời hứa, lo cho chị cuộc sống sung túc, nhà cao cửa rộng, chị đâu thể muối mặt mà đòi hỏi gì thêm? Anh đâu có hứa sẽ yêu chị, tại chị ngốc nghếch, mộng mơ quá thôi. Rõ ràng bé Bi bị bệnh, bây giờ chị mà tâm sự thật lòng thì có khác nào bà vợ già nhỏ nhen? Dẫu sao chồng cũng là đàn ông, lòng phụ nữ chắc gì anh đã thấu? Chưa kể, chị còn là người phụ nữ anh không yêu.
- Mình à! Nghĩ gì mà đơ thế? Trán nóng quá rồi đây này! Anh gọi bác sĩ nhé!
- Không cần đâu, mình ạ.
Anh Hậu thấy giọng vợ nghèn nghẹn thì thương nên cũng chẳng gượng ép. Anh chạy vào nhà vệ sinh xấp nước khăn mặt rồi mang ra lau trán cho vợ, dịu dàng quan tâm:
- Có chuyện gì thì mình nói anh nghe xem nào! Mình có chồng để làm gì?
Mẹ Hà chẳng biết trả lời như nào, nhỡ buột miệng kêu Hến, Sò. Ba Hậu nghe tên con gái thì như đỉa phải vôi, sốt sắng tra khảo bà xã. Chị rối quá, đành phải nói bừa:
- À, cũng không có gì nghiêm trọng đâu, mình ạ. Chỉ là, lúc ở sân bay, hai đứa bị nôn, em nghĩ thấy xót.
- Hả? Sao lại bị nôn? Ăn gì mà bị nôn? Sao em lại bất cẩn như vậy? Thế có nôn nhiều không?
Cứ động tới các nàng là ba lại xù lông nhím. Mẹ thở dài, thôi trót đâm lao thì đành phải theo lao chứ biết làm sao?
- Cũng hơi nhiều, hai đứa còn khóc lóc inh ỏi nữa, hại em sợ xanh mặt. Lúc đó, đợi mãi không thấy mình nên em mua thức ăn ở sân bay cho tụi nhỏ. Hai đứa ăn không quen nên bị nôn. Mình đừng giận, suy cho cùng cũng tại em gà mờ, chẳng biết hàng quán nào ở đây tốt cả.
Ba Hến nghe mẹ Sò kể chuyện thì sởn hết cả gai ốc. Anh đi sang phòng con, ôm mỗi đứa một cái rồi mới quay trở lại. Vợ nhận lỗi mà chồng chẳng nguôi ngoai chút nào, tính ra người sai là anh mới đúng. Con mình không lo lại đi lo con người khác, có thằng cha nào tệ như anh không? Nếu như hôm nay, hai cục bông nhỏ có mệnh hệ gì thì anh sống sao nổi? Ông xã ăn năn chẳng ngủ được, trằn trọc qua lại hoài. Bà xã thương chồng, chị đổi đầu, nhẹ nhàng mát xa chân cho anh. Vợ chồng sau bao nhiêu ngày xa cách, mới khẽ chạm vào nhau một chút thôi, đã thấy rạo rực xao xuyến lắm rồi. Có người cứng ngắc, chẳng chịu nổi, bắt đầu rà soát tới lui, người kia nhịp tim cũng rối loạn chẳng kém. Khổ nỗi, ở đời lắm sự oái oăm, nửa đêm nửa hôm, chồng vừa mới lột được mảnh vải cuối cùng của vợ thì chuông đã kêu inh ỏi liên hồi. Anh bực khủng khiếp mà vẫn phải với áo quần mặc vội, bất đắc dĩ chạy ra ngoài mở cửa. Chị Hà nằm trên giường, nghe giọng nỉ non thỏ thẻ của chị Liên thì ức chế muốn hóa điên. Chị chẳng buồn giữ hình tượng lễ tiết gì nữa, tức mình trở dậy mở tủ lấy chiếc áo sơ mi của chồng khoác vào, cố ý cẩn thận cài lệch một hàng khuy rồi mới mò ra, dịu dàng chào hỏi khách quý:
- Mẹ Bi sang chơi ạ?
Anh Hậu đưa mắt nhìn bà xã. Thấy vợ đến nội y cũng chẳng thèm mặc, cả người chỉ khoác mỗi một chiếc áo sơ mi xộc xệch, toàn thân anh đột nhiên tê dại tưởng đứng không vững. Ngược lại, chị Liên ngứa hết cả mắt, ngẫm mãi cũng chẳng hiểu vì sao người yêu cũ của mình lại có thể chung sống với loại đàn bà rẻ tiền như này ngần ấy năm trời nữa?
- Gớm! Chị tưởng cô Hà thế nào, ai ngờ cũng dâm đãng ra phết nhỉ?
Ba Hến nghe mà tím cả mặt, cứ sợ mẹ Sò sẽ giận, ai ngờ, thái độ của chị vẫn rất nhẹ nhàng lịch sự:
- Chị thông cảm, em đoán chắc hai mẹ con có việc gì nghiêm trọng lắm nên chị mới gọi khuya thế này, em lo quá liền phóng ra luôn. Tại nhà em ban nãy ném đồ đi đâu á... vợ tìm hoài chẳng thấy.
Anh Hậu bị vợ trách thì cười xuề xòa, cũng chẳng nghe ra được ý tứ gì kỳ lạ trong lời nói của bà xã nữa, tại thường ngày, chị vẫn hay quan tâm tới người khác. Nhớ có hôm cô hàng xóm bị sốt, ba giờ sáng, mẹ Hến cũng nhảy sang đánh gió giúp người ta cơ mà. Bây giờ, chị lo cho bé Bi và chị Liên âu cũng là lẽ thường tình. Chỉ có điều, không hiểu sao mẹ Bi được quan tâm nhưng mặt mũi cứ đen kìn kịt, đàn bà già rồi mà nhiều khi điệu đà đỏng đảnh quá cũng phiền. Ba Hến chẹp miệng an ủi:
- Thôi, công việc có gì sáng mai giải quyết sau, còn giờ khuya rồi, em về nghỉ sớm đi.
Đoạn, anh quay sang giải thích với vợ:
- Liên đợt này sang đây lấy hàng về bán online, nhưng bị kẻ xấu lừa mất trắng tiền, tâm trạng không được tốt.
Thương xót người ấy của chồng, chị đâu phải thần tiên, cho nên chỉ có thể giả bộ mà thôi.
- Vậy ạ? Ôi! Tiếc thật! Thôi, nếu gấp quá thì hai người vào trong này mà bàn bạc cũng được, em đi ngủ trước đây.
Vợ khẽ vươn vai tỏ vẻ mệt mỏi, đào bưởi cứ phải gọi là lấp la lấp lửng. Ông xã nhìn theo mà nóng hết cả người, quay lại dặn dò khách qua loa vài câu rồi vội vàng đóng sầm cửa. Anh không nhịn được, lao vào bà xã dây dưa âu yếm. Lần đầu tiên mở màn chuyện ấy ở nơi khe tường chật chội, chồng phấn khích cực độ. Anh mơn trớn dọc theo xương quai xanh của vợ khiến đầu óc chị trống rỗng, thân thể theo phản xạ tự nhiên mềm nhũn như nước. Chị bám tay vào bả vai anh, coi anh là điểm tựa. Chị vẫn vậy, vẫn hay ngượng ngùng, ít nói, nhưng chỉ cần chút thay đổi lả lướt nhỏ cũng khiến anh điêu đứng. Bàn tay ấm nóng gấp gáp gỡ từng chiếc khuy áo, nơi nào đó, có đóa anh đào nở rộ mời gọi, có ông chồng nhịp thở một lúc một hỗn loạn. Anh ôm vợ đi vào phòng, nhẹ nhàng đặt chị lên giường, ngây ngốc vuốt ve từng tấc da thịt khiến chị run rẩy từng hồi, vô thức buột miệng gọi chồng:
- Mình à... mình... như chúng mình... có tính là yêu nhau không nhỉ?
Ba Hến nghe mẹ Sò thắc mắc thì phì cười.
- Già khắm khú rồi còn yêu đương cái nỗi gì? Mình uống lộn thuốc hả?
Thực ra, không cần anh trả lời chị cũng biết đáp án. Chỉ là, chính tai nghe anh nói, nó xót xa lắm! Dưới ánh điện nhàn nhạt, có hai người triền miên không ngừng, trái ngược với ông xã cuồng nhiệt như vũ bão, bà xã nằm trong vòng tay ấm áp rộng lớn của chồng mà lòng bất an đến lạ. Anh Hậu chắc là người đàn ông "mẫu mực" của năm, đêm trước vừa hoạt động hết công suất nhưng sáng hôm sau vẫn có thể dậy sớm, xuống gõ cửa phòng người yêu cũ để giải quyết sự cố. Anh cứ ngỡ giúp được chị Liên bắt kẻ gian. Ai dè, mẹ Bi ngây thơ quá, gửi tiền cho người ta lại trao tận tay chứ không ra ngân hàng, không có giấy tờ làm chứng, xong rồi chỉ biết mỗi tên anh Bốn, nơi ở, nghề nghiệp của hắn ta, chị không rõ, hình dáng thì nhớ mỗi là người cao ráo. Thế gian này thử hỏi có biết bao nhiêu anh Bốn cao ráo đây? Ca này khó, đến Giám đốc Hậu cũng phải chịu. Thấy người yêu cũ buồn rầu khóc miết, rốt cuộc anh đành bảo:
- Thôi, tiền hàng để anh đền cho.
Chị Liên nức nở phân trần:
- Em... không phải là em tham... mà là số tiền đó quá lớn... không có thì em không nhập được đợt hàng tiếp.
- Ừ, không sao đâu, em đừng ngại.
Anh Hậu an ủi. Chị Liên ỏn ẻn chia sẻ:
- Nể anh lắm em mới lấy ạ.
Ba Hến gật đầu. Xong việc, anh định về đưa mấy mẹ con đi chơi. Nào ngờ, chị đã dắt hai đứa đi ngắm bình minh từ bao giờ rồi chứ chẳng thèm đợi chồng. Có người ba trong lòng ngứa ngáy khó chịu lắm, tức tối đi bộ dọc theo bãi biển để tìm vợ con. Chị Liên thấy vậy cũng thay bikini rồi dắt bé Bi đi cùng, trông họ chẳng khác nào một gia đình hạnh phúc. Mãi mới tìm được Hến, Sò, ba Hậu dỗi nên chỉ ngồi nhâm nhi nước dừa trên chiếc ghế gỗ với người yêu cũ chứ không xuống biển chơi với các nàng. Hai bé mặc đồ bơi nhìn xinh và yêu quá, đúng là con mình có khác, anh Hậu khẽ mỉm cười. Chị Hà thì vẫn diện áo sơ mi và quần ngố thôi, nhưng hình như mải chơi nên bị dính nước hơi nhiều thì phải, vải dính sát vào người, lộ cả áo con bên trong. Sếp Hậu đã nóng mắt thì chớ, chị Liên bên cạnh còn tấm tắc khen sếp bà trông ngon quá cơ, khiến anh giận phừng phừng, lao ra kéo tay vợ, mắng nhẹ:
- Mình xem lại mình đi, ăn mặc thế hả? Còn ra cái thể thống gì không? Để mấy thằng choai choai nó bổ hết cả mắt rồi đấy!
Mẹ Hà giật mình ngó xuống, mặt chị đỏ rực, thầm mắng mình sao có thể bất cẩn đến vậy. Chồng bực bội kéo vợ lên bờ. Hến, Sò thấy vậy cũng tíu tít bám theo. Chị Liên mải hóng hớt, cái cổ vươn cao quá thành ra ghế bị lộn. Chị bị ngã một cú bán mặt cho đất, bán lưng cho trời. Đau quá, đến tiếng kêu cũng ai oán thê lương. Thấy tình thế nguy cấp, anh Hậu liền bảo vợ về trước, vội vàng chạy tới đỡ người yêu cũ. Chị Hà nhìn theo bước chân hối hả của chồng, trong lòng cảm thấy chán nản vô cùng. Tiếng lũ nhóc léo nhéo đằng sau khiến chị bừng tỉnh, chị quay lại ôm hai con vào lòng, cố mỉm cười cho các bé yên tâm. Chị không thể bế cùng lúc cả Hễn lẫn Sò nên chỉ đành một tay bồng bé nhỏ, một tay dắt bé lớn. Hến hỏi chị có đợi ba Hậu đi chung không, thấy mẹ lắc đầu, bé liền ngây ngô thắc mắc:
- Ba Hậu lại đi với cô Liên ạ?
Sợ con buồn, chị Hà giải thích:
- Cô Liên bị ngã, ba giúp cô là chuyện đương nhiên. Ba là người tốt. Hến thông cảm cho ba nha!
Hến vui vẻ hẳn lên. Bé ngoái đầu lại, đon đả chào:
- Ba Hậu ơi! Hến, Sò với mẹ Hà về trước nha! "Bai bai" ba Hậu nha, "bai bai" cô Liên và em Bi nữa nha!
Sò ở trên cũng ngoan ngoãn vẫy tay chào. Anh Hậu nghe giọng gái yêu ngọt xớt, trong lòng xốn xang ghê lắm. Ngẩng đầu lên, trông dáng ba mẹ con nhà nó hòa vào ánh nắng sớm dịu nhẹ, anh thấy bình yên vô cùng. Mẹ Hà chỉ bế được em Sò thôi, còn chị Hến phải đi bộ khiến ba xót ruột dã man. Anh định hỏi han mẹ Bi vài câu rồi chạy ra bồng công chúa lớn, nhưng chị Liên lại bị sái chân, chẳng đi nổi nên rốt cuộc, anh bất đắc dĩ phải dìu chị về khách sạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro