
Kết thúc
Tâm sự: Ý tưởng của fic bắt nguồn từ 1 bức ảnh của chị Natalie trong Léon (ảnh trên). Cũng chẳng hiểu mình điên thế nào mà lại nghĩ ra lắm thứ vậy nữa chỉ với một bức ảnh.
Ý tưởng cũng ủ đấy chắc 2 năm, cái tính lười cứ nghĩ nhưng không làm, mãi cho đến khi lấy can đản hỏi chị Ony - một author mà t biết qua fanfic Conan (đề cử: Thoáng thấy hồng trần vương mắt ai, Chập choạng - Chênh vênh - Vụ vỡ,...) và chị ấy đồng ý viết cho chương này.
Mong các b nêu cảm nhân của mình.
#1.
Hôm ấy trời lạnh, bên ngoài lất phất từng hạt mưa.
Trong không khí đùng đục pha giữa mùi thuốc khử trùng và trắng toát của vách tường trong bệnh viện, Shinichi tỉnh giấc.
Anh không biết bây giờ là ngày hay đêm, bởi đêm thì quá sáng, ngày lại quá âm u. Điều duy nhất trong ấn tượng cũng anh lúc này, là tổ chức đã bị tiêu diệt rồi.
Hơn hai nghìn năm trăm sáu mươi lăm ngày dưới hình thái của một đứa trẻ, hơn ba nghìn ngày sống trong lo âu và sợ hãi, đến giờ phút này, cuối cùng anh cũng có thể tự tay lật đổ được tổ chức. Anh đã có thể tìm lại những điều mình muốn, trở về với thân phận Kudou Shinichi, bảo vệ chính nghĩa sâu trong tim mình.
Chỉ là có những thứ đã mất đi, thì không thể tìm lại được nữa.
Tổ chức đã biến mất, nhưng trong lòng Shinichi chẳng có vui vẻ hay phấn khởi, càng không có sự bình yên mà anh từng tưởng tượng mỗi khi đối diện với máu và tiếng đạn rít gào bên tai. Như một lời trần thuật không hề mang lại lo âu và tuyệt vọng thế thôi.
Ánh mắt xanh đại dương phiêu dật theo hương hoa trong không khí, đến khi nhìn thấy một bó hoa còn đẫm hơi sương, Shinichi mới nhận ra mình đang ở đâu. Có thể là đang ở trong bệnh viện.
Tối hôm qua anh đã uống thuốc giải độc. Cho dù đã uống thuốc giải nhiều lần, cảm nhận được cơn đau tê buốt từ viên thuốc khi nó đốt phá cả ruột gan, anh vẫn không có cảm giác tất cả là sự thật. Đến khi đau đớn khiến anh ngất đi, Shinichi vẫn có cảm giác như thể đang bước chân trên những đám mây, mọi thứ đều không thật.
Có đôi lúc Shinichi tự hỏi, có thật chuyện đã kết thúc rồi không, hay đây chỉ là một đoạn trong giấc mơ mỗi đêm của anh? Shinichi giơ bàn tay lên cao, quan sát đốt xương gầy gò của mình trong yên lặng. Đến khi tiếng mưa bên ngoài càng lúc càng đầy, Shinichi mới dần cảm thấy, mình vẫn còn sống.
Shinichi liếc nhìn ô cửa sổ đang khép kín, đến khi nghe thấy tiếng gõ cửa mỗi lúc một vang bên ngoài, anh mới thôi suy nghĩ viễn vông.
Cánh cửa lẳng lặng mở ra, một cô bé dẫn đầu đoàn người bước vào. Hầu hết cộng sự trong cục cảnh sát đều bị thương, không thể đến thăm anh. Nên khi này chỉ có cô bé với mái tóc nâu đỏ, cùng tên thám tử Osaka đến mà thôi. Hattori Heiji và Kazuha luôn miệng chúc mừng anh còn sống, đến khi nhìn thấy đôi mắt của Shiho đang nhìn mình không chớp, Shinichi mới nở nụ cười với cô:
"Shiho Miyano"
"Cậu nên gọi tớ là Ai Haibara."
Giọng nói của cô trong trẻo như thể một đứa trẻ vừa vào cấp hai, Shinichi nhìn đồng phục trên người cô, hiểu được cô không hề dùng thuốc giải.
"Tại sao?"
"Tớ đã đánh mất cả tuổi thơ của mình trong nấm mồ sâu của tổ chức, bây giờ tớ không muốn đánh mất nó lần nữa."
Shinichi nhìn sâu vào đôi mắt Shiho, chỉ thấy cô chớp mắt, khẽ nở nụ cười rất nhạt.
Chẳng hiểu sao, Shinichi trở về hình hài là Shinichi Kudou, anh cũng cảm thấy không thật. Anh được báo đài tuyên dương, cũng cảm thấy như một giấc mơ, đến tận khi nhìn thấy mưa gió thét gào ngoài hiên, anh vẫn cảm thấy có thể mình đang vọng tưởng. Nhưng đến khi nhìn thấy nụ cười rất bình thản của Shiho, Shinichi lại cảm thấy, tổ chức thật sự đã diệt vong rồi. Tất cả mọi chuyện đã kết thúc thật rồi.
Kết thúc trong một ngày mưa phùn không ngớt.
***
Chẳng bao lâu sau thì Shinichi chính thức được ra viện, sau khi làm xong thủ tục xuất viện, Shinichi không chọn cách về nhà, mà là đến một bệnh viện khác.
Anh biết vị trí của nơi anh muốn đến, cũng thông thuộc đường ở Tokyo, nhưng chẳng hiểu sao ngồi trên chiếc xe ô tô, anh vòng vèo cả nửa ngày từ khi bình minh ló dạng đến lúc chiều buông, mới có thể đến trước cổng bệnh viện trung ương.
Shinichi đỗ xe vào bãi, lấy chìa khóa rồi nghiêng người ra khỏi cửa xe. Bóng chiều phủ trên lưng anh như một người bạn lâu năm, khoảng không quanh anh êm đềm mà tĩnh lặng. Shinichi đi ngược sáng vào trong hành lang thưa người, đến khoa tâm thần. Bệnh viện vốn là nơi tập trung người bệnh đông đúc nhất, nhưng giờ phút này lại chẳng có một ai. Shinichi xuyên qua mấy phòng bệnh, đến trước một căn phòng canh giữ nghiêm ngặt, cảnh vệ nhìn thấy anh liền giơ tay chào. Shinichi đáp lại quân lễ, rồi tỏ ý muốn vào bên trong.
Người cảnh vệ không nói gì, chỉ hơi di chuyển sang trái để anh có thể đi vào. Shinichi bước chậm đến cửa, sau cửa có một lớp kính dày. Anh muốn đến chạm vào mặt kính nhìn vào bên trong, nhưng đến khi thoáng nhìn thấy bóng người gầy hao trên giường bệnh, tim lại như sững lại chẳng dám tiến lên.
Cô ngồi hướng về phía chiều hôm, ở góc nhìn của anh chỉ thấy bờ vai gầy yếu nhưng thẳng tắp hướng về ánh sáng muộn. Tóc dài ngang vai, khi này gió đang luồn tay vào vài sợi tóc nâng nó bay lên một chút. Nghe thấy tiếng động của giày nện trên sàn nhà, cô mới từ từ xoay người lại. Đến khi Shinichi nhìn thấy bóng dáng của mình rơi vào đáy mắt cô, nhưng lại không thể ở lại trong đó, thì cô đã quay người trở về vị trí cũ.
Shinichi cứ nhìn như vậy, đến khi ánh sáng dần biến mất thành một vệt đen dài trên đất, mới biết trời đã tối rồi.
#2.
Năm tháng trôi nhanh như thể mưa bóng mây ngày hạ.
Khi cô tỉnh dậy lần nữa, mới nhận ra mình không phải ở trại giam, mà là trong bệnh viện.
Cô không biết có nguyên nhân nào khiến một tội phạm có thể rời khỏi nơi phán xét chung thân của họ, để đón nhận sự chăm sóc của quốc gia. Bởi vì cô không rõ, nên cô không nghĩ đây là đặc ân. Có chăng chỉ là một sự thay đổi cách lấy khẩu cung mà thôi. Ánh mắt của cô lãng đãng theo rám chiều qua ô cửa kính, cảm thấy buổi chiều thì ra đẹp đến thế.
Không biết từ lúc nào, cô không còn để ý đến bên ngoài đang là nắng đẹp hay mưa đêm. Đã quen với ánh đèn điện mờ tỏ trong khu ổ chuột những lần làm nhiệm vụ, chỉ cảm thấy được nằm trên nệm ấm chăn êm thế này thật bất an.
Cũng như đã quen với buổi đêm yên tĩnh, nên cảm thấy ban ngày quá ồn ào.
Cũng như đã quen với sự chia ly, nên đến tận bây giờ Ran vẫn không cảm nhận được Vermouth đã rời đi.
Ran cố gắng ngồi dậy, tựa lưng vào thành giường phía sau nhìn ánh nắng chiều. Bên ngoài yên tĩnh như thể chẳng có một ai, nhưng cô biết chính phủ sẽ không để cô tự do như thế. Mà cũng chẳng sao cả, bởi trong tâm cô, khi nào cô cũng chỉ có một mình.
Hơi thở mỗi lúc một đầy, bên ngoài trời mỗi lúc một tối. Có khi trong mơ hồ Ran nhớ lại cảm giác ấm nóng khi tia máu bắn lên mặt mình, nhưng bây giờ chẳng còn ai thay cô lau sạch sẽ vết máu khô chẳng biết của ai trên gương mặt mình nữa.
Ran không thích máu, lần làm nhiệm vụ đầu tiên cô bị mùi tanh nồng của máu nhấn chìm đến độ không thể ăn uống được gần hai tuần. Ánh mắt người đàn ông ấy xoáy sâu vào tâm trí cô, cười nhạo cô, căm thù cô, hành hạ cô mỗi đêm khi cô thiếp đi. Từ đó về sau, Ran không bao giờ ngủ đêm nữa. Bởi cô biết nếu nhắm mắt lại, sẽ có người sẵn sàng tặng cô một vết thương.
Vì vậy, Ran chẳng bao giờ hiểu được cảm xúc của Vermouth khi giết người. Có nhiều đêm, nhớ lại lần Vermouth đào bới cô từ bãi xác nào đó, sau đó kéo cô về phòng mình, lẳng lặng giúp cô thay đồ thoa vết thương cho cô. Ran vẫn không hiểu được, vì sao Vermouth lại cứu mình. Cô thà để mình gục ngã trong sự đau đớn mất hết người thân trong vòng một tiếng đồng hồ, cũng thà để máu chảy ra hòa lẫn với nước mắt đến khi khô cằn rồi đau đớn chết đi, chứ không mong mình có chỗ trong tổ chức này.
Cô thà để mình chai lì với tất cả, không cần cảm nhận nắng đẹp hay trời trong. Cũng chẳng cần một chỗ ở xa hoa tiện nghi, miễn là Vermouth đừng làm gì cho cô nữa.
Ran còn nhớ cảm giác khi sờ vào báng súng lạnh băng trong tay Vermouth, dáng vẻ cô ấy tựa vào cô như đang nâng niu một thứ gì thật quý trọng, đến khi hơi thở len lỏi qua mái tóc ngắn củn cỡn của cô thở dài khe khẽ, 'này Ran, nhắm bắn đi'
Ran không biết mình đã nhả đạn thế nào, chỉ cảm thấy tay mình run khe khẽ, đến khi viên đạn xuyên qua mục tiêu rồi nổ mạnh, lần đầu tiên Ran có cảm giác kích thích. Phải, là kích thích. 'Ran, súng có thể giết người, còn có thể bảo vệ. Quan trọng là trái tim em'.
Ran chẳng rõ Vermouth đang ám chỉ điều gì, sâu trong lòng Ran, tự hỏi rằng trái tim của mình đang muốn điều gì. Đến khi sờ thấy một khoảng trống tê dại trước ngực. Cô mới hiểu ra, trái tim cô, à thì ra đã rơi mất rồi.
Kể từ đó về sau, Ran không bao giờ từ chối một nhiệm vụ nào nữa. Giết người cũng được, đánh bom cũng xong. Đến khi liều chết hoàn thành nhiệm vụ, đổi lấy sự chế giễu của Gin khi cô bò về lại căn cứ, cô cũng chẳng thấy có gì khó chấp nhận nữa. Chỉ có Vermouth sẽ lặng nhìn vết thương của cô thật lâu, sau đó lau hết sạch vết máu khô trên làn da của cô. Đôi lúc còn khẽ thổi phù, Ran vẫn còn nhớ mùi rượu nồng nàn từ hơi thở của cô ấy phả vào má cô. 'Đừng lau nữa, dù sao cũng bẩn rồi.'
Những lúc như vậy, Vermouth chỉ cười không nói. 'Cho dù như vậy, tôi vẫn muốn lau nó cho em.'
Ran cũng không biết, Vermouth là người như thế nào nữa. Trong tổ chức, không ai tàn nhẫn hơn cô ấy. Trong căn cứ, không ai kì lạ hơn cô ấy. Trong phòng cô, không ai tĩnh lặng hơn cô ấy. Vermouth thích yên tĩnh, có lẽ bởi chấp niệm với yên tĩnh quá sâu đậm nên cô mới chọn Ran làm bạn cùng phòng- bởi lẽ từ khi vào tổ chức, Ran nói chuyện còn ít hơn số lần Vermouth giết người.
Có một lần, Ran quay về nhìn thấy Vermouth đang ngồi cạnh cửa sổ chưa khóa kín. Bên ngoài có vài hạt mưa lất phất, đánh trên má cô từng giọt nước. Ran đi về phía ấy, chẳng biết nước kia là mưa hay nước mắt. Vermouth cứ yên tĩnh như vậy, Ran còn yên tĩnh hơn cô. Đến khi cô ấy quay lại, Ran đã đưa tay lau mặt cô từ lúc nào.
Giọt nước mắt hôm ấy, chảy xuyên qua mái tóc Vermouth, lẳng lặng thấm vào tim cô.
Trên đời này, đâu là điều thiện, đâu là chân lí. Ai là độc ác, kẻ nào đáng xót thương. Ran không rõ, chỉ biết rằng Vermouth giúp cô lau máu, cô sẽ giúp cô ấy lau nước mắt. Chỉ có vậy thôi.
Lần cuối cùng Ran nhìn thấy Vermouth, đó là cảnh tượng cô ngã gục xuống nền, máu chảy dài lan đến tận bàn chân cô.
Ran nhìn chằm chằm vào bóng chiều, đến khi rám chiều như muốn nhuộm cả thân thể cô thành màu mật sẫm, cô mới nhận ra cảm xúc của mình là gì, là nỗi đau.
Vermouth chết rồi, vì Gin.
Chết vì một viên đạn xuyên qua ngực trái, từ những người cảnh sát bên sống vì chân lí bên kia. Ran run tay cầm lấy súng, giọng nói của Vermouth vẫn còn mồn một bên tai,
'Angel, đừng khóc'
'Cho dù như vậy, tôi vẫn muốn lau nó thay em.'
'Khi em nhắm bắn, sợ hãi sẽ ở phía sau.'
'Angel, em hãy sống. Dù có chuyện gì xảy ra, em vẫn phải sống.'
'Angel, đừng sợ.'
Có thể không sợ sao.
Có thể đó.
Bởi vì ngày hôm ấy, một mình Ran Mouri- bí danh Angel. Đã tiêu diệt hơn hai mươi người của đội phòng chống tội phạm. Kết quả chờ đợi cô, là án tử hình.
Vậy mà chẳng biết bằng cách nào, Ran vẫn ở đây. Trong bệnh viện, cách ly.
#3.
Shinichi cứ đứng trong bóng tối, thời gian như sợi chỉ bạc nối dài không khí giữa hai người. Đến khi sợi chỉ ấy rung lên, Shinichi mới dần đến gần Ran hơn. Ran khi này vẫn không nói chẳng rành, chỉ yên tĩnh chờ đợi Shinichi đến mỗi lúc một gần. Hương cỏ hoang sơ lẫn vào trong không khí chen vào mũi cô, khiến Ran hơi sững người một chút.
Shinichi, Kudou.
Cái tên chôn giấu trong lòng đã lâu, đợt này lại có dịp đào xới lại. Ran ngẩng đầu về phía ấy, mới nhận ra khoảng cách giữa hai người đã rất gần rồi.
Trong ánh mắt hồ thu mặt nước như đang lay động, Ran quan sát người dong dỏng cao đứng đấy, anh vẫn vậy. Thật quen thuộc, cũng thật xa xôi. Đến nỗi bây giờ cô có vươn tay, cũng đã chẳng thể nào chạm đến nữa.
Đã qua ngần ấy năm, nếu bảo không hận là nói dối. Người đàn ông này là người Ran Mouri yêu suốt những năm mười bảy tuổi. Ran nhìn sâu vào ánh mắt đại dương kia, chỉ thấy đại dương trong ấy vẫn như cũ, chỉ có lòng người đã đổi thay.
Đối diện với đôi mắt ấy, Ran đã từng nghĩ, liệu rằng họ sẽ nói gì với nhau đầu tiên. Và rồi, cô nghe thấy Shinichi thì thầm, như thể nói cho mình nghe.
"Tại sao lại làm thế?"
"Tại sao lại không làm thế?"
Shinichi nhìn Ran, như thể tìm kiếm một cảm xúc từ cô, dù là nhỏ nhất. Nhưng tiếc rằng, Ran vẫn chỉ yên tĩnh như thế, nhàn nhạt đáp lại anh như thể hôm nay ăn gì.
"Cậu đã giết gia đình tôi, Kudou."
Ran nhìn Shinichi, không buông tha bất cứ cảm xúc nào trong đại dương xanh thẫm kia.
"Họ đã chết vì cậu, vì lý tưởng cao đẹp của cậu, và giờ đến lượt tôi. Kudou. Cậu yêu tôi, hay là cảm giác mà tôi mang đến cho cậu? Tôi chỉ là một con rối chờ đợi trong cuộc sống của cậu mà thôi, cậu bắt tôi chờ đợi, chẳng vì điều gì cả, rồi quay lưng với tôi khi tôi đã mất đi hình tượng lấp lánh mà cậu mong muốn."
Ran nói, vẫn bình thản như vậy mà tiếp tục.
"Cậu là một kẻ ích kỷ, Kudou. Đã bao nhiêu người hy sinh, bao nhiêu người phải chết để lý tưởng cao đẹp của cậu được sống? Bọn họ là kẻ xấu, còn cậu là người hùng, và đến tận bây giờ, cậu vẫn chưa nhận ra cậu ích kỷ đến nhường nào?"
Ran đưa tay, vén một sợi tóc dài ra sau tai.
"Cậu bảo họ độc ác, họ đã làm vậy với tôi? Vậy còn cậu thì sao? Nếu không vì cậu, gia đình tôi có chết không? Thì tôi có bị đày đọa không? Là tôi ngu dốt, là tôi tình nguyện, nhưng họ thì không."
Ánh mắt Ran ngừng lại trên gương mặt Shinichi, nhưng trong đáy mắt lại chẳng có bóng dáng anh. Bởi lẽ xa cách nhau không chỉ bởi thời gian nhiều năm đến vậy, mà là cậu sẽ chẳng bao giờ cảm nhận được cảm giác hôi thối khi chôn thân trong bãi xác, không hiểu được sự lạnh lẽo ghim da xé thịt khi nằm trong tuyết lạnh mùa đông, càng không biết sự ấm áp duy nhất của người ấy đã theo lý tưởng của cậu ngã xuống trước mặt cô ra sao. Những cảm xúc ấy, không ai còn có thể lấp đầy nữa rồi.
Bởi vì anh không hiểu, nên anh nhất định phải kéo cô khỏi vũng lầy anh nghĩ. Anh không rõ, nên anh giết chết những người trong tổ chức. Anh chẳng hay, nên anh nhìn thấy vết máu sậm trên người cô dù có dằn xé giữa lương tâm nhưng vẫn chọn chính nghĩa.
Nên giờ phút này, họ đối diện với nhau. Ran khẽ cười nhạt,
"Tớ đã chọn cậu, còn bây giờ, tớ chọn từ bỏ cậu."
Gương mặt của Ran thật quen thuộc, nhưng bây giờ cô ấy đã chẳng phải Ran của anh từ rất lâu rồi. Cô ấy tàn bạo, cô ấy giết người không chớp mắt, cô ấy không hề nở nụ cười với anh lần nào nữa. Cô ấy là Angel. Chỉ có gương mặt giống Ran mà thôi.
Shinichi hiểu điều này, nên anh không rõ, vì sao mình lại đến đây. Trong lòng như thể một lưỡi dao sắc ghim sâu trong từng thớ thịt, đến khi anh tưởng chừng không thở được nữa, mới lặng lẽ xoay người rời đi.
Chẳng hiểu sao gần đến cửa thì anh khựng lại một chút, đã nghe giọng của cô khẽ truyền đến.
"Tạm biệt Shinichi."
Shinichi bỗng chốc quay đầu, chỉ thấy trong bóng đen có chút ánh sáng của ánh trăng lu, trong phút chốc chẳng thấy Angel nữa. Anh thấy Ran, Ran của anh, vẫy chào.
Rất nhiều ngày sau đó, Shinichi không bước khỏi nhà nửa bước. Anh ở trong nhà, đóng kín cửa, mỗi ngày chỉ chìm trong thế giới của riêng mình. Cảm xúc về cô, có nhớ nhung, có giận dữ, có đấu tranh, có tha thứ, có bi ai.
Đến khi những cảm xúc lộn xộn còn chưa kì lên men nở rộ, thì anh nghe tin dữ từ cô. Ran tự tử.
Shinichi ngày ấy như thể người điên, mơ màng bước khỏi căn hộ chạy về phía bệnh viện. Nhưng đến khi đến trước cổng, Shinichi lại không có dũng khí bước vào. Thật ra, anh không có quyền trách cô, càng không có đặc quyền tha thứ cho cô. Nhưng mãi đến khi nhìn làn sương khói mờ ảo trên tấm ảnh liệm của cô, Shinichi mới hiểu được điều này.
Đám tang thưa người, chẳng có ai biết người nằm bên dưới là ai cả. Shinichi khi này mới nhận ra, à thì ra Ran đã không còn ai thân thuộc nữa rồi.
Sonoko nhìn thấy Shinichi, chỉ biết lao đến đấm bình bịch vào ngực anh. Shinichi cảm thấy như thể cả thế giới không hề có tiếng động, cả sự đau đớn khi Sonoko đánh anh, cũng không hề có chút lực tác động nào lên anh. Kyogouku nhìn thấy vậy đành lôi Sonoko lại ôm vào lòng, Kazuha và Heiji cũng đứng sau lưng Sonoko nhìn về phía mộ bia, đông người là vậy mà chẳng ai có ý định tiến đến an ủi Shinichi.
Dông tố từ đâu kéo đến, phủ xuống thành cơn mưa.
Shinichi đứng trước mộ bia, không bung ô chẳng né tránh. Chỉ lặng lẽ cúi đầu nhìn gương mặt quen thuộc đang được nước mưa rửa trôi kia.
Mưa rồi tạnh, chỉ là cơn mưa này, mãi không tạnh nữa.
./.
By Ony.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro