Chương VI
Chiếc xe dừng lại bên một khu nghỉ dưỡng giản dị nhưng không kém phần sang trọng. Tài xế xe nói cho Mean và Plan biết là đã đến nơi, tài xế bước xuống xe rồi mở cửa cho Mean
Mean tay nắm chặt Plan đi ra rồi dặn dò tài xế khi nào cậu gọi điện mới được đến đón họ.
Plan chào biệt tài xế rồi cùng Mean đi vào trong.
Ba mẹ Plan đang chuẩn bị xuống khu nhà hàng để dùng bữa thì bất ngờ gặp được Kot-bạn thuở bé rất thân với Plan, cậu ấy có thân phận, địa vị cũng không kém gì Plan nhưng vẫn thua xa Mean nhà ta.
- Ôi! Cháu chào hai bác <vừa nói Kot vừa chắp tay chào>
Ba mẹ Plan cũng chắp tay chào lại rồi ba Plan nói :
- Kot! Cháu làm gì ở đây vậy?
- Dạ! Cháu chỉ đến để giám sát dự án của cháu ở đây thôi. Nhưng cũng gần hoàn thành rồi, ba cháu lại muốn điều cháu đến BangKok, cháu lại không có bạn ở đấy sợ rằng sẽ cô đơn mất. <cậu cười>
Mẹ Plan bỗng lên tiếng nói :
- Cháu yên tâm, Plan nhà bác cũng ở BangKok làm việc, cháu có thể qua lại chơi với nó, lâu rồi không gặp nhau chắc hẳn các cháu sẽ có nhiều chuyện để nói đấy.
- Dạ, vậy thì hay quá.
- À, cháu dùng bữa chưa? Vẫn chưa chi bằng cùng hai bác ăn một bữa cơm nhé!
- Dạ được nếu hai bác không phiền <cậu cười vui vẻ>
Plan muốn lấy điện thoại ra để gọi cho mẹ hỏi mẹ đang ở đâu, nhưng điện thoại lại đang trong balo đeo trên người Mean. Anh tinh quái nghĩ cách để trêu chọc Mean vừa lấy được cái điện thoại.
Anh bỗng đứng lại không bước chân nữa, Mean quay sang hỏi :
- Em làm sao vậy? Có phải bị đau chỗ nào không?
Plan gật gù khiến Mean sốt sắn lo cho anh. Trông thấy vẻ mặt vừa đáng thương, tội nghiệp của Mean khiến Plan vẫn vui vẻ mà bất giác cười phá lên, đập tan bầu không khí nặng nề.
Mean nhìn Plan hồi lâu chờ anh nói lời giải thích thì tiếng chuông điện thoại của Plan reo lên.
Plan đứng trước mặt Mean mà xòe tay ra xin lấy điện thoại. Mean cũng vậy mà lấy balo xuống, rút điện thoại ra đưa cho Plan.
- Alo! Con chào mẹ!
- Um... Con đến nơi chưa? Có an toàn không?
- Dạ, con đến rồi. Mẹ và ba đang ở đâu vậy, con đến đấy lun.
- Ba và mẹ đang cùng Kot ở khu nhà hàng của khu nghỉ dưỡng ấy.
- À!!! Hả!!?? Ba và mẹ cùng Kot ! <vừa hốt hoảng anh vừa nhìn sang Mean>
Mean đằng đằng sát khí nổi lên, chỉ cần nghe tên thôi cũng đủ biết đây là một người đàn ông được lòng ba mẹ Plan. Cậu đăm đăm nhìn vào chiếc điện thoại của Plan rồi quay phắt đi giận dỗi.
- Vậy con cúp máy đây, con qua đó ngay mà... Bye bye mẹ!~
Vừa cúp máy, Plan vội vã cất điện thoại rồi đi đến gần Mean.
Nắm lấy bàn tay Mean rồi thủ thỉ nói :
- Anh không sao đấy chứ ? Đừng mang khuôn mặt đẹp trai lạnh buốt này mà đi gặp ba mẹ bạn trai như vậy. Anh nói xem anh có nên như vậy không ?
Nghe Plan nói vậy, cậu cũng cho qua rồi vui vẻ cười với Plan. Cả hai nắm tay nhau đi đến khu nhà hàng.
Gần đến nơi thì cả hai người đều buông tag đối phương ra vì trước đó cả hai đã giao hiệp trước với nhau nên phải giữ khoảng cách, cách xưng hô phải theo vai vế.
- Chào ba mẹ, chào Kot (Plan niềm nở chào mọi người) .
"Ai đây Plan?" - Kot ngạc nhiên hỏi
- À! Giới thiệu với mọi người đây là Mean, đồng nghiệp kim bạn (trai) thân thiết nhất của con.
Mean lễ phép chắp tay chào ba mẹ Plan và Kot.
- Ừ, hai đứa ngồi đi. - Ba Plan nói
- Plan! Cậu ngồi đây này.
(Vừa nói, Kot đứng dậy kéo Plan vào chỗ ngồi cạnh mình)
- Mean! Con lại đây ngồi cạnh mẹ nào! ( mẹ Plan hiền lành, dịu dàng nói với Mean )
- Dạ...
Nhân viên mang hai phiếu gọi món cho Mean và Plan. Khi đặt món xong thì chỉ việc bỏ vào khe hở trên bàn để nó dẫn xuống bếp, họ nhận được đơn hàng sẽ nấu và mang đúng cho người đặt.
Plan ngồi cạnh Kot vô tư và nói chuyện rôm rả, không màng đến Mean dù vậy nhưng anh vẫn để mắt đến cậu. Plan thấy Mean không chọn món ăn mà cứ ngồi bấm điện thoại. Plan đứng dậy, với tay lấy phiếu ăn của Mean rồi thuần thục viết những món mà Mean thích ăn còn nước uống thì để Mean tự chọn.
Mean ngước mắt lên nhìn Plan không phản ứng gì. Cậu lấy lại tờ giấy rồi đọc xem Plan ghi gì. Chợt anh thấy một dòng chứ không phải tên của món ăn "dùng bữa nhanh chúng ta "đánh lẻ" cùng đi chơi nhé <3 "
Mean vui vẻ rồi nhìn Plan cười mỉm như ý đồng tình. Rồi cậu cứ để phiếu ấy, thỉnh thoảng lại liếc nhìn dòng chữ ngay ngắn, đẹp đẽ của Plan.
Món ăn của Plan đã lên bàn nhưng chưa thấy món ăn của Mean, ba Plan thắc mắc hỏi :
- Mean! Con không gọi món ăn sao?
- Dạ! Lát nữa con gọi sau bố ạ.
- Mean chưa muốn ăn thì kệ cậu ấy bác ạ, Kot mời bác dùng tôm. (Vừa nói Kot vừa gắp tôm bỏ vào chén ba Plan)
Kot quay sang nhìn Mean rồi cười cho có lệ song cậu lại tiếp tục nói chuyện, cười nói thân mật với Plan
Mean kìm chế cơn tức giận lại rồi cố gắng lờ đi Kot và trò chuyện với ba mẹ Plan. Hai người cũng rất yêu quý Mean, nói chuyện phiếm với cậu.
Mean nhanh chóng lấy được thiện cảm từ hai bác, cậu còn được cả bác trai lẫn bác gái gắp thức ăn cho mặc dù không phải là do cậu gọi. Mean cười tít mắt rồi lễ phép chắp tay cảm ơn họ.
Plan thấy vậy cũng gắp món của anh vào chén Mean rồi nói :
- Em ăn nhiều vào nhé ! <anh nháy mắt>
( Mean hôn gió với anh ) hành động của hai người dù cho hai ba mẹ Plan không để ý thấy nhưng đều đã lọt vào tầm mắt của Kot.
Kot dùng tay kéo Plan quay phắt qua phía cậu rồi nũng nịu, tỏ vẻ đáng yêu với Plan, cậu nói :
- Ư... Cậu gắp đồ ăn cho tớ !!!
- Ừ! Rồi, đây! Của cậu đây.
- Yeah! (Cậu ôm lấy Plan, vuốt ve tấm lưng mềm mại của anh) cảm ơn cậu.
- Hai đứa vẫn như ngày nào anh nhể !? (Mẹ Plan nói)
- Ừ!
Sau khi đánh chén xong chỗ thức ăn được Plan và hai bác gắp cho thì Mean nhìn Plan như có ý đòi thêm. Thường thì Plan sẽ cảm nhận được cậu ngay nhưng mỗi lần anh định quay sang thì đều bị Kot lôi kéo.
Mean nhìn xuống bàn chợt thấy tấm phiếu order mới, cậu không ngần ngại ghi ngay lên đấy "bạn đồng hành" để giải khoay.
"Drink: Wine"
"cạch (tiếng cậu bỏ phiếu vô ngăn nhận đơn)"
Chỉ sau đấy năm phút, ly rượu đỏ ngầu được mang đến bàn ăn. Trong khi mọi người ai nấy đều dùng nước ép, nước ngọt thì Mean lại order rượu nên khi phục vụ mang ly rượu đặt đến bên chỗ Mean ngồi, ai nấy đều hướng mắt về cậu tỏ vẻ thắc mắc.
Mean nhận lấy ly rượu rồi lấy từ balo Plan ra ví và điện thoại của mình. Cậu móc tiền đưa cho phục vụ hẳn 100USD. Người phục vụ ấy rất đỗi kinh ngạc đã rối rít chắp tay vá cảm ơn cậu.
Mean cầm ly rượu lên rồi uống liền một hơi, cậu đặt mạnh ly rượu xuống bàn rồi đứng phắt dậy, cậu chắp tay chào :
- Chào hai bác ạ, cháu xin phép. Bữa ăn hãy để cháu đãi. Cảm ơn vì bữa ăn.
- Ừ! (Cả hai người đồng thanh trả lời)
- Nè!... (Plan hốt hoảng nói)
Mean cầm theo ví và điện thoại, tức tối bỏ đi trước sự ngạc nhiên của mọi người.
Mean hành động như vậy khiến Plan rất khó xử, anh ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra với Mean. Anh cũng đứng dậy rồi chắp tay chào biệt ba mẹ và Kot rồi bắt lấy balo đeo lên chạy theo Mean.
~em sẽ cố gắng hết sức để viết để xuất bản sớm nhất có thể cho các bác. Hope guys like it! Love u 💙💚
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro