Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 5+6


Chương 5: Gom góp nụ cười của em từng tí từng tí một

Trước khi xuất phát leo lên núi tuyết, An Kiệt luôn miệng hỏi có cần mang dây thừng leo núi không,có cần mang băng cá nhân không, có cần mang cả quần áo chống lạnh không

Tịch Si Thần đi đến quàng khăn len cho An Kiệt " Không cần đâu vợ yêu, chúng ta chỉ đi đến chân núi chứ không leo lên"

"Vì sao?" An Kiệt nghi ngờ

Tịch tiên sinh cười yếu ớt " Bởi vì leo núi mệt lắm"

Sáng sớm, đỉnh núi tuyết được bao phủ bởi màu vàng rực của ánh mặt trời, tuyết tan chảy theo dòng sông chảy xuống, lấp lánh ánh bạc

Bởi núi tuyết ngăn dòng sông chảy từ phía Bắc xuống,nên chân sườn núi Himalaya quanh năm phủ một màu xanh biếc của cây, hoa nở khắp nơi, bốn mùa đều là xuân

" Ở kia có hồ nước" An Kiệt vui vẻ, tháo găng tay đưa cho Tịch tiên sinh " Em đi xem chút, anh cầm hộ em"

" Cẩn thận nhé"

"Biết rồi."

Hồ nước trong suốt không thấy đáy, An Kiệt đi một vòng hộ rồi cúi người xuống nghịch nước lạnh

" Lạnh không?" Người ở phía sau mỉm cười hỏi

" Cũng không đến nỗi" An Kiệt xoay người " Anh có muốn thử không?"

Tịch Si Thần lắc đầu.

An Kiệt bỗng dưng nghĩ đến một chuyện " Si Thần, sau này chúng mình già đi, đến đây sống có được không? Ở dưới chân núi tuyết xây một cái nhà bé, không thì nhà gỗ cũng được, sau đó mặt trời mọc thì dậy, mặt trời lặn thì ngủ, anh thấy không, thật quá tốt"

Tịch Si Thần nghĩ nghĩ " Em sợ lạnh, nơi này không thích hợp.Hơn nữa, ở đây tuy rằng phong cảnh tự nhiên đẹp nhưng tình hình chính trị không ổn định lại vẫn còn lạc hậu. Du lịch thì được chứ sinh sống thì không tốt"

An Kiệt thở dài" Cứ nghĩ đến chuyện này là sao anh trở nên thực tế như vậy cơ chứ?"

Tịch Si Thần cười cười, lấy khăn mặt từ trong túi ra rồi đưa qua " Lau khô tay đi"

An Kiệt cầm lấy khăn lau tay, nhìn trái nhìn phải thấy xa xa trên mặt hồ lại có một con vịt đang tắm, biểu hiện vô cùng kinh ngạc

Tịch Si Thần nhìn theo hướng An Kiệt rồi nói " Chắc là dân cư xung quanh chăn nuôi"

An Kiệt trừng mắt nhìn " Bắt rồi đem nướng ăn, anh thấy sao?"

Tịch Si Thần nguy ngẫm một lúc rồi hỏi " Em bắt hay là anh bắt?"

" Đương nhiên là anh bắt"

Tịch Si Thần gật đầu,"Thế ai nướng?"

"Anh nướng."

Tịch Si Thần cười " Thế em làm gì?"

" Đương nhiên là ăn" An Kiệt nhịn không được cũng cười theo " Anh nói xem chúng ta có thể vì chuyện đó mà bị trục xuất không?"

" Vì vịt nướng sao? Chắc là sẽ không" còn rất nghiêm trọng trả lời " Cùng lắm là chỉ có em bị trục xuất thôi vì anh đâu có ăn"

"......"

Một đường đi tới, không có mục đích gì, trên đường gặp phải mấy vị du khách. Trong đó có một cặp vợ chồng già người Tây Ban Nha vô cùng thú vị, gọi An Kiệt lại để giúp bọn họ chụp ảnh, cái này thì không có vấn đề gì, sau khi Tịch Si Thần chụp xong, hai vợ chồng nói bô bô gì đó, An Kiệt đoán là cám ơn, vẫy tay về hướng họ, dùng tiếng Anh nói " Không có gì", vừa định đi thì lại bị bọn họ giữ lại, lại là nói bô bô gì đó

An Kiệt dùng tiếng Anh nói " Cháu nghe chẳng hiểu gì cả, cháu không biết đâu", vợ chồng Tây Ban Nha kia lại nói một tràng

An Kiệt tuyệt vọng " Làm sao đây? Em chẳng hiểu gì luôn"

Tịch Si Thần cười " Thật ra thì anh biết một ít tiếng Tây Ban Nha"

"......"

Bọn họ nói " Cháu gái, cả hai cháu nhìn thật xinh đẹp" em nói " Không có gì", bọn họ lại bảo " Có thể cho hai bác chụp ảnh được không?" em nói " Cháu không biết" , thật ra thì theo nội dung cuộc nói chuyện, em trả lời vẫn hợp lý

"......"

Hai vợ chồng chụp xong rồi ôm bọn họ một chút, nói một hai câu nữa rồi hớn hở xoay người đi.

" Anh dịch đi"

Tịch tiên sinh cúi đầu xuống, chạm nhẹ nhàng ở trán An Kiệt : Bọn họ nói, chúng mình nhất định là một đôi vợ chồng vô cùng yêu thương nhau, vô cùng, vô cùng yêu nhau"

An Kiệt sửng sốt, khuôn mặt ửng hồng ".... Nói cũng không sai"

Tịch Si Thần thản nhiên cười, nâng mặt cô lên, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi hiếm khi ửng hồng lên " Trở về nhé?"

" Được" An Kiệt giang hai tay ra " Cõng em đi"

Ở núi tuyết 2 tuần, xem mặt trời mọc, ngắm hoàng hôn, tham quan đường phố, ăn uống, thăm những ngôi đền, mua cái này cái kia

Lúc trở về nhà An Kiệt mới phát hiện mình tăng lên bốn cân, kì lạ, du lịch mà cũng béo lên

——————- bô bô phân cách ——————-

Buổi chiều, An Kiệt dọn dẹp nhà cửa, dọn đến phòng làm việc của Si Thần, trong lúc đang lau sạch bụi ,không cẩn thận động vào một quyển tạp chí thời trang, thế nào mà trong quyển tạp chí lại rơi ra một lá thư

" Thông báo trúng tuyển công ty xxx"

Buổi tối hôm nay, Tịch tiên sinh ngủ ở phòng khách

Đương nhiên, Tịch tiên sinh có cách nói của riêng mình, vốn dĩ anh muốn cho An Kiệt một tin vui, nhưng không ngờ bị An Kiệt phát hiện.Nếu đổi là người khác, với tính cách nghiêm túc cộng thêm bản tính trầm lặng trời sinh, căn bản là không ai có thể ngoài nghi được, thế nhưng, An Kiệt lại hoàn toàn không tin

Chương 6 : Bao bọc trong sự dịu dàng

Sáng sớm ngày hôm sau, An Kiệt hào hứng cầm giấy báo trúng tuyển, kết quả là người phụ trách ở đó nói " Bởi vì cô trả lời chậm quá nên chúng tôi đã tuyển những người khác rồi! Thật xin lỗi!"

An Kiệt cầm tờ giấy báo trúng tuyển đi ra khỏi văn phòng, miệng vẫn lẩm bẩm " Tịch Si Thần, anh tiếp tục ngủ ở phòng khách"

Lúc này,Tịch tiên sinh đang cầm một ly nước trái cây từ trong phòng bếp đi ra phòng khách, không hỏi hắt xì hai cái.

" Có người mắng cậu"

" Cũng có thể là có người đang nhớ tôi" Tịch Si Thần đưa nước trái cây cho người ngồi trên sô pha

" Haha, được lắm, cũng biết nói đùa" Niên Ngật nhận lấy, nhìn ly nước trái cây đang ở trên tay, nét mặt rất thú vị " Hai người các cậu—vẫn mạnh khỏe chứ?"

Tịch Si Thần không trả lời " Hôm nay như thế nào lại rảnh rỗi mà đến đây?"

Niên Ngật nhấc chân lên rồi bắt chéo, nhìn cách bày biện trong nhà " Chuyển nhà cũng không thèm thông báo cho mọi người một tiếng, cho nên tôi đành phải mặt dày tự đi tìm đến chơi. Ơ, cái tủ ở trong vách tường kia đẹp quá, làm ở đâu thế, có phải ở Đức không?" Nói xong rồi đứng dậy bước qua

" Italia" Tịch Si Thần ngồi xuống sô pha, tiện tay cầm lấy sách dạy nấu ăn để bên cạnh lật xem

" Chả trách có dư vị nghệ thuật, trong nhà cậu cũng toàn kiểu như thế này?"

" Cũng có thể" Tối nay ăn cơm Tây hay cơm Trung Quốc nhỉ? Lần trước ăn đồ Nga bị người nào đó tỏ vẻ xem thường

" Nói mới nhớ" Niên Ngật quay đầu lại " Sao lại không thấy vợ cậu nhỉ? Đừng nói là đem cô ấy nhốt ở trên tầng, đến gặp khách cũng không cho" Nói xong cũng nhìn lên tầng

" Đi ra ngoài làm việc rồi" Tịch Si Thần nói

" Làm việc ư?" Niên Ngật cười nhạo " Thật là mới lạ a, cậu mà cũng để cô ấy ra ngoài làm việc sao?"

" Cô ấy muốn đi làm việc, đương nhiên là tôi phải ủng hộ rồi" giọng điệu chân thành

" Á" Niên Ngật trở lại sô pha" Thà rằng tôi tin cậu giấu cô ấy ở trên tầng còn hơn"

Tịch Si Thần cười cười, bỏ quyển sách dạy nấu ăn xuống " Công ty gần đây thế nào?"

" Mọi thứ vẫn bình thường. À đúng rồi, quý trước xảy ra chuyện rắc rối nhỏ, một nhà in ở Thượng Hải bị cháy, Vương Thành đã giải quyết xong, cũng tốn một khoản" Nói đến đây, Niên Ngật tiện thể hỏi " Khi nào thì cậu trở lại làm việc?"

Tịch Si Thần suy nghĩ " Nói sau đi"

" Hai người các cậu thật thú vị ghê, cậu thì ở nhà, vợ thì ra ngoài làm việc"

Tịch Si Thần mỉm cười, nói nhỏ " Có thể làm việc hay không còn chưa chắc"

"Cái gì?"

" Không có gì." Tịch Si Thần đứng lên" Có muốn một ly cà phê không?'

" Tôi cứ tưởng nhà cậu chỉ có nước trái cây, hóa ra có cả cà phê. Si Thần, nói thật, cậu cưng chiều vợ cậu có chút hơi quá a"

Tịch Si Thần "Sao lại thấy được?"

" Sao lại thấy được? Tôi thích vấn đề này đây" Niên Ngật đi theo đến quầy bar " Thậm chí nhà cậu không được phép hút thuốc lá đúng không?"

" Hút thuốc không tốt cho sức khỏe, đàn anh ạ "

" Tôi nghĩ là vì vợ cậu dị ứng thì đúng hơn" Vẻ mặt của Niên Ngật giống như đang suy ngẫm " Nhìn cái phòng này thì thấy thiết kế cho người thuận tay trái, vị trí bày biện sách báo, chén trà, ngay cả những đồ vật nhỏ đều là tinh tế đặt ở bên trái, chậc chậc,thật sự đáng kinh ngạc"

Tịch Si Thần ngẩng đầu lên " Đàn anh, anh không làm phóng viên thật sự đáng tiếc đấy"

Niên Ngật nhún vai " Gần đây tôi đang cũng đang cố ý phát triển mặt này"

Trong lúc đợi đun cà phê, Niên Ngật đảo mắt thấy tủ bát màu đỏ phía sau Tịch Si Thần, thấy sắp xếp ngăn nắp đủ các loại màu cà phê, chén uống cà phê tinh xảo vô cùng hiếm, nhìn cũng biết được là đắt tiền

"Cậu tuy rằng không uống rượu nhưng lại uống rất nhiều cà phê a"

" Đúng rồi đấy"

Tiếng chuông cửa vang lên, Tịch Si Thần cười, cầm trong tay cà phê đã nấu xong đưa cho Niên Ngật, nhàn nhã đi mở cửa

" Hôm nay đông vui thật, lại có khách đến" Niên Ngật nói

Khách ư? Ai da, đương nhiên, " vị khách" này hiện tại chắc chắn đang giận đến mức hận không thể cắn chết con người kia

Tịch Si Thần đi đến cửa, vừa mở cửa, người bên ngoài liền tức giận đánh vào vai anh " Tịch Si Thần" Tịch Si Thần cười cười, cầm cái tay bên phải vẫn còn muốn đánh nữa " Ngoan nào, tay sẽ đạu đấy"

"Đều tại anh cả!"

" Được, được, được, đều là anh sai" anh giơ tay lau mồ hôi trên trán An Kiệt, có vẻ có chút mệt mỏi sau khi đi ra ngoài, sắc mặt hơi trở nên trắng

" Em sẽ trở lại luôn" Đem áo khoác nhét vào lòng Tịch tiên sinh " Chúng ta cần nói chuyện"

Tịch Si Thần cười dịu dàng " Có thể"

———————– tủ vách tường phân cách———————–

"An Kiệt, đã lâu không thấy."

An Kiệt quay đầu trừng mắt với Tịch Si Thần, có người trong nhà mà không nói sớm

Tịch Si Thần mỉm cưởi, kéo cô ngồi xuống bên người " Niên tiên sinh, em còn nhớ không?"

An Kiệt nhíu mày " Nhớ" rồi hướng Niên Ngật gật đầu " Xin chào"

" Ai da, lần nào em cũng khách khí như thế khiến anh đau lòng, anh tự nhận anh cũng có sức hấp dẫn mà" Niên Ngật nhịn không được thở dài, từ quầy bar đi đến " Gần đây anh còn cùng với anh của em đi ăn cơm"

" Phác Tranh sao?" An Kiệt vừa nghe vừa nhếch môi cười " Anh ấy sao rồi?"

" Rất tốt, em họ anh đã mang thai, đoán là một cặp song sinh, Phác Tranh vô cùng mừng rỡ"

" Thật sao?" An Kiệt vui vẻ, quay đầu nói với Tịch Si Thần " Em muốn chúng gọi em là chị"

Tịch Si Thần cười " Rồi gọi anh là chú?"

An Kiệt cười rất tự nhiên "Ý kiến hay."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: