chap 3+4
Chương ba: Cà phê tình nhân, nguyện vọng ngọt ngào
" Có thư của em không? " An Kiệt nhìn về phía cửa với vẻ mặt mong chờ
Tịch Si Thần cầm một chồng thư tín đi vào " Không có"
" Sao có thể như vậy cơ chứ?" Tinh thần An Kiệt trở nên chán chường. Tuy rằng là " chờ thông báo" nhưng là, không đến nỗi mà đến một công ty cũng không trúng tuyển nổi chứ
" Trước mắt thì có vẻ là như vậy" Tịch Si Thần mỉm cưởi rồi ôm người đứng ở cửa, chậm rãi đi về phía phòng khách " Có cần anh giới thiệu công việc cho không?"
"Không cần, cám ơn."
Tịch Si Thần nhíu mày,"Rất có khí phách."
Bỏ qua câu nói châm chọc, An Kiệt thở dài " Làm sao bây giờ? Bọn họ cần tiếng Anh phải qua cấp 6, bực thật, em có thể nói được nhưng lại không có giấy chứng nhận"
" Ừ" Tịch Si Thần đề nghị " Có thể làm giấy chứng nhận giả mà"
"......"
Kéo cánh tay người nào đó xuống ghế sô pha, nghĩ một lúc " Đưa báo chí cho em"
Tịch Si Thần ngồi vào một bên, đưa tờ báo và mỉm cười nói " Thật sự là không cần anh giới thiệu?
" Em có học thức, lại xinh đẹp, không cần phải đi cửa sau"
Tịch Si Thần gật đầu,"Cũng có vẻ"
" Si Thần, lấy cho em cái bút, cái màu hồng ấy"
"Ừ"
Tịch Si Thần đi tìm bút, nhưng tìm một vòng không thấy bèn đi vào quầy bar nhỏ, nhàn nhã pha cà phê
" Công ty xxx, tuyển một trợ lý luật sư, yêu cầu có kinh nghiệm làm việc 2 năm.. Công ty xxx, tuyển một thư ký, yêu cầu có kinh nghiệm làm việc 3 năm"....kinh nghiệm làm việc, kinh nghiệm làm việc"
"Tại sao công việc nào cũng cần kinh nghiệm làm việc, thế thì hóa ra những người mới ra trường bị loại hết à? Hơn nữa, không phải kinh nghiệm làm việc đều là do dần dần tích lũy mới được sao?Thật đáng giận mà"
Tịch Si Thần thảnh thơi nhấp một ngụm cà phê " Trên cơ bản, mỗi công ty tuyển dụng nhân viên đều phải dựa trên kinh nghiệm làm việc, chi phí bỏ ra để đào tạo nhân viên tới một mức độ nhất định được xếp vào dạng chi phí không thu hồi lại được"
"Không có công ty nào là không ác cả "
Tịch Si Thần cười cười,"Em có muốn một tách cà phê không?"
"Không cần."
" Mỹ thuật tạo hình, công pháp quốc tế, tâm lý học, An Kiệt à, nói thật, em chọn việc thật khéo"
An Kiệt rên rỉ,"Em biết rồi, không cần nhắc nhở em nữa đâu ."
"Vì sao lại học công pháp quốc tế?" Tịch Si Thần bưng cà phê đi tới.
" Cũng không biết nữa, vào lúc đấy cái gì cũng chẳng thèm quan tâm xem thế nào, vội vã đăng kí, cho nên cứ theo đó thôi"
Tịch Si Thần ngẩn người, cúi xuống ôm người đang ngồi trên sô pha, đưa cốc cà phê đến đôi môi đang tái nhợt " Uống một tí thử xem, rất thơm"
Anh Kiệt nếm thử một ngụm nhỏ " Có chút đắng"
Tịch Si Thần mỉm cười, đem cái cốc kia đưa lên miệng ngậm đúng vào dấu son môi rồi uống " Thật ngọt"
Đầu vô lực dựa vào một bên khuỷu tay " Làm thế nào đây? Em muốn tìm việc mà tại sao lại khó đến thế? Thật đau đầu"
" Ở nhà không tốt sao?" Thanh âm đầy dụ hoặc
"Không phải là không tốt, nhưng em nghĩ cái gì cũng không làm, thì thật vô dụng, giống như.... một người tàn tật"
" Uống một ngụm đi, ngọt thật đấy"
An Kiệt nghiêng đầu :" Em uống qua rồi, đắng bỏ xừ"
" Lần này anh đảm bảo là ngọt"
An Kiệt ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt đẹp trai đang cười kia : " Anh định lừa trẻ con à?"
Tịch Si Thần cười nhã nhặn " Nếu em cảm thấy không ngọt thì anh nợ em một nguyện vọng, được không?"
An Kiệt cảm thấy điều kiện này có lợi, đành thử uống một ngụm nhỏ
"Như thế nào?"
"...... Có chút ngọt."
" An Kiệt, tuần sau, chúng ta đi núi tuyết Himalaya, hai tuần"
"......"
" Bởi vì em nói ngọt, cho nên em nợ anh một ý nguyện
"Tịch Si Thần, anh thật xấu xa! Em còn chưa nói rằng nếu em nói ngọt thì em nợ anh một nguyện vọng. Còn nữa, tại sao lại ngọt rồi?"
" Đánh cuộc thì chấp nhận chịu thua đi vợ yêu" Tịch Si Thần cúi đầu nhẹ nhàng hôn trán người nào đó rồi đứng dấy, đi đến quầy bar nhỏ
"Anh—" Thật vô lại, tuyệt đối là có kế hoạch!
Kế hoạch?A, đương nhiên là có kế hoạch chứ, đã lên kế hoạch được 2 ngày rồi. Tịch Si Thần cười cười rồi vòng đến phía sau quầy bar " An Kiệt, nếu em muốn từ chối, cũng không phải không thể", hai từ " từ chối" được nhấn mạnh một cách đặc biệt, nhưng vẻ mặt lại như thể " Em nghĩ em có thể từ chối được sao?"
Người này, quả thật- An Kiệt căm giận vùi đầu vào trong sô pha, không thể tìm ra được từ nào để miêu tả được người đàn ông này, buồn chết mất, lần nào cũng thua
———————- cà phê phân cách ———————-
Kathmandu ( thủ đô của Nepal)
Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu qua cừa sổ thủy tinh ở đầu giường, ấm áp và rất dễ chịu
An Kiệt vùi mình vào drap giường rồi lăn lộn
Bên cạnh truyền đến cười nhẹ
An Kiệt lẩm bẩm một tiếng, ngồi bật dậy, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào người mặc quần áo chỉnh tề đang ngồi nhàn nhã dựa vào mép giường ngắm mình
"Dậy rồi ư?"
" Lần nào cũng hỏi,thật chán chết"
An Kiệt trở mình qua người nào đó, sang bên kia giường đi dép lê
Chán chết? Từ ngữ thật đáng yêu, Tịch Si Thần vui vẻ chấp nhận. Đứng lên, kéo rèm cửa sổ, toàn bộ ánh mặt trời lập tức chiếu vào, trong sạch mát mẻ
"Chào mừng đến Himalaya,Giản tiểu thư."
Anh Kiệt mặc quần áo đi tới, ngoài cửa sổ, ánh mặt trời đang chiếu rọi xuống ngọn núi "Rât đẹp. Cám ơn, Tịch tiên sinh" rồi kiễng mũi chân khẽ hôn đôi môi gợi cảm kia " Không cần khách sáo", Tịch Si thần khẽ liếm khóe môi
Chương 4 Phong cảnh đẹp
Cuối thu, thị trấn nhỏ ở gần núi tuyết,mặc dù nhiệt độ chỉ khoảng 10 độ C, nhưng vì ánh nắng tươi sáng nên cũng không cảm thấy rét lạnh
Đường phố sạch sẽ, người đến người đi, đều là những người nước ngoài, An Kiệt đi trước nhìn ngắm cửa hàng mỹ nghệ ở hai bên đường
Quần áo, nước hoa, trang sức cùng với vô vàn những đồ vật nhỏ không biết làm từ vật liệu gì
" Si Thần, nhanh nào"
" Ừ" Phong thái lịch sự, không vội vã, áo khoác dắt ở khuỷu tay
An Kiệt quay lại phía sau kéo Tịch Si Thần " Người Nepal cũng có văn hóa uống trà sao?" Đi đến trước một cửa hàng, cúi người cầm lấy một chén trà làm bằng gốm sứ tinh xảo " Nhìn này, em vẫn nghĩ đây là văn hóa của người Trung Quốc"
" Người Nepal sản xuất chè, vì vậy chế tạo ra các vật dụng uống trà cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên"
"Oh" An Kiệt gật đầu buông chén trà xuống, tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa ngắm,cái gì không biết thì đều hỏi Tịch tiên sinh, có một công chồng thông minh thật là hữu ích mà
An Kiệt đứng trước cửa một cái cửa hàng, liền dừng lại rồi chạy về phía Tịch Si Thần sau đó chìa tay ra
" Cho em tiền"
Tịch Si Thần lấy ra ngoại tệ
Không cần phải đợi lâu, An Kiệt đã trở về, trên tay còn cầm một mảnh thủy tinh giống như mặt dây chuyền
"Anh đoán xem đây là cái gì?"
Tịch Si Thần cười hiền hòa " Tình huống bình thường, em muốn người khác đoán đây là cái gì, điều kiện đầu tiên là em phải biết đây là cái gì, hiểu không?"
"Được rồi, xin hỏi Tịch tiên sinh, đây là cái gì?"
Tịch Si Thần cười cười " Chắc là đồ lưu niệm về Phật giáo, bùa hộ mệnh linh tinh, ở đây đại đa số người dân theo đạo Phật"
Hai tiếng, đi hết hai con người, An Kiệt cảm thấy có chút mệt mỏi bèn vùi đầu vào trong lòng Tịch tiên sinh
" Muốn đi về à?" Tay vuốt mái tóc dài bị gió thổi rối
An Kiệt lắc đầu"Vẫn còn muốn đi thêm chút nữa"
Kết quả là, 15 phút sau, An Kiệt gục trên lưng Tịch tiên sinh ngủ ngon lành
———————– núi tuyết phân cách ———————–
Anh Kiệt ngủ từ trưa, tỉnh lại đã là hoàng hôn
" Si Thần" An Kiệt dụi dụi mắt rồi ngồi dậy, nhìn xung quanh thấy không có ai " Tịch Si Thần"
Xuống giường đi dép, mơ hồ nghe được tiếng nước chảy từ trong phòng tắm
Trong bồn tắm sứ màu trắng, người đàn ông đang nằm một cách lười biếng, nước không quá đến ngực, cánh tay để sang hai bên, ngửa đầu dựa vào thành
Tịch Si Thần nghe tiếng gọi, chậm rãi mở to mắt
" Lại đây" Ngữ điệu hàm chứa ý cười, phần tóc bị ướt một nửa dính vào mặt, khuôn mặt vô cùng gợi cảm
An Kiệt chậm rãi đi đến, quỳ xuống ngồi bên cạnh bồn tắm, một tay chống vào cằm, tay kia múc một ít nước từ từ dội vào khuôn mặt người đàn ông, nước dọc theo bộ mặt chảu xuống, ánh sáng mờ của hoàng hôn xuyên qua ô cửa sổ nhỏ, khúc xạ nét tuấn tú có phần kiên định trên khuôn mặt , lộ ra vẻ mê người
Lồng ngực Tịch Si Thần hơi phập phồng, nhìn cô.
"Si Thần."
" Ừ?" Thanh âm khàn khàn
Tay Phải An Kiệt chạm khẽ vào khuôn mặt tuấn tú kia, chậm rãi trượt xuống, cằm gọn, xương quai xanh hoàn hảo, lồng ngực rắn chắc..
" An Kiệt" Tịch Si Thần lấy tay giữ lại, hai mắt nheo vào
An Kiệt cười cười, bước bồn tắm. Váy ngủ màu trắng trên người đã bị dính nước
Tịch Si Thần khẽ nhếch miệng " Em muốn làm sao?"
" Đánh cuộc" An Kiệt nhìn rất thái độ
" Trời ơi" Tịch Si Thần khẽ cười, nâng tay đè vào trán " Đánh cuộc gì đây?"
" Nếu trong một phút em làm cho anh nói ra " Tốt", như vậy—"
" Tốt"
"......"
Tịch Si Thần buông cánh tay đang dừng ở mí mắt, ngẩng đầu, cặp mắt màu đen xinh đẹp kia dịu dàng như nước
An Kiệt ngẩn người, dựa theo kinh nghiệm của cô, ánh mắt như vậy rất nguy hiểm, từng bước lui về phía sau, cô không phải đến để khiêu khích anh
" Hầy, Si Thần, anh có thể đừng đáp ứng quá nhanh như vậy không? Tiền đặt cược rất cao.." Lảng sang chuyện khác
"Em cảm thấy- quá nhanh ư?" Tay Tịch Si Thần bắt lấy mắt cá chân thon thả ở dưới nước
"......"
Ngón tay thon dài ướt át di chuyển theo mắt cá chân đi lên, khiến cho An Kiệt bỗng run lên
"Được không?"
" Cái gì, cái gì được không?" Đương nhiên không tốt, cô biết anh muốn làm gì? Lúc này rút lui thật sự khó khăn
Đôi môi hôn nhẹ ở trên đùi rồi dần dần trượt xuống, An Kiệt tí nữa thì rơi trọn vào bồn tắm
Tịch Si Thần chậm rãi đứng dậy.
Mặc dù đã nhìn quen cơ thể trần trụi của anh , nhưng mỗi lần nhìn đều khiến cô tim đập nhanh, mặt đỏ lên, tay chân cứ luống ca luống cuống, trực giác mách bảo An Kiệt phải chạy, nhưng mà Tịch tiên sinh làm sao để cô chạy trốn,bất ngờ ôm cô vào lòng
" Được không?" Tịch Si Thần vùi đầu vào mái tóc của cô, bàn tay ôm chặt thắt lưng, giọng nhỏ khàn nghe rất đứng đắn
An Kiệt giãy dụa, lắc đầu liên tục " Không được"
Tịch Si Thần cúi đầu xuống, dùng đầu lưỡi tìm kiếm đôi môi mềm mại, bàn tay theo dọc sống lưng đưa lên
Mùi thơm trong không khí tỏa ra làm cho người ta chìm đắm vào biển tình, chậm rãi mút đôi môi xinh xắn rồi lại cắn cắn
Môi quấn môi, hơi thở giao hòa,hai thân thể gắt gao ôm lấy nhau
An Kiệt vươn tay ra trong vô thức, bàn tay ôm vào mái tóc đen ẩm ướt
.Sau một lát, Tịch Si Thần dừng lại, đôi mắt tràn ngập tình dục, thở hổn hển, mái tóc phủ trán, trông gợi cảm vô cùng
" Được không?" Mơn trớn vành tai dụ dỗ
"....." Một nửa ý thức của An Kiệt lúc này đã lơ lửng trong không trung
Lại một cái hôn sâu khiến cô thiếu chút nữa thiếu oxi
Cảm giác được anh ôm cô để lên phần đá phía sau, nâng đôi chân của cô, vòng qua sau thắt lưng của anh, tiếp theo kêu rên ra tiếng, đôi mắt khép hờ bỗng dưng mở to,nhìn chằm chằm vào người trước mặt
" Được không? An Kiệt" âm thanh thật sự là là dịu dàng đến vô cùng
An Kiệt xấu hổ không thôi! Rõ ràng là đã muốn-
" Hử?" Giọng nói trầm ấm và nhã nhặn, giống như một quý ông lịch thiệp
An Kiệt vùi đầu sâu vào cổ anh, ức chế tiếng rên rỉ
".... Được" Nghiến răng nghiến lợi cắn bờ vai anh
Bên tai lờ mờ truyền đến một trận cười nhẹ, mồ hôi từng giọt từng giọt chảy xuống bồn tắm
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro