Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 13+14

Chương 13: Nước chảy đá mòn. (1)

Mọi người thường bảo sau khi kết hôn sẽ không còn sự lãng mạn nữa mà thay vào đó là các vấn đề cơm ăn áo mặc hàng ngày (2), nhưng Tịch Si Thần và Giản An Kiệt sống với nhau vẫn luôn thể hiện sự lãng mạn. Mặc dù có khi tranh luận với nhau xem bữa tối ăn gì nhưng thái độ yêu thương nhau vẫn không hề giảm đi hay nói đúng hơn là, hôn nhân đã làm cho hai người chuyển từ " Khắc cốt ghi tâm" sang " Nước chảy đá mòn".

Ví dụ như ngoại trừ hàng ngày đi làm ra, hai người đều thích ở nhà hơn, An Kiệt không nỡ rời xa gia đình, còn Tịch Si Thần thì không nỡ rời xa người ở nhà, tính tình khá giống nhau. Đến cuối tuần, Tịch tiên sinh lại rủ rê vợ mình ngủ nướng, ngủ một mạch đến mười một mười hai giờ mới chịu để vợ dậy, sau đó cùng ăn bữa sáng. Nếu thời tiết tốt, buổi chiều An Kiệt đi bộ hoặc lái xe ô tô lang thang ở khu xung quanh, Tịch Si Thần thì có việc của mình ( tuy nói là ở nhà nghỉ dài hơn, nhưng việc gì cũng không làm là không đúng). Nếu trời mưa, An Kiệt đành ngồi ở phòng làm việc đọc sách,đọc những quyển cô thích, nhưng tính cách hơi nóng nảy ở điểm- nếu Si Thần gõ cửa ở bên ngoài hai lần, thì cô không còn nhẫn nại đọc hết quyển sách-vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc nguyên nhân là gì. Đương nhiên, nếu hai người tự dưng hứng lên thì sẽ lái xe vào trong thành phố xem phim, hết phim tiện thể đi ăn tối luôn,đỡ phải về nhà tranh cãi nhau.

" Anh đi mua bỏng ngô được không?"Bởi vì không thích chen lấn xô đẩy, nên chờ mọi người đi hết thì hai người họ mới ra ngoài.

Tịch Si Thần cảm thấy kỳ lạ " Không phải em vừa mới ăn xong còn gì."

" Vấn đề là em ăn không nhiều."

Si Thần nhíu mày " Anh không ăn đồ ngọt."

" Được rồi, thế thì anh mua phần nhỏ thôi." An Kiệt hỏi " Vậy anh đi mua hay là đưa tiền để em đi mua?"

Cuối cùng thì Tịch tiên sinh tự nhiên thỏa hiệp " Em ở đây chờ anh, đừng có chạy lung tung."

Sau này An Kiệt tổng kết ra một kinh nghiệm, khiến cho Tịch Si Thần làm một việc gì đó thật ra rất đơn giản, chính là đem lời yêu cầu chuyển thành câu lựa chọn, đương nhiên một trong hai cái lựa chọn, có một cái cô làm chủ ngữ.

——————- phân cách tuyến ————————————————————–

An Kiệt thì có thể nhìn thấu được nhưng Tịch Si Thần thì vô cùng kín đáo

Đôi khi An Kiệt hỏi một số vấn để kiểu như " Si Thần, anh thích màu gì?"

" Em thích cái gì anh thích cái đấy." Cho nên nói chung là hỏi thì cũng không có được câu trả lời thích đáng, nhưng qua quan sát, cô thích màu cam thì Tịch tiên sinh có vẻ cũng ưu tiên màu cam, kể từ đó, câu nói " Em thích cái gì anh thích cái đấy." có vẻ không phải là câu nói suông.

Lại nói tiếp, muốn làm cho Tịch Si Thần tiết lộ cái gì, cũng không phải là đặc biệt có khăn, nếu trong lúc đó dùng bí mật để trao đổi.

" Thời thơ ấu của anh như thế nào?"

" Học bài, chơi bóng, mùa hè thì đi bơi."

" Bơi lội? Bơi ở sông sao?"

" Anh nghĩ, vẫn nên gọi là bể bơi." Si Thần cười nhìn cô " Còn em?"

" Cũng không khác anh lắm, học bài, vẽ vời," An Kiệt nói," Nghỉ đông và nghỉ hè thì đi cùng mẹ đến Thượng Hải ở một thời gian, lúc đó thân thể bà ngoại không được tốt, vẫn phải ở trong bệnh viện."

" Hồi trung học chúng ta học chung trường." khẽ dịu dàng vuốn sợi tóc ở lưng cô " Chắc chắn là em không biết."

Quả thật An Kiệt không hề biết, nên vẻ mặt có chút kinh ngạc, cô nghĩ anh biết cô là qua ảnh chụp, Trầm Tình Du và Giản Chấn Lâm quen biết cũng lâu, trước kia là đồng nghiệp, giới thiệu con gái cũng không có gì lạ.

" Có một khoảng thời gian,ngày nào anh cũng đi đến khoa mỹ thuật tạo hình."

" Thật á?"Không thể tin được, hôm nào em cũng ở đó." Anh Kiệt ngẩng đầu nhìn Si Thần " Anh đến ngắm em à?"

Tịch Si Thần vỗ vỗ trán cô, " Nhưng về sau lại không đi nữa."

"Vì sao?"

"Chính là không thích đi."

" Oh."

Một lát sau Si Thần khẽ thở dài " Anh không muốn nhìn thấy em quan tâm đến anh ta như vậy, trong khi đó lại – chưa từng nhìn anh đến một lần."

An Kiệt ngồi xuống, hai tay ôm lấy khuôn mặt chồng , dịu dàng vỗ về người có chút tự ngược " Thật xin lỗi."

" Anh tha thứ cho em." Lời nói thật hợp tình hợp lý.

An Kiệt thấy buồn cười " Thực ra nếu nhìn ở góc độ khác, trong lúc anh biết em nhưng em lại hoàn toàn chẳng biết gì cả, chuyện này không phải không công bằng không?"

" Em đang an ủi anh à?"

" Đương nhiên ." Xoay người xuống giường " Được rồi, một ngày khiến em đau lòng thế là đủ rồi, em muốn vẽ, đến đấy, làm người mẫu, trong lúc này em chỉ nhìn có mình anh."

" Có cần cởi áo không?" Tịch Si Thần cười đầy ẩn ý.

"Không cần."

"Thật sự?"

" Nếu anh không phiền em lấy máy ảnh chụp." Thể nào mà chẳng bán được tiền.

" Nghĩ cũng không được nghĩ." Đứng dậy ôm cả người đi về phía phòng làm việc " Cơ thể của anh chỉ thuộc về em thôi."

An Kiệt có chút không chịu nổi " Em đoán người khác kể cả nghĩ cũng không dám nghĩ một người cao ngạo như Tịch Si Thần lại có thể nói ra những lời này."

Tịch tiên sinh đương nhiên không quan tâm đến người khác nghĩ thế nào " Cuối tuần có rảnh không?"

" Em nghĩ- nếu không có gì xảy ra thì chắc là rảnh. Anh định hẹn em?"

Giọng nói Tịch Si Thần dịu đi vài phần " Cùng anh đi thành phố G nhé?"

" Em nhớ ra rồi, em có việc" Giọng điệu vô cùng tiếc nuối.

Tịch Si Thần nheo mắt, cao giọng lên án " Em nói là rảnh, không được nuối lời."

An Kiệt đã quen việc anh chuyên môn "chỉ tay năm ngón" chơi xấu mình " Em vừa rồi nói " Nếu không có gì xảy ra", mà bây giờ nhớ ra là thứ 7 trong thành phố có triển lãm tranh."

" Được rồi, nhưng mà-" Khom người xuống, thanh âm gợi cảm vô cùng mê hoặc "Em có một tuần để suy nghĩ, anh chờ em thay đổi ý kiến, chắc chắn"

An Kiệt nghiêng đầu, đón nhận cặp mắt chuyên chú kia, sau đó cười " Em cũng hy vọng."

Chú thích:

(1) Nước chảy đá mòn:ví trường hợp bền bỉ, quyết tâm thì việc dù khó đến mấy cuối cùng cũng làm nên (tựa như nước chảy lâu ngày thì dù cứng như đá cũng phải mòn).

(2) Cái này bản gốc là 柴米油盐 ( củi gạo dầu muối) để ám chỉ những thứ rất cần thiết cho sinh hoạt hàng ngày.

Chương 14: Anh yêu em từ lâu.

Dạo này cô thường nhớ về trước kia, nhớ tới những người mà mình nghĩ đã quên từ lâu, tuy rằng đều là những đoạn ngắn vụn vặt, nhưng, trong mơ vẫn nhớ lại đứt quãng, sau đó dần dần ghép hoàn chỉnh, giống như Christine vãn thường xuyên ngâm nga bài đồng ca dao của Pháp "Nhớ lại hoa hồng nở rộ trên cầu" An Kiệt buồn cười, hát tiếp câu sau " Em yêu anh từ lâu, vĩnh viễn không quên được."

Ngân nga câu hát đi qua phòng khách, đi tới cửa sân sau, Tịch Si Thần đang tưới hoa ở vườn, áo sơ mi trắng và quần âu, chân dẫm trên cỏ, ống quần xắn cao, cảm thấy bộ dạng vô cùng kiêu ngạo " Thật sự là nên lấy máy ảnh chụp lại."

"Cái gì?"

" Nothing." An Kiệt ngồi trên thềm đá, tay chỉ vào chiếc xe Jeep màu xám đang đỗ ở ngoài hàng rào, " Anh mua xe mới lúc nào thế?"

Tịch Si Thần nghiêng đầu nhìn lại,"Hôm kia."

"Đỗ ở Gara không được à?"

" Cứ coi như vậy đi." Khóa vòi nước lại, cười cười đi đến " Hôm nay không đi làm à?"

" Thứ bảy được nghỉ. Em muốn lái xe."

" Không được." Cúi xuống thả ống quần xuống, ngẩng đầu nhìn thẳng cô, trong mắt có ý cười " Em nên biết rõ tình trạng giao thông ở thành phố A, anh sẽ rất lo lắng."

" Thật ra ý anh là tình trạng sức khỏe của em không cho phép thì có." An Kiệt nhíu mày " Chỉ là tay phải của em hơi yếu nhưng cũng không phải là không lái được xe."

" Vì sao lại muốn lái xe?" Nếu là trước kia thì không phải cũng không —" Dịu dàng hỏi cô, quỳ gối ngồi ở bên cạnh, tiện tay đưa vén bên tóc che khuất một bên mặt.

" Cũng không cái gì?" Giọng điệu có chút cười cợt " Anh lúc nào cũng nói trước đây, huống hồ, khi ở Pháp em cũng tự mình lái xe."

" Ừ nhưng là trước khi em bị tai nạn xe."

" A thì ra anh muốn nói chuyện này."An Kiệt rên rỉ " Tai nạn kia không phải là em muốn, anh lúc nào cũng mắng em."

" Anh đâu có mắng."

"Chẳng lẽ là khen ngợi?"

" Em xác định muốn chúng mình tranh luận tiếp?" Về cơ bản mỗi khi cãi nhau xong đều " Kết thúc trong tâm trạng không vui vẻ"

" Ok, over" An Kiệt thức thời, nâng tay che ánh mặt trời " Nóng quá đi."

"Muốn ăn kem à?"

"Anh đi lấy đi."

Tịch Si Thần đứng lên, kéo cô dậy,"Đứng lên, cùng đi nào."

" Không đâu." Anh Kiệt đẩy anh " Anh đi nhanh đi."

Si Thần quay đầu liếc nhìn cô một cái rồi xoay người vào nhà.

—–Bắt đầu khi anh đến và kết thúc khi anh ra đi, em yêu anh đã lâu, vĩnh viễn không quên được —

Ngày tan tầm thứ ba, theo thường lệ, An Kiệt bắt xe bus về nhà.

" Giản tiểu thư, cô có cần tôi đưa về không?" Luật sư Kim vừa ra khỏi văn phòng làm việc, đi theo hỏi cô.

" A, không cần đâu, cám ơn." An Kiệt quay đầu, xua tay từ chối, đối với lòng tốt của người khác cô vẫn không quen nhận.

" Không sao đâu, dù sao thì cũng tiện đường mà." Làm một luật sư chính là nói lưu loát rành mạch " Xe của tôi ở bên kia, đi thôi."

" Không cần phiền toái như vậy đâu, thật sự đấy."

" Sao vậy? Chẳng lẽ cô sợ tôi có ý khác ?" Kim Diệp mỉm cười tỏ thái độ :" Tôi đã kết hôn, con đã đi mẫu giáo rồi, tuyệt đối an toàn."

" Không phải vậy đâu." Dù sao da mặt An Kiệt cũng mỏng, nghe câu nói đùa như thế không khỏi có chút xấu hổ " Tôi cũng kết hôn rồi."

Kim Diệp nghiêng đầu, có chút kinh ngạc " Nhìn không ra đấy, nhìn qua cô- hoàn toàn không giống người đã kết hôn."

" Vì sao?" An Kiệt thấy kỳ lạ, kết hôn với không kết hôn có thể nhìn mặt mà đoán ra được sao?

Vẻ mặt của cô khiến cho Kim Diệp buồn cười " Ý của tôi là nhìn qua thấy vô điềm đạm nho nhã lại vô cùng ít nói, cảm thấy khó mà gần được– ấy, tôi nói thế cô không ngại chứ?"

" Không." Cô cũng không quan tâm, nhẹ nhàng cười " Thực tế chính là vậy mà."

" Làm cho người ta không biết phải làm thế nào."

" Có phóng đại quá không vậy?" Rốt cuộc cũng cười ra tiếng, vẻ mặt thả lỏng không ít.

" Chồng cô là giáo viên?"

" Không phải" An Kiệt thấy vô cùng ngạc nhiên, tại sao lại là giáo viên?"

" Chẳng lẽ là công chức nhà nước?"

" Không phải" Nghĩ nghĩ rồi nói " Anh ấy xem như- doanh nhân đi." Đáp án có chút dè dặt, cô không thích nói chuyện với người ngoài về vấn đề riêng tư.

"Doanh nhân?" Kim Diệp nhíu mày " Tôi nghĩ anh ấy có vẻ là một người đàn ông dịu dàng, phải công nhận là cô nói doanh nhân tôi có chút bất ngờ."

Hai người đi bộ đến vỉa hè, đợi đèn xanh để qua đường, An Kiệt cũng khó ý định tiếp tục nói chuyện, luật sư Kim hình như muốn đưa cô qua đường, thật sự là có chút khách khí.

" Anh ta kinh doanh gì?" Kim Diệp một lần nữa quay đầu lại,tay cho vào túi, hỏi xong cười giải thích " Căn bản luật sư đều hỏi rõ ngọn nguồn."

" Nhưng tôi không phải là một nghi can." An Kiệt vô tội nói, đúng lúc này, tiếng chuông di động vang lên, cô vội nói xin lỗi rồi đi đến bên cạnh nghe điện.

" Chiều nay cùng nhau ăn cơm được không?" Tiếng nói dịu dàng của người đàn ông lộ ra chút nuông chiều " Nếu em còn có việc thì anh có thể đợi được."

An Kiệt có chút choáng váng, nhìn quanh bốn phía thấy đối diện đường lớn ở chỗ dừng xe, có chiếc xe màu trắng quen thuộc, cười nói " Anh tới lâu rồi à?"

" Không lâu, từ lúc em đi ra văn phòng đến giờ – tầm bảy, tám phút đi."

Thật là có tí nhỏ mọn, đem điện thoại tự vào cổ, quay đầu lại phía Kim Diệp rồi cười " Luật sư Kim, chuyện kia—ngày mai gặp."

Kim Diệp hơi chần chừ, nhìn điện thoại di động ngầm hiểu "Được rồi, vậy ngày mai gặp, đi đường chú ý an toàn."

" Ách, cám ơn." Theo thói quen định nói cảm ơn, đèn xanh đã sáng, người đi đường không đông lắm, vừa đi xuống lối đi bộ, không cẩn thận đụng vào bả vai một người phụ nữ đi ngược."

" Tich phu nhân, xin em cẩn thận chút đi." Điện thoại vẫn kết nối,thanh âm nhẹ nhàng vang đến đúng lúc.

An kiệt buồn bực " Là anh giục em, anh nói là khiến em loạn hết cả lên." Cất di động, bước hai, ba bước qua đường rồi chạy đến xe, mở cửa xe ngồi vào.

" Vì sao anh vừa nói em lại thấy loạn?" Người đàn ông ngồi ở ghế điều khiển cười hỏi, giúp cô cài dây an toàn.

" Đây là một loại hành vi tâm lý học." Lấy khăn mặt Tịch Si Thần đưa rồi lau hai tay " Ví dụ, đối với một đứa trẻ, khích lệ chúng lúc nào cũng tốt hơn so với trách mắng."

" Mấy lời này gần đây cũng hay nghe thấy." Si Thần cười nhẹ :" Em muốn đi đâu ăn?" Anh hôm nay mặc comple màu đen, nhìn như vừa tham gia vào hội thảo gì đó.

" Anh hẹn em, em nghĩ vấn đề này không cần em trả lời. Ăn cơm Trung đi, em thích món ăn Trung Quốc, hương vị màu sắc đều tuyệt vời." Vừa nói xong cũng cảm thấy có chút đói bụng, bữa trưa nay đã không ăn, văn phòng đặt cơm hộp Nhật Bản, khó có thể nuốt được.

" Phải nói là em khả năng kén chọn của em thật tuyệt vời." Xe chạy qua hai quảng trường, rẽ vào một góc có nhà hàng Trung Quốc bọn họ thường hay đến.

" So với anh còn tốt chán, Tịch tiên sinh." Trình độ thưởng thức món ăn của hai người đều giống nhau, lại đều cố tình kén chọn, về mặt này đều được rèn luyện.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: