Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

_Bên bờ vực thẳm_

Hương Ngô

Dù đã có một mái ấm đầy đủ và tràn ngập hạnh phúc nhưng chị sống chưa thật sự thanh thản. Nói thẳng thừng ra là chị không thể quên một người. Nói đúng ra là chị hận. Hận bản thân mình mù quáng đến độ biết rõ mười mươi hắn hèn hạ và đáng ghê tởm mà vẫn yêu, thậm chí suýt nữa còn sa ngã vì hắn - khi chị đã lập gia đình. Hận hắn, vì đã đang tâm chà đạp lên tình yêu trong trắng mà tuổi thanh xuân chị đã dâng hiến cho hắn, hận hắn vì đê hèn đang tâm lợi dụng tình yêu sâu nặng của chị chỉ để thỏa mãn xác thịt lúc xa vợ. Hắn đã cướp đi của chị cả một thời thanh xuân tươi đẹp nhất. Vậy mà giờ đây hắn còn định phá vỡ cả hạnh phúc chị đang có chỉ vì những ham muốn nhục dục đồi bại cá nhân.

Thật may, khi đang chấp chới bên bờ vực thẳm hì chị chợt tỉnh ngộ nhận ra bộ mặt thật của hắn, kịp mở to đôi mắt say tình mù quáng để nhận thấy chồng và con trai đang mỉm cười vẫy gọi trước ngưỡng cửa ngôi nhà hạnh phúc bấy lâu của mình. Chị loàng quàng bò dậy, cố hết chút sức lực còn lại, chạy ào về nhà, ôm chầm lấy chồng và con trai mà cười mà khóc như chưa bao giờ được cười được khóc. Cứ thế, chị ôm chặt họ, không dám buông ra, sợ hạnh phúc vuột khỏi tầm tay mình.

Mẹ chị vẫn thường dạy con theo đạo lí của người Á Đông: "Phúc đức tại mẫu. Ông cha đã dạy không bao giờ là sai, cho dù ở thời đại nào. Và, cái giá đắt nhất mà một người đàn bà phải trả đến cả đời con, đời cháu: đó là tội bất chính, tội ngoại tình, tội phản bội người đàn ông đầu gối tay ấp của mình".

Chưa bao giờ chị thấm thía lời dạy của mẹ như lúc này.

Hắn và chị cùng sinh ra và lớn lên tại một vùng quê nghèo. Gia đình hắn chỉ là hạng bần nông trong làng. Trong khi đó gia đình chị lại thuộc hàng danh gia. Cha mẹ chị đều là cán bộ nhà nước, cha là cán bộ lãnh đạo huyện. Tuy nhiên, nhà chị chỉ là no đủ chứ không giàu có như nhiều người nghĩ, bởi cha chị là người thanh bạch và nhân đức.

Ngày cha chị mất cũng là ngày hắn bắt đầu toan tính rời xa chị. Nỗi đau mất đi người cha vô cùng kính yêu cộng thêm nỗi đau bị phản bội khiến chị gần như gục ngã hoàn toàn. Còn mẹ chị, không thể đủ sức chịu đựng nỗi đau quá lớn nên cũng ngã bệnh. Bà cứ kiệt sức dần. Rồi, một ngày, cả bà và chị đều buộc phải nhận ra một hiển nhiên rằng: PHẢI SỐNG. Kể từ bây giờ bà phải thay ông làm bờ vai vững chãi để lo cho cái gia đình khiếm khuyết này: không bóng dáng một người đàn ông. Ngoài chị ra bố mẹ chị còn những bốn cô con gái còn nhỏ dại nữa. (Ông bà nội chỉ có mình cha chị, vì thế, cha mẹ chị mong mỏi một mụn con trai nối dõi tông đường. Họ đã giấu giếm cơ quan một cách khổ sở cho đến đứa con gái thứ năm thì quyết định dừng lại.) Và giờ đây ông đột ngột qua đời khi gánh nặng còn trên vai, không kịp nhìn vợ con, không kịp trăng trối một lời. Chị buộc lòng phải nhận ra rằng mình cần chung tay cùng mẹ chèo lái gia đình qua cơn bão táp cuồng phong. Kể từ giờ chị không thể chỉ sống cho riêng mình nữa. Chị nỗ lực để khỏa lấp nỗi đau, nỗ lực để quên đi một kẻ đểu giả là hắn. Và, thật kì diệu, cả chị và mẹ chị đều trở nên hết sức mạnh mẽ, vững tay chèo lái.

Một ngày, cách đây bốn năm, khi đứa em út hoàn thành xuất sắc bậc học đại học với tấm bằng đỏ rạng ngời thì chị mới thở phào nhẹ nhõm, lấy lại chút thanh thản.

Lúc đó chị đã bước sang tuổi hai tám. Mẹ cũng bắt đầu có chút rảnh rang để quan tâm đến con gái lớn. Bà sốt ruột giục chị: "Sóng gió đã qua, mọi lo toan cũng đã vợi bớt. Con hãy biết lo cho bản thân mình đi là vừa, để con đến lượt các em con. Đầu có xuôi thì đuôi mới thuận con ạ! Cậu Hoàng đó... con phải tỉnh táo, sáng suốt để nhận ra đâu là hạnh phúc!".

Hoàng. Anh là mẫu đàn ông khiến nhiều phụ nữ mơ ước: bản lĩnh, hào hoa, lịch lãm, thành đạt, ấm áp và tình cảm. Bao năm qua, anh đã thầm lặng đi bên chị, đã cùng gia đình chị kinh qua cơn cuồng phong bão táp, coi gia đình chị như những người ruột thịt. Chị mang ơn và quý anh vô cùng. Nhưng còn yêu thì... Cảm nhận giữa anh và hắn thật khác quá.

Hắn bụi bặm, đầy nam tính, điển trai và quyến rũ, cả thông minh, toan tính, thực dụng và cực kì ranh mãnh. Có lẽ chừng đó đủ để làm nền tảng cho đỉnh cao địa vị và tiền bạc sau này của hắn. Với nữ giới, hắn có sức hút kì lạ. Đôi mắt sâu rực lửa và cái miệng cười "chết" người của hắn đã lừa mị không biết hàng bao tiểu thư khuê các, quyền quý. Và hắn thăng tiến bằng cách đó. Chị cũng không ngoại lệ.

Nhưng, hắn đã sớm bỏ lại chị giữa đường khi chị không còn giá trị lợi dụng nữa.

Những kỉ niệm một thời với hắn: tuổi thơ êm đềm, trước đây khi còn yêu nhau thì đó là những kí ức vô cùng tươi đẹp mà mỗi lần nhắc lại hai đứa thường phá lên cười khoái chí; rồi khi hai đứa vao tuổi mười lăm, mười sáu - bắt đầu nhận ra sức hấp dẫn của đối phương và nhanh chóng si mê nhau (ít ra thì từ phía chị), xa nhau vài ngày tưởng dài cả nghìn năm. Đó cũng là cả thời tuổi trẻ của chị - xinh đẹp, mạnh mẽ, tràn ngập sức xuân, yêu đương, đam mê và cuồng si. Tất cả đã vắt kiết sức trẻ và sắc xuân của chị. Chỉ vì yêu hắn.

Còn giờ đây, những thứ đó đã trở thành nỗi kinh hoàng ám ảnh chị hằng đêm. Chị sợ bóng đêm. Hắn đã dắt díu chị mò mẫm trong bóng đêm ma mị khắp các hang cùng ngõ vắng làng quê. Chị đã dâng hiến, dâng cả tâm hồn và tấm thân con gái trong trắng nõn nà, cả tuổi thiếu nữ thơ ngây cho mối tình đầu gian dối ấy.

Chị si mê và mù quáng, không kịp nghĩ đến một ngày kia bội bạc. Mãi sau này chị mới biết một sự thật khiến chị bàng hoàng đau đớn: trong suốt quãng thời gian bên chị thì hắn đã không phải chỉ là dành riêng cho chị. Ngay thời còn học phổ thông hắn đã biết " tán tỉnh" một mối lợi lớn - cô con gái kiều diễm của ông chủ tiệm vàng lớn nhất trong huyện. Hắn có một vỏ bọc ngoài hoàn hảo đến nỗi chị chưa từng một lần phải buồn lòng hay băn khoăn vì một mối nghi ngờ nào.

Muốn đo lòng người phải kinh qua hoạn nạn. Bộ mặt của hắn nhanh chóng lộ rõ ngay sau nỗi mất mát lớn của gia đình chị.

Hắn đã vội vã rời bỏ chị và khuất dạng như một kẻ chưa từng tồn tại.

"Trên đường đời sẽ có nhiều lần vấp ngã rất đau, nhưng không nỗi đau nào có thể bằng nỗi đau mất cha, mất đi người thân. Vì vậy, dù có đau đớn đến mấy cũng phải gượng dậy và bước tiếp." Mẹ đã vực chị dậy bằng cách đó.

Không dám mong gì thêm. Chị đủ thông minh để nhận ra đâu là hạnh phúc đích thực. Con trai chị có quyền được hưởng tất cả những gì tốt đẹp nhất trên cõi đời này. Chị không được phép phá vỡ cái tổ ấm của chú chim nhỏ mà chị vô cùng yêu quý. Chị có trách nhiệm phải vun vén cho cái tổ ấm đó. Nhưng chị giấu chồng và con trai một cõi lòng nặng trĩu: HẮN.

Muốn quên mà không thể. Không muốn thù hận nhưng trong lòng hận lắm. Chỉ cần chạm đến cái miền kí ức đau đớn ấy thì chị không còn là chị được nữa - không còn là một người đàn bà mềm yếu luôn cần được che chở, không còn là một người phụ nữ nhân hậu vị tha nữa. Chỉ cảm nhận được dòng lửa hận đang hừng hực bùng lên đỉnh đầu mỗi khi chợt nghĩ đến hắn. Chị tưởng như có thể giết chết hắn như giết một sinh vật vô danh nhỏ nhoi.

Nhưng, chính bản thân chị cũng không phân biệt được chị vẫn còn yêu hắn hay chỉ là hận thôi. Chị sống trong tội lỗi. Có đêm nằm cạnh chồng mà hồn phách cứ phiêu du tận nơi đâu. Tủi nhục hơn, ngay cả những giây phút ân ái vợ chồng, mặc dù chị đã cố gắng hết sức để thể hiện tình yêu thương cháy bỏng với người chồng mà chị vô cùng ngưỡng mộ và kính trọng thì cái hình ảnh nhớp nháp kia vẫn còn chờn vờn trước mắt chị. Hình ảnh hắn. Phải. Hắn. Vồ vập, háo hức, mạnh mẽ và nồng nàn quá khiến đàn bà nếu một lần, không, chỉ một phút thôi được hắn ôm và hôn thôi cũng đủ để nhớ và đau suốt đời. Đôi mắt sâu rực lửa. Hắn chờn vờn trên khuôn mặt đẹp và tấm thân ngọc ngà của chị. Đam mê, cuồng si, nâng niu và ấm áp như là tình yêu thật sự. Vì thế mà chị đau. Đau đớn thấu cõi tâm can. Đau vì yêu. Đau vì biết hắn đểu cảng mà vẫn không thể quên. Nhiều đêm chị choàng tỉnh trong bóng tối, mồ hôi ướt đẫm thân áo: chị lại mơ thấy... thấy hắn và chị - giấc mơ tội lỗi. Nhìn sang bên cạnh thấy chồng và con trai bé bỏng vẫn say sưa trong giấc ngủ thật bình yên. Chị khóc không thành tiếng. Nước mắt chảy tê buốt tận cõi lòng.

Chị muốn van xin ông trời gạt bỏ giúp chị hình ảnh hắn ra khỏi cuộc đời chị. Chị muốn được sống thật thanh thản và hạnh phúc bên chồng con, muốn được tòan tâm toàn ý vun vén hạnh phúc gia đình. Muốn được là một người phụ nữ viên mãn như bao phụ nữ khác mà chị vẫn thấy và thầm cảm phục họ, khi mỗi hiều họ rạng ngời hạnh phúc tay trong tay cùng chồng con dạo bộ trên lề đường, trước nhà chị. Bình yên quá!

Nhưng rồi một ngày, hắn đột ngột xuất hiện, bảo rằng: "Vẫn nhớ chị, hằng đêm".  Chị muốn chạy trốn khỏi hắn. Chị tưởng như mình đang chạy rất nhanh, rất nhanh. Nhưng chân chị không thể nhấc lên nữa, mắt không thể rời khỏi hắn.

Chao đảo.

Hận thù vụt tan biến. Chỉ còn lại hắn và kí ức ngọt ngào.

Hắn vẫn thế. Hút đàn bà. Vì sao chị không phải là ngoại lệ? Vì sao? Vì sao?

Hắn tỉ tê. Chị mủi lòng. Bắt đầu tin. Và, hắn hẹn hò. Vẫn bạo dạn và liều lĩnh như xưa, khiến chị mê.

Và, chị đắn đo, toan tính, lo lắng, dằn vặt. Chị tham lam cho rằng mình vẫn hoàn toàn chiếm lĩnh trái tim hắn. Với hắn bây giờ, chị chỉ cần bấy nhiêu thôi là đủ.

Chị thậm thụt giấu chồng một niềm hạnh phúc ích kỉ cho riêng mình. U mê cho rằng tình yêu không có tội lỗi, và tự bao biện rằng mình không phải là hạng đàn bà lăng loàn muốn thỏa mãn xác thịt một cách bẩn thỉu.

Mình yêu, đang yêu.

Bóng đêm và tội lỗi.

Hắn cuốn chị vào cơn lốc tình bằng những trận mưa hôn đắm đuối, mạnh mẽ, nồng nàn, si mê. Như tình yêu thật sự.

Hắn thì thầm khao khát: "Với anh... em mãi... mãi là... thiên thần!"

Nhưng, hắn thật ngu xuẩn, hay ông trời dang tay cứu vớt chị. Trong bóng đêm ma mị, trong nỗi thèm khát đê mê hắn chợt thốt ra một câu đen ngòm: "Lâu... lắm rồi... kể từ khi xa vợ tới giờ... anh... anh... chưa dám đi chơi... gái... lần nào, sợ... sợ mang bệnh!". Chị choàng tỉnh khỏi cơn mê cuồng si. Thì ra hắn tìm đến mình chỉ vì xa vợ, thèm khát đàn bà, đi gái sợ mang bệnh...

Vừa lúc chuông điện thoại hắn đổ vang: hắn bật màn hình, trong hoảng loạn và căm phẫn chị vẫn kịp nhìn thấy hình cưới vợ chồng hắn hiện lên thật rạng rỡ. Và cuộc gọi đến là: " VỢ YÊU ".

Chị xé toang màn đêm. Nước mắt lã chã tuôn rơi. Đau đớn tủi cực tưởng chừng ngất lịm đi. Chị giẫm đạp lên những khoảng không ma quái đen đặc mà chạy, cười - khóc vang một mình trong đêm tối như một kẻ điên loạn.

Cố trườn, bò lê lết về nhà, về nơi có chồng và con trai bé bỏng - tổ ấm của chị.

P/s: Nếu m.n thích truyện của mình thì hãy nhấn ☆ để bình chọn cho truyện của mình nhé! Và nếu m.n thấy truyện này hãy thì hãy cmt (.) bên dưới để mình cont. truyện nhe 😊😊😊 bye bye
Iu thương ❤❤❤❤ *moa moa*💋

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro