Bài thơ: VÌ LẼ ĐÓ (Nguyễn Lâm Anh Kiệt)
Có lẽ tôi sẽ mãi chẳng bao giờ,
Nắm giữ được hạnh phúc của tình yêu;
Cũng giống như em chẳng bao giờ hiểu,
Bóng thu gieo trong ai dáng yêu kiều.
Vì lẽ đó tuy chẳng nói gì nhiều,
Em cũng đủ cho niềm yêu chết lặng
Giăng chút nắng bỏ vài giọt trên mi,
Nghe ai đó thầm thì lời to nhỏ.
Vì lẽ đó mùa thu vẫn nằm đó,
Kẹp chuyện trò vào ôm ấp lung lay
Mơ hụt lấy miền lãng quên đâu hay
Con tim rớt hàng dài dòng rũ rượi.
Vì lẽ đó, niềm đau cười lẽ đó:
Cười đời tôi tìm một giấc chiêm bao
Vì lẽ đó tình nối đuôi xanh xao,
Trên cao có chực chờ mờ tiếng gọi.
Vì lẽ đó, và chính vì lẽ đó
Và vì em – một chiếc lá thu phai
Vì lẽ đó, vì nắng mai cầm tay,
Mong nhen nhóm con đường vàng nhỏ lại.
Vì lẽ đó, và chính vì lẽ đó
Và vì em, vì chính thu vàng kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro