Chương 3: Chạm vào đầu
"Không được, tôi phải nghỉ ngơi một chút, vừa rồi tôi nói nhiều quá rồi ." First nuốt nước miếng, trầm mặc một lát, cùng Khaotung xuất hiện trước cửa căn hộ của cậu ấy. Vị trí của căn hộ của Khaotung cách vị trí căn hộ của First cũng không xa.
"Vậy cậu nghỉ ngơi một lát đi." Khaotung tìm chìa khóa trong ba lô, sờ soạng một phút mới tìm được chìa khóa. Sau khi mở khóa cửa, cậu còn chưa kịp vào phòng thì First đã bước vào mà không nói một lời. Khaotung muốn vươn tay ngăn cản sự liều lĩnh của First, nhưng bây giờ xem ra cậu đã không còn cơ hội.
Đập vào mắt First là một khung cảnh "sang chảnh".Trên sofa có vài chiếc áo khoác và áo phông chất đống, đồ vật trên bàn ngổn ngang, dưới đất không còn chỗ để.
"Bạn của tôi, khung cảnh từ phòng của cậu trông khá hoang dã." First cẩn thận tránh những cuốn sách trên sàn nhà, đi đường vòng và ngồi xuống một góc của ghế sofa.
"Anh ta không phải không thích nó chứ? Khaotung cúi người, giả vờ nhặt đồ lặt vặt dưới đất lên, cất đi.Thấy vậy, First nhanh chóng giúp dọn dẹp.
Nhưng First không biết dưới đất có vật sắc nhọn, không may ngón tay của anh không chút đề phòng bị đâm chảy máu. Đồng thời, anh giơ bàn tay bị thương theo phản xạ lên và đưa miệng vào đầu ngón tay đang rỉ máu.
"Đau không?" Khaotung quỳ xuống cầm lấy bàn tay bị thương của anh, cẩn thận xem xét.
"Lúc bị đâm tôi rất đau, nhưng giờ thì ổn rồi." First để cậu kéo cánh tay của anh kiểm tra, "Tại sao còn có mảnh thủy tinh trên mặt đất? Cậu còn đi chân trần ở nhà, hôm nay người bị đâm là tôi, cũng may không có chuyện gì, nhỡ đâu ngày mai người bị đâm có thể là cậu, sau này đừng để vật sắc nhọn xuống đất, nếu như cậu bị thương, chảy máu nhiều hơn tôi, một mình cậu ở nhà thì làm sao?" Lúc này First còn có tâm trạng mắng cậu.
"Cậu cằn nhằn giống mẹ tôi vậy." Khaotung cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy đầu ngón tay của First đã ngừng chảy máu, thản nhiên nói đùa.
"Không, chúng ta không phải đang thảo luận về việc liệu tôi có cằn nhằn hay không? Chúng ta đang thảo luận về... Ừm, điều tôi muốn nói là sau khi cậu dùng xong những vật sắc nhọn, hãy cất chúng đi và đừng vứt lung tung."
"Được rồi." Khaotung trả lời dứt khoát trả lời.
"Đây là mẹ cậu sao?"First cúi người nhặt khung ảnh trên tủ đầu giường lên.
Những bức ảnh trong khung ảnh vô cùng sạch sẽ, có thể nói là lạc điệu với mọi thứ xung quanh.
"Ừ." Khaotung sợ First giữ không chắc khung ảnh nên khi cậu thoáng thấy anh nhặt khung ảnh lên, cậu đã vội vàng đến bên First.
"Mẹ của cậu trông rất đẹp.Khi nào rảnh nhớ cho tôi qua nhà cậu thăm cô nhé. "
"Nhưng... bà ấy đi rồi."
"A! Cái kia, cái kia. . . Vậy cậu còn có tôi, tôi hứa sẽ luôn ở bên cạnh, chỉ cần cậu đừng chán ghét tôi nói nhiều." First tự mắng mình chọc vào chỗ đau của người ta giỏi như vậy, sau đó lại ôm Khaotung vào lòng. Ôm cậu thật chặt.
"Tôi ổn."
Sau ngần ấy năm, cuối cùng cũng đến lúc buông tay rồi. Mà Khaotung lời nói nghiêm túc cũng không nghiêm túc, trong lòng cậu đã luyện qua không biết bao nhiêu lần.
"Đừng nhắc đến những chuyện buồn này nữa, tôi giúp cậu thu dọn phòng." First buông Khaotung đang giả vờ mạnh mẽ ra, không hỏi chuyện gia đình nữa mà anh lại cắm cúi cần mẫn dọn dẹp đống đồ lặt vặt cho cậu.
Khaotung cụp mắt xuống không biết nói gì, First người giỏi tìm đề tài đã kể về nỗi xấu hổ thời thơ ấu của mình khiến Khaotung bật cười. Khi nhà bếp đã được thu dọn, khu vực rửa bát thậm chí có thể nói là bừa bộn, lúc này First mới biết rõ Khaotung hoàn toàn không có sự sạch sẽ.
"Chờ một chút, cậu vừa rồi rửa tay bằng cái gì?" Khaotung theo First vào phòng bếp, thấy anh dùng xà phòng rửa chén để rửa tay.
"Xà bông rửa chén."
"Không có nước rửa tay sao?"
"Có sao ? Tôi không nhìn thấy.Rửa tay bằng nước rửa chén cũng được mà."
"Tốt nhất là rửa tay bằng nước rửa tay."
"Có gì khác nhau sao?"
"Xà bông rửa bát là để rửa bát, nước rửa tay là để rửa tay."
"Ồ, vậy sao? Tôi khát nước. Có nước không?Tôi vì cậu mà làm nhiều việc như vậy, có thể xin một ly nước để uống không?"First cảm thấy miệng khô khốc, vô thức chuyển đề tài.
"Có, chờ một chút, tôi đi lấy cho anh."
Khaotung vặn mở chai nước khoáng trước khi đưa cho First.
"Cậu cũng giúp tôi mở nắp chai, cảm ơn! Bất quá tay của tôi chỉ là bị thương một chút, tự mình mở nắp chai cũng không phải là không được."
Khaotung ở bên nhìn chằm chằm vào First đang uống nước, nhìn nước từ miệng chảy xuống quai hàm và đọng lại ở cằm.
"Meo meo~"
"Khụ, khụ, khụ..." First sặc nước khi nghe được tiếng meo meo khe khẽ , "Cậu còn có một con mèo sao? Vừa rồi tôi làm sao không phát hiện ra nhỉ ?"
Trước sự ngạc nhiên của Khaotung, First lại bị nghẹn.First thậm chí còn ho đến khi nước mắt trào ra. Khaotung muốn đưa tay ra vuốt lưng anh nhưng lại vội vàng rút tay lại.Chắc là... không nên làm điều này.
Sau đó, Khaotung bế chú mèo nhỏ nhắn có sọc trắng xám và ôm nó vào lòng. Đôi mắt tròn xoe của con mèo mở to, và sau khi nhìn thấy người lạ là First , vẻ mặt của nó cứng lại.
"Phải, tên nó là Montow"
"Thật dễ thương."First giơ tay lên và nhẹ nhàng vuốt lông trên đầu Montow.
Khi cảm thấy dễ dàng chạm vào, First bất giác ngước mắt lên nhìn Khaotung đang ngây người nhìn anh.
First dường như không biết mệt khi cười, với nụ cười rạng rỡ và tươi tắn trên khuôn mặt mọi lúc.
"Sờ cũng được, vui lắm." First cười ngốc nghếch đáp lại ánh mắt của Khaotung.
Đột nhiên, anh để ý mái tóc óng ả và mềm mại của Khaotung , vì vậy anh không thể không chạm vào nó.
"Của cậu cũng dễ sờ."
"..." Cái gì? Anh ta sờ đầu mình ?! Anh ta tưởng mình là mèo sao?Khaotung cầm Montow lên, chỉnh lại tư thế ôm cô.
Đôi mắt của Khaotung cụp xuống và rơi trở lại cơ thể của Montow.
Cậu tránh giao tiếp bằng mắt với First.
"Muộn rồi, sao còn chưa về?" Khaotung dùng ngón tay xoa xoa đầu Montow, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, lại nhìn anh.
"Hả? Khaotung, cậu đuổi tôi đi à?"First như quả bóng xì hơi, đặt tay của mình lên cánh tay của Khaotung một cách đáng thương, "Tôi trở về sẽ chỉ có một mình, sao cậu không giữ tôi lại đây để chúng ta chơi thêm vài ván nữa."
"Cái này ổn không?"
"Có gì mà không ổn chứ ? Cậu có thấy tôi trông giống kẻ xấu không?"
Khaotung chớp mắt và ngoan ngoãn lắc đầu.
"Vậy là được rồi , tôi sẽ ở lại."
"Nhưng ngày mai có tiết học."
"Tiết học ? Sau đó thì sao?"First bối rối, không biết tại sao.
Được rồi, Khaotung đã xác nhận, người này không có nhiều tâm tư, lại còn ngốc bẩm sinh (ngu ngốc dễ thương).
"Không cần mặc đồng phục sao?"
"Tôi mặc cái của cậu không được sao... Có vẻ như cũng không được."First nhìn vào thân hình nhỏ bé của Khaotung, và kích thước của bộ đồng phục có lẽ nhỏ hơn của anh ấy một cỡ, thực sự không vừa.
"Khaotung , sao cậu không đến ký túc xá của tôi? Ký túc xá của tôi rất rộng rãi. Sáng mai tôi có thể dẫn cậu đi ăn sáng ở tầng dưới ký túc xá của tôi, nó rất ngon. " First nở nụ cười hạnh phúc, và lại mong đợi sự đồng ý của Khaotung.
"Nghe hay đấy."
"Đúng vậy "
"Ừm." Sau đó Khaotung đặt Montow vào chỗ cũ, đi theo First trở về ký túc xá.
.....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro