Chương 29: Tình nguyện và tự mình đa tình
Malee là một cô gái giỏi ăn nói và hài hước, tính cách cũng giống First, cũng vô tư và nhiệt tình nhưng Malee có một trái tim mạnh mẽ còn First lại có một trái tim mong manh, đây có lẽ là điểm khác biệt lớn nhất giữa hai người. Malee từ bỏ ba bộ hẹn hò cũ là ăn uống, xem phim, mua sắm và chọn một phương thức hẹn hò mới lạ, đó là đua xe Martin. Đua xe Martin dẫn tới adrenaline của hai người tăng cao, trong lúc rượt đuổi với Malee, First nhanh chóng đạt được cảm giác thành tựu. Malee cố ý nhường First, cô là một tay đua lão làng sao có thể đọ sức không lại với tuyển thủ mới sinh này. First thích kiểu hẹn hò này. Kích thích và thú vị. Nhà hàng cũng là do Malee sắp xếp, mà cô là người có kế hoạch, không cho phép có bất kỳ sai sót nào xuất hiện.
Bình thường là người hay nói nhiều nhưng khi ngồi đối diện với Malee trên bàn ăn, First trông giống như một cô bé nhút nhát, và âm lượng trò chuyện đột nhiên giảm xuống một cách rất nhỏ khác xa so với bình thường. Đây không giống anh thường ngày. Cô ấy thực sự xinh đẹp, giống như một con búp bê sứ trắng mỏng manh. First nhìn chằm chằm vào cô ấy đến ngây người. Quả thực là đẹp đến mức nhìn thôi đã thấy no rồi. Nhưng điều khiến anh không ngờ tới chính là trong đầu anh giờ phút này lại hiện ra bóng dáng của Khaotung, xâm chiếm tất cả suy nghĩ của anh. Tại sao anh lại đột nhiên nghĩ tới Khaotung? Anh bối rối và khó hiểu. Những khung hình hiện lên trong đầu anh – Khaotung mắt sáng cười đẹp, Khaotung hiền lành nhút nhát, Khaotung ân cần ấm áp…Nụ cười dịu dàng của Khaotung in sâu vào trái tim anh, mỗi cái cau mày và nụ cười của cậu ấy ngay lập tức chiếm một vị trí trong trái tim First. Anh dường như bị kiểm soát bởi Khaotung. Anh bắt đầu cảm thấy rằng anh sẽ có lỗi với Khaotung nếu anh hẹn hò với Malee và anh áy náy với cậu. Ý tưởng này thật điên rồ! Anh đã cố gắng hết sức để xoa dịu tâm trạng đột nhiên nổi lên một cơn bão dữ dội của mình và anh không còn có thể tập trung vào việc tiếp tục hẹn hò với Malee.
Malee rất khéo ăn nói, sau đó cô tỏ tình với First với tốc độ đáng kinh ngạc, về mặt này Malee từ trước đến nay luôn là phái hành động.
“Nhanh như vậy sao? Kỳ thật anh còn chưa sẵn sàng.”First kinh ngạc trước sự táo bạo của Malee, anh không ngờ rằng mối quan hệ giữa những người yêu nhau lại có thể được xác nhận nhanh như vậy. Mà anh có xu hướng thích tình yêu chảy chậm dãi từ từ hơn. “Thật không đáng tin” First không khỏi thầm nghĩ.
“Cho dù anh có đồng ý hay không, hãy cho em một thông tin xác nhận.” Malee tính cách nóng nảy truy vấn anh.
“Em có thực sự chắc chắn muốn ở bên anh không? Nếu ở bên anh, em có hối hận không?” First lo lắng Malee sẽ bị tổn thương vì cảm xúc không ổn định, vì vậy anh liên tục hỏi cô để cho cô ít nhất có thể suy nghĩ một chút về câu hỏi mà anh nêu ra.
“Em chắc chắn em sẽ không hối hận.” Malee khẳng định.
“Thực ra... Anh nghĩ vẫn là thôi đi, anh nghĩ chúng ta không thích hợp lắm. Anh không muốn làm mất thời gian của em.”
Không hiểu sao, anh bắt đầu lo lắng về điều này—nếu anh ở cùng Malee, liệu thời gian anh ở bên Khaotung sẽ bị rút ngắn đi rất nhiều không? Giống như Arthur khi có tình yêu đã dành thời gian rất ít để bên cạnh anh. Như vậy Khaotung sẽ buồn và anh không muốn cậu buồn. Khaotung là một người bạn rất quan trọng của First. Bản thân Khaotung đã ít nói, cũng không thích nói chuyện với người khác, nếu không có anh Khaotung sẽ làm sao bây giờ? Khaotung sẽ cô đơn. Khaotung rất cần anh, cho nên... anh vẫn là khéo léo từ chối Malee thì tốt hơn. Ít nhất, Khaotung có một vị trí quan trọng hơn trong tâm trí của First.
“Không nghĩ tới một người đàn ông cao lớn như anh lại lề mề như vậy? Quên đi, em cũng không muốn ép buộc anh.” Malee chỉ muốn yêu một chàng trai sẵn sàng muốn nói chuyện yêu đương với cô, nếu anh ấy không muốn, Malee sẽ không ép buộc. Đây thậm chí là lần đầu tiên Malee thua cuộc. Malee vốn tràn đầy tự tin không tránh khỏi bị tổn thương trong lòng, nhưng đã trải qua cơn bão lớn, cô đã nhanh chóng xóa bỏ sự việc này khỏi thế giới của mình, không để nó cản trở cuộc sống bình thường của mình. Malee chính là kiểu mạnh mẽ và kiên quyết như vậy, cô nghênh ngang rời đi.
First cảm thấy lạc lõng cùng với những cảm xúc phức tạp, anh khó chịu mở cửa phòng mình. Anh không biết phải làm thế nào để giải thích với Khaotung về cuộc hẹn thất bại hôm nay của mình. Anh rất lo lắng, trên đường đi dù có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra cách nói với Khaotung nếu cậu hỏi anh xem buổi hẹn hò diễn ra như thế nào. “Nhưng Khaotung sẽ chủ động xoa dịu cảm xúc của mình đúng không?” Anh thật ngu ngốc, tối hôm qua anh vui vẻ như một kẻ đại ngốc, giống như mở ra mùa xuân của chính mình, thề như vậy, cao hứng như vậy, nhưng hôm nay thất bại trở về, cuộc hẹn hoàn toàn thất bại.
Khoảnh khắc cánh cửa được mở ra, không có một ai ở trong đó.
“Khaotung?” First cẩn thận dò hỏi trong không khí hư vô.
Không nhận được phản hồi.
“Khaotung, cậu ra ngoài rồi sao?”
Tiếng gọi thứ hai, vẫn không nhận được hồi đáp. First ngây ngẩn cả người, có lẽ là đi ra ngoài mua đồ rồi. First thay Khaotung nghĩ ra lý do cậu rời đi. Sau đó, anh kiểm tra mọi ngóc ngách trong phòng nhưng vô cùng sửng sốt khi thấy Khaotung và mèo con đều không thấy bóng dáng đâu. Quần áo phơi ở ngoài ban công của Khaotung cũng biến mất. Không tờ giấy nào được để lại cho cậu.
Khaotung không để lại gì, chỉ là cậu lặng lẽ đến, cũng lặng lẽ rời đi. Mà Khaotung là nơi mềm mại nhất trong trái tim First, nhưng anh lại không biết điều đó. Giờ phút này, trái tim anh đột nhiên như thiếu đi một mảnh, trống rỗng dù có muốn lấp đầy như thế nào cũng không ích lợi gì.
“Khaotung, sẽ không rời bỏ mình chứ...Cậu ấy hứa với mình. Rõ ràng Khaotung đã hứa với mình! Tại sao lại lật lọng?” Nhưng Khaotung không thể hiện rõ ràng bằng lời rằng cậu sẽ không rời khỏi anh, đây chỉ là tưởng tượng của anh. Suy nghĩ của First vẫn còn đang rối bời, tất cả đều là anh tình nguyện, tất cả đều là anh tự mình đa tình.
“Khaotung...” First lẩm bẩm nhắc lại tên cậu. Anh không gọi được cho Khaotung, nhiều tin nhắn chất vấn gửi đến cũng không nhận được hồi âm.
“Khaotung, cậu đi đâu rồi? Đã trở về phòng của cậu chưa? Làm ơn đừng rời xa tôi có được không?”
Tim First nóng như lửa đốt, lập tức đến phòng của Khaotung mà không có bất kỳ lời giải thích nào. May mắn anh đã sớm có chìa khóa phòng của Khaotung. Khoảnh khắc cửa bị đẩy ra, Khaotung quần áo xộc xệch đầu bù tóc rối đột nhiên lọt vào tầm mắt của First. Hai gò má Khaotung ửng hồng, vẻ suy sụp lộ ra hết. Đôi mắt linh động thường ngày của cậu lúc này cũng trở nên mờ mịt, giống như một đầm nước suối sâu không thể thấy được, làm người ta đoán không ra. Khaotung nghe thấy tiếng mở cửa tim đột nhiên ngừng đập. Bầu không khí ngưng tụ đến mức đóng băng, hai người thất thần nhìn nhau, ánh mắt hướng về nhau. Lúc này Khaotung không nói lời nào, First cũng không nói lời nào. Sau đó, First là người mở miệng trước.
“Khaotung, tại sao cậu không nói với tôi là cậu sẽ rời đi?! Tại sao cậu lại đột ngột rời đi như vậy! Cậu có biết làm như vậy khiến tôi buồn như thế nào không...?” First hỏi cậu với giọng điệu trách móc, nhưng sau đó lại tự trách mình, “Là tôi, có phải tôi đã nói sai điều gì khiến cậu không vui không? Nếu tôi nói sai, tôi có thể nói lời xin lỗi với cậu không? Đều là lỗi của tôi. Đừng... đừng rời xa tôi có được không? Tôi cái gì cũng nguyện ý vì cậu mà làm, chỉ cần cậu ở bên cạnh tôi thôi.” First càng nói trái tim anh càng đau như dao cắt.
Còn tiếp....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro