Chương 24: Chột dạ
Tiệm mì.
Dù nhận được lòng tốt của Khaotung nhưng First vẫn múc một viên thịt viên trong bát của Khaotung trong lúc ăn mì.
“First?! Sao cậu lại cướp thịt viên của tôi?” Khaotung có vẻ hơi khó chịu nói.
“Tôi không chỉ cướp viên trong bát của cậu, bữa này còn muốn cậu mời tôi bởi vì lần trước tôi mời cậu rồi.” First đắc ý nói với cậu.
“Tôi phát hiện cậu thật sự rất muốn ăn đòn.”
“Vậy cậu có bản lĩnh tới đánh tôi đi.” Trước khi bỏ chạy, anh thậm chí còn dùng đũa nhẹ nhàng gõ vào đầu Khaotung.
Mà lúc này, trong bát trước mặt First chỉ còn lại canh suông nhạt nhẽo, anh đã ăn uống đủ no rồi. Cuối cùng, Khaotung đành phải bỏ tiền túi ra trả luôn cả phần mì cho First. Khaotung không có nhiều tiền tiêu vặt và so với Khaotung, First đơn giản là giàu có hơn. Nhưng cậu không phàn nàn vì lần trước First đã mời cậu ăn sáng và gà chiên nên cậu phải mời lại thế mới hợp lý. Mà First cũng không biết gia cảnh của Khaotung như thế nào, chỉ biết bạn bè là phải có qua có lại. Nếu để Khaotung mời anh, lần sau anh lại sẽ có thêm lý do và cơ hội để mời Khaotung ăn tối lần nữa. Đợi sau khi nhìn thấy Khaotung trả tiền cho mình từ xa, First mỉm cười vừa được lợi vừa khoe khoang rồi quay trở lại bên cạnh Khaotung.
“Ha, cậu xuất hiện rất đúng lúc.” Khaotung không khỏi trêu chọc anh.
“Tôi cũng nghĩ mình xuất hiện rất đúng lúc.” First mỉm cười, đồng ý với câu nói của Khaotung.
Khi trời dần tối, đàn chim ngược chiều gió trở về tổ, First và Khaotung cũng phải quay về.
......
Ký túc xá của First.
Montow đói bụng, Khaotung liền xé gói pate mèo ra cho nó ăn. Montow lè lưỡi không ngừng liếm liếm đồ ăn.
“Khaotung, cậu có thể giúp tôi nhỏ thuốc nhỏ mắt được không?” First dần dần thích làm phiền Khaotung, thậm chí ngay cả việc nhỏ thuốc nhỏ mắt này cũng thích gọi Khaotung đến giúp đỡ.
First vốn không thích làm phiền bạn bè vì sợ gây thêm phiền toái cho họ. Nhưng anh lại yêu thích làm phiền Khaotung. Chính anh cũng không nhận ra, anh dần dần hình thành thói quen dựa dẫm vào Khaotung. Và kể từ khi làm quen với Khaotung, anh đã dành nhiều thời gian trò chuyện với cậu hơn những người bạn khác.
“Chờ tôi một chút, tôi đang cho Montow ăn.” Khaotung ngồi xổm ngước mắt nhìn anh một cái, lại cúi đầu, vuốt ve cái đầu tròn vo của Montow.
“Montow, ngươi ăn nhanh chút được không?Anh cũng đang cần ba của ngươi.”
Khi lời vừa nói ra, First mới muộn màng nhận ra - “vừa rồi là anh đang ghen sao?! Ghen với một con mèo!” Anh nghĩ này rất suy nghĩ kỳ quái, anh muốn lập tức đem ý nghĩ này trục xuất ra trong đầu của mình.
Montow dường như hiểu được tiếng người nhưng lại liếm láp chậm lại. First không khỏi liếc mắt nhìn nó.
“Cậu đang tranh giành tôi với Montow sao?” Khaotung vừa vặn cho Montow ăn xong, ôn nhu cười, từ từ đứng dậy chăm chú nhìn anh.
“Không có, không cần cậu giúp tôi nhỏ thuốc nhỏ mắt nữa, tôi có thể tự mình làm.” First phút chốc thay đổi chủ ý, ngửa đầu, nhỏ nước thuốc nhỏ mắt vào mắt của mình.
“Cậu đang ghen với mèo à?” Khaotung thực sự nghi ngờ rằng First ghen, nhưng cậu không tìm thấy bất kỳ bằng chứng nào.
“Tôi không có.” First vội vàng phủ nhận.
Nhưng First càng phủ nhận, Khaotung càng muốn trêu chọc chú mèo con đang ăn dấm với bé mèo Montow của cậu.
“Thật sao?” Khaotung truy vấn, không chịu bỏ qua.
“Thật! Tin hay không là tùy cậu!” First càng phủ nhận càng chột dạ. Anh thậm chí còn quay lưng lại nói câu này với Khaotung và anh thậm chí không dám nhìn thẳng cậu.
“Tôi đi tắm đây.” Và tắm chỉ là vỏ bọc, First căn bản không nóng vội tắm rửa, hiển nhiên anh chỉ cần một không gian nhỏ không người để tĩnh tâm. Anh nhặt một cái chậu rửa mặt và đổ đầy nước sạch vào trong, sau đó từ từ đem cả khuôn mặt ngâm vào trong nước. Anh nhắm mắt thật sâu, thách thức giới hạn nín thở dưới nước đồng thời cũng khám phá trái tim của chính mình. Anh ấy không biết tại sao mình lại cảm thấy chôt dạ, nhưng chắc chắn anh rất buồn khi thấy Montow được Khaotung ưu ái hơn. “Chuyện gì đang xảy ra với mình? Trong giấc ngủ của mình tại sao lại mơ thấy mình hôn Khaotung? Chẳng lẽ nào mình... không thẳng sao?” Anh khó có thể tin tưởng phỏng đoán này. “Nhưng mình vẫn thích con gái mà phải không?” Anh không thể hiểu được, anh suy sụp vì đau đớn.
“Chơi game không?” Khi First bước ra khỏi phòng tắm, Khaotung liền rủ anh cùng chơi game.
Nhưng First lại lần đầu tiên đưa ra ý tưởng đi ngủ sớm, “Hôm nay không chơi nữa, tôi muốn đi ngủ sớm một chút.”
Khaotung hết sức bất ngờ khi một người mê game hơn mê ngủ như First lại từ chối mình để đi ngủ.
“First, cậu không vui sao? Cậu có thể nói cho tôi biết, có lẽ tôi có thể giúp cậu giải quyết.”
“Có phải vì những gì tôi vừa nói khiến cậu khó chịu không?” Thấy First im lặng, Khaotung cẩn thận hỏi anh.
“Xin lỗi, Khaotung, cậu có thể đừng nói chuyện với tôi trước được không?” First bối rối, anh trùm chăn kín đầu để tránh ánh mắt hoặc những thứ khác của Khaotung, nhưng như này có ích lợi gì? Tâm trí anh bây giờ tràn ngập hình bóng của Khaotung.
"Ừm... "Khaotung im lặng không lên tiếng nữa. Để không làm phiền anh, Khaotung thậm chí còn ra sofa ngủ. Thực ra cậu lại khá thích ngủ trên ghế sofa, ngủ trên ghế sofa thoải mái hơn giường, vì ghế sofa có chỗ để chân. Khi cậu nằm, có thể đan chéo chân đặt chân lên chỗ đó. Đầu Khaotung tựa vào tay vịn sofa, một tay đặt dưới gáy. Cậu mở mắt ra và nhìn chằm chằm lên trần nhà một cách vô hồn. Cậu không biết chuyện gì đã xảy ra với First. “Có phải cậu đùa quá mức rồi, đáng lẽ ra không nên nói First lại đi ghen với một con mèo? Nhưng mà, trò đùa này kỳ thật cũng không có quá đáng như vậy chứ?” Bản thân cậu cũng nghĩ vậy. Nếu thực sự ghen tị với một con mèo thì First có chút keo kiệt. Cậu hướng ánh mắt về phía First, người đang trốn dưới tấm chăn và im lặng. Quả thật cậu cũng rất muốn hỏi First : “cậu có thích tôi không?”
Nhưng cậu không thể, cậu thực sự sợ hãi khi First nhận ra tình cảm của cậu dành cho anh trên mức tình bạn. Bởi vì cậu cho rằng xu hướng của First chỉ có thể là con gái. Vì con người này từng nói với Khaotung rằng anh muốn có bạn gái và muốn hẹn hò với các cô gái. Anh ấy chưa bao giờ nói rằng anh muốn có một người bạn trai dễ thương hay bất cứ điều gì tương tự. Tuy rằng không nói nhưng không có nghĩa là không có ý nghĩ này...
“Nếu như cậu đối với tôi cũng là loại thích này thì tốt rồi.” Với suy nghĩ này trong đầu, Khaotung dần chìm vào giấc ngủ.
First mất ngủ rồi. Anh lén lút kéo chăn xuống một chút, chỉ để lộ nửa mặt trên. Sofa nằm ở phía đối diện giường. First liếc Khaotung như một tên trộm để xác định xem cậu đã ngủ hay chưa. Sau khi xác định Khaotung không hề động đậy, anh sợ Khaotung ngủ trên sofa sẽ cảm lạnh nên muốn lấy một chiếc chăn mỏng trong tủ ra đắp cho cậu. Sau đó, First ôm ra một chiếc chăn, rón rén đi tới sofa hất nhẹ chăn trên không trung rồi cẩn thận đắp chăn cho Khaotung. Lúc này Khaotung vẫn đang chìm trong giấc ngủ, First ngồi xổm trước sofa lặng lẽ quan sát cậu một lúc lâu. Anh phát hiện khóe môi cậu hơi nhếch lên. Do đó, First nghĩ rằng người này bây giờ…chắc là đang nằm mơ rồi. Anh thậm chí còn nghĩ đến việc chụp một bức ảnh Khaotung vào lúc này bằng điện thoại của mình. Trên thực tế, anh cũng đã làm như vậy.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, First giả vờ như không có việc gì sảy ra. Khaotung thấy anh giả vờ nên cũng giả vờ theo. Hai người ai nấy đều giả vờ rất giỏi. Khaotung cũng không ngại cùng First giả vờ. Hai người này một người cũng không hướng đến đối phương để đề cập chuyện hôm qua, vì thế chuyện này liền kết thúc.
Còn tiếp....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro