Chap 20
Từ ô cửa, đạn không ngừng bắn 1 cách điên cuồng. Đổi lại là Nghi Ân, e rằng anh không có khả năng thoát khỏi làn mưa đạn và đáp xuống chiếc máy bay đang lắc lư kia. Chiếc máy bay có Josep không ngừng nã đạn vào máy bay của Lâm Tể Phạm. Lâm Tể Phạm tránh làn đạn. Cả người treo lủng lẳng trên đầu máy bay Josep.
"Còn 8s nữa thôi, 7s, 6s..." Chân Vinh lạnh lùng theo dõi màn hình, 10 đầu ngón tay vẫn gõ không ngừng trên bào phím. Nhận được thống báo của cậu qua tai nghe. Anh liền nhìn xuống tìm kiếm điểm rơi. Máy bay của anh càng ngày càng sát với máy bay kia. Khi 2 chiếc máy bay vẩn tiếp tục thu hẹp khoảng cách. Chỉ trong giây lát, phán đoán 2 chiếc máy bay xuất hiện cự ly ngắn nhất, Lâm Tể Phạm lao xuống máy bay bên dưới.
Khi ở trên lưng máy bay, anh giơ tay túm lấy thanh ngang trên bụng máy bay. Dùng cánh tay còn lại bám chặt vào thân máy, vắt người lên trên. Nấp hoàn toàn ngay dưới máy bay, làm những kẻ ở trong máy bay mất dấu anh. Mọi chuyện xảy ra trong giây lát. Sau khi Lâm Tể Phạm nhảy xuống, Hữu Khiêm lập tức tăng tốc độ đưa máy bay lên cao, thoát khỏi tầm bắn của máy bay Josep. Cùng lúc đó Bảo Bảo cũng ra lệnh qua hệ thống.
"Rút lui, những chiếc máy bay của đội chủ nhân phóng lên cao giữ khoảng cách an toàn với máy bay chiến đấu."
1s,... Việc gây nhiễu sóng bị cắt đứt màn hình trước mặt Chân Vinh đột nhiên nhấp nháy. Cậu buông tay ra ngồi tựa vào chiếc ghế phía sau. Rồi chậm rãi đứng dậy, bất giác nhìn xung quanh.
"Lâm Tể Phạm đâu? Sao Nghi Ân anh lại ở đây?". Lúc nãy lo tập trung mà cậu chỉ nghe loáng thoáng được Nghi Ân xung phong làm người đột nhập máy bay, sau đó Tể Phạm tự nhiên quăng cho cậu cái bộ đàm gắn vào tai. Chân Vinh cũng chẳng để ý gì, chỉ mãi miết tay gõ trên bàn phím.
Thấy cậu ngờ vực nhìn mình, Nghi Ân không trả lời tiếp tục quan sát màn hình. Trên đó ngoài 1 chiếc máy ra thì không 1 bóng người.
"Chủ nhân đang ở trên đó".
Chân Vinh sững người trong giây lát, cậu bắt đầu lo lắng. Chỉ tại gặp phải thử thách là quên hết mọi chuyện xung quanh mà cậu không để ý đến Lâm Tể Phạm nhảy xuống từ lúc nào. Lâm Tể Phạm từ từ xuất hiện trên màn hình. Chân Vinh chăm chú theo dõi, gương mặt đầy vẻ sửng sốt. Anh đang ở đuôi máy bay, từ từ lao về phía đầu. Đến cửa sổ, vừa vặn có đầu người thò ra tìm kiếm dấu vết của anh. Lâm Tể Phạm liền lấy tay nắm lấy cổ người đó bẻ sang 1 bên, người đó ngất xỉu và bị anh kéo khỏi máy bay ném thẳng xuống dưới. Cậu bất giác rùng mình, đúng là Tể Phạm rất tàn bạo. Nhưng Chân Vinh thấy bất an, dù biết anh không phải là 1 người tầm thường, đã được đào tạo chuyên nghiệp nhưng cảnh tượng này làm cậu muốn thót tim. Tể Phạm trườn người xuống phía kia thân máy bay, anh tránh né sự truy tìm của người ở bên trong cửa sổ rồi đột ngột ra tay xử lý từng tên 1.
Chân Vinh nghiêm túc nhìn màn hình, lòng lo lắng không yên. Nghi Ân thấy vậy liền lên tiếng.
"Cậu yên tâm. Đây chỉ là chuyện vặt với chủ nhân".
Quả thật, bản lĩnh của Lâm Tể Phạm, cậu không thể nào xem thường. Tất cả mọi người cậu, Nghi Ân, Bảo Bảo đều chăm chú theo dõi màn hình. Anh nhanh chóng bò lên đầu máy bay, ở đó có 1 cửa khoang có thể mở. Anh nằm trên đó, thần sắc vẫn vô cùng bình tĩnh, Lâm Tể Phạm đập mạnh vào cửa khoang. Cửa vừa mở ra, anh nhanh như tia chớp lao vào trong, rút súng ra bắn 5 tên thuộc hạ của Josep. Tay của bọn chúng chưa kịp bóp còi súng. Thì cả người đã bị ngã nhào xuống, máu loang ra. Lâm Tể Phạm nhìn Josep ngồi im lặng bằng ánh mắt đằng đằng sát khí. Josep bất động lộ vẻ kinh hoàng, anh ta không ngờ Ngô Thế Huân dám mạo hiểm nhảy xuống máy bay của mình như vậy. Dù rất sợ hãi nhưng vì là 1 xã hội đen, anh ta mau chóng lấy lại bình tĩnh.
"Quả thật ngài Lâm tiên sinh đây rất có bản lĩnh". Lâm Tể Phạm ko trả lời tiếng nào nhanh như cắt giơ tay trái túm lắy cổ họng đối phương. Josep mặt trắng bệch trừng mắt.
"Lâm Tể Phạm ngươi dám giết ta thì ngươi cũng không sống được đâu!". Ánh mắt Lâm Tể Phạm toát ra nguồn khí âm u. Anh lập tức vặn tay, chỉ nghe 1 tiếng rắc, xương cổ của đói phương lập tức bị nát vụn. Đồng thời Lâm Tể Phạm quay người ném mạnh xác chết ra khỏi máy bay. Anh đúng là có sức mạnh kinh người, lại ra tay tàn độc, chỉ cần 1 chiêu đã giải quyết đối phương. Đây là cái giá phải trả cho kẻ nào dám thách thức Lâm Tể Phạm.
Chiếc máy bay không người lái bị lao thẳng xuống bên dưới. Lâm Tể Phạm nhanh ngồi vào ghế phi cơ, ấn phím trên bàn điều khiển rồi dùng hết sức kéo cần điều khiển lên. Nhưng mà, anh quên mất 1 điều, chiếc máy bay loại hình mới này cần tới 2 người lái. Đã vậy anh còn chưa biết rõ kĩ thuật lái của máy bay loại hình mới. Lâm Tể Phạm nhanh tay mở hệ thống liên lạc trên bàn điều khiển cố gắn kết nối tín hiệu vs bên Hữu Khiêm. Chết tiệt , tên Josep kia trước khi chết đã phá hệ thống liên lạc rồi. Đám Chân Vinh, Nghi Ân, Hữu Khiêm đang vô cùng căng thẳng vì không bắt được tín hiệu từ chiếc máy bay của Josep.
Lâm Tể Phạm cố gắng lái máy bay, chiếc máy bay đã không còn lao xuống nhưng cũng không bay cao lên được mà cứ liên tục lắc lư mất cân bằng vì chỉ có 1 người lái. Đột nhiên, toàn bộ cánh cửa và cửa sổ đều tự động đóng chặt không còn 1 khe hở hay ánh sáng mặt trời lọt vào. Anh bắt đầu cảm thấy hô hấp của mình trở nên khó khăn. Chắc chắn là người của tên Josep đã hẹn giờ cho cửa tự động khóa. Dù rất khó thở nhưng Lâm Tể Phạm vẫn cố gắng điều khiển máy bay thăng bằng, tránh để nó lao xuống. Nghi Ân nhìn màn hình gấp gáp.
"Tại sao không bắt được tín hiệu, tất cả cửa máy bay đều đóng lại. Chắc chắn là có chuyện".
Hữu Khiêm cũng gấp gáp không kém, cố gắng bắt tín hiệu nhưng không hề có gì cả. Chân Vinh hoảng hốt lo lắng, rồi chợt sực nhớ ra. Đúng rồi, thiết bị liên lạc mà Lâm Tể Phạm quăng cho cậu. Cậu đưa tay chỉnh chỉnh tai nghe.
"Alo... Alo...Tể Phạm ... Anh có nghe em nói không?". Nghi Ân ngạc nhiên nhìn cậu, anh ta quên mất lúc nãy chủ nhân đã đưa cho Chân Vinh thiết bị liên lạc.
"Chân Vinh..." hơi thở Lâm Tể Phạm nặng nề.
"Phạm ! Anh không sao chứ?" cậu hốt hoảng mở miệng.
"Tất cả cửa máy bay đều khoá kín. Không có 1 chút oxi ở đây...." anh hô hấp khó nhọc. Chân Vinh sợ hãi quay sang Nghi Ân.
"Cửa máy bay chiến đấu đều bị khóa chặt. Tể Phạm đang rất khó thở. Anh mau nghĩ cách cứu đi!". Sắc mặt Nghi Ân vô cùng khó coi.
"Chỉ có thể dùng thuốc nổ để mở cửa máy bay ra thôi. Bảo Bảo! Anh có mang theo thuốc nổ không?". Vỏ của máy bay chiến đấu tương đối cứng, bất cứ 1 loại máy cắt đều không có tác dụng. Bảo Bảo tỏ ra sốt ruột.
"Với việc phá cửa chỉ có thể dùng loại thuốc nổ có công lực nhẹ. Nhưng mà lô hàng vốn đã bị cướp, loại đó không còn nữa. Chỉ còn loại thuốc nổ công lực mạnh thôi".
Thuốc nổ công lực lớn không thể áp dụng vào máy bay của Lâm Tể Phạm vì uy lực của nó tương đối đáng sợ. 1 chiếc máy bay không thể chịu đựng được, huống chi là người ngồi bên trong. Như vậy Lâm Tể Phạm sẽ còn gặp nguy hiểm hơn. Sắc mặt Hữu Khiêm cũng đã trở nên khó coi. Chân Vinh lo lắng cực hạn, không hề rời mắt khỏi màn hình nhìn chiếc máy bay. Chiếc máy bay của Hữu Khiêm nhanh chóng áp sát máy bay Lâm Tể Phạm. Bảo Bảo, Nghi Ân căng thẳng đến cực điểm. Đến gần rồi nhưng họ không có thuốc nổ, không có máy cắt, không có cách giải quyết trong thời gian ngắn. Cứ tiếp tục thế này, Lâm Tể Phạm ở trong đó quá lâu sẽ bị ngộp thở. Vỏ máy bay được làm từ chất liệu đặc biệt nên muốn dùng súng đạn cũng không thể. Tim Chân Vinh rung lên, hiện tại anh đang gặp nguy hiểm, cậu phải làm sao để cứu đây. Bỗng nhiên 1 tia ánh sáng lóe lên trong đầu cậu.
"Áp sát máy bay hơn nữa đi!!!" cậu hét lớn. Nghi Ân mặt đã tái mét.
"Cậu có cách gì chứ? Không có thuốc nổ cũng không có máy cắt? Cậu làm được gì?".
Mắt Chân Vinh sáng hẳn ra.
"Tôi đã có thứ cắt được". Anh ta sửng sốt nhìn cậu. Hữu Khiêm không biết cậu sẽ làm gì nhưng cũng áp sát máy bay xuống hơn. Chân Vinh đứng ngay cửa khoang, dù là chưa từng trải qua mạo hiểm ở độ cao như thế này nhưng cậu cũng phải liều mình để cứu Tể Phạm. Người đàn ông đó rất quan trọng với cậu.
"Cậu tính làm gì? Nhảy xuống sao? Cậu điên à? Nếu cậu mất mạng tôi có 10 cái đầu cũng không trả tội được cho chủ nhân đâu!" Nghi Ân trừng mắt. Cậu kiên quyết.
"Anh quá xem thường tôi rồi đấy. Tể Phạm làm được thì tôi cũng làm được".
Dứt lời, Chân Vinh thả mình nhảy khỏi máy bay. Nghi Ân hoảng hốt, thiếu gia như cậu ta tại sao lại liều mạng như vậy. Bảo Bảo thông qua màn hình mở miệng.
"Nghi Ân cậu yên tâm đi. Thiếu gia Chân Vinh là 1 cận vệ sát thủ được do chính Boss đào tạo chuyên nghiệp. Anh không cần phải lo".
Nghi Ân sững sờ vài giây nhìn theo xuống dưới. Chân Vinh đã nhắm sẵn điểm rơi rồi mới nhảy xuống. Nhưng do chiếc máy bay chiếc đấu không ngừng lắc lư nên cậu bị mất thăng bằng trượt xuống dưới.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro