29
Chương 29: Sự Sùng Bái Của Fan Cuồng 1
Em thích anh, thích anh lắm
Úc Từ Hàng cụp mắt nhìn chiếc vòng tay bạc, đồng tử đôi lóe ánh đỏ tàn nhẫn.
Hắn trầm ngâm một lúc rồi nhắm mắt, khi mở ra, con ngươi đã về với sắc đen huyền bí.
Chiếc vòng dây bay lên, lọt thỏm vào túi áo.
Hắn bế Thư Niên, xoay người đi đến điểm cuối mộng cảnh.
...
Bị giày vò bởi đau đớn và nóng cháy, ý thức mông lung chìm vào giấc mộng hỗn độn.
Cậu mơ thấy mình ôm chầm Tả Triều Kiến, cảm giác vừa đau vừa sướng, cậu cuộn người lại trong lòng đối phương khóc thút thít; một lát sau, người nọ lại hóa thành sư huynh Úc Từ Hàng luôn thì thầm tên cậu thật dịu dàng.
Cuối cùng, cậu mệt quá bèn buông lời van nài, bỗng một đôi tay xương trắng vươn ra ôm cậu từ phía sau, hai lỗ mắt đen sâu hoắm của bộ xương bốc lên đốm lửa ma trơi âm u rồi hóa thành cặp đồng tử đôi, cười khẽ với cậu.
"Niên Niên."
Thư Niên mở choàng mắt, cơn choáng váng đưa cậu rời khỏi giấc mộng.
Tỉnh lại nhận ra mình đang nằm trên giường, hương tinh dầu an thần thơm ngát giúp cậu lấy lại bình tĩnh.
Trong phòng khá tối, bầu trời ngoài cửa sổ xám xịt mây mù, trời đang mưa, hạt mưa rơi xuống hồ hoa sen vang lên những tiếng lõm tõm nho nhỏ.
Lý Đại chắp tay sau lưng đứng trước cửa sổ, nghe sột soạt thì quay đầu nhìn Thư Niên.
"Sư phụ."
Thư Niên gọi Lý Đại, giọng khản đặc. Cậu đã quá quen với nơi này, đây là nơi ở của sư phụ, cũng là nơi cậu trưởng thành.
Lý Đại rót một ly nước, dìu cậu ngồi dậy uống hết, sau đó sờ cái trán nóng hổi, dặn dò: "Nằm xuống đi, con đang sốt."
Thư Niên đáp vâng rồi ngoan ngoãn nằm lại, kéo chăn lên thật cao thật kín, ngẩn người nhìn màn mưa ngoài cửa sổ.
Cậu đã rời khỏi viện bảo tàng nhưng chẳng có ấn tượng gì về chuyện sau đó cả, chắc là sư huynh đưa cậu về.
Mưa vẫn cứ rơi, trùng hợp làm sao, hai lần cậu giết chết "hắn" thì đều trời mưa cả.
Nhưng chắc chắn Tả Triều Kiến không thích mưa rồi.
Nhớ đến Tả Triều Kiến, Thư Niên lại muốn khóc, cậu cố gắng nuốt ngược nước mắt vào trong. Xoa đôi mắt cay xè, cậu hỏi Lý Đại: "Sư huynh đâu ạ, anh ấy vẫn khỏe chứ?"
"Cậu ta không sao." Lý Đại nói, "Còn con, muốn ăn gì không?"
Thư Niên chẳng có khẩu vị, bèn lắc đầu, Lý Đại cũng không nói thêm, xoay người ra khỏi phòng để Thư Niên tiếp tục nghỉ ngơi.
Song, Thư Niên không hề buồn ngủ, cậu quyết định cầm điện thoại đặt ở đầu giường xem thử, mở khóa mới biết hôm nay đã là chiều ngày Hai mươi lăm rồi, thảo nào sư phụ hỏi cậu có đói không, bởi cậu đã ngủ li bì gần hai ngày.
Khá nhiều người quen của cậu xem buổi phát sóng trực tiếp đêm ấy, thì ra sư huynh đưa cậu đến đây rồi nhanh chóng rời khỏi, hình như có việc cần xử lý.
"Còn khó chịu không?" Cậu vừa trả lời tin, Úc Từ Hàng đã tức tốc gọi điện thoại đến, vẫn ngữ điệu trìu mến và quan tâm.
Thư Niên đáp: "Hết rồi, có sư phụ ở đây mà. Cảm ơn sư huynh đưa em về."
Úc Từ Hàng bật cười, im lặng một lúc mới hỏi tiếp: "Em còn cảm nhận được ảnh hưởng của ký hiệu không?"
Mặt Thư Niên đỏ bừng, dù ý thức trong mộng rất mơ hồ, chỉ còn lại những đoạn ký ức mông lung, nhưng cậu vẫn nhớ loáng thoáng dường như sư huynh đã làm những hành động khá thân mật để giúp mình...
"Chắc là không còn nữa." Cậu lí nhí.
"Hết rồi?" Úc Từ Hàng nói thật khẽ, "Đừng ngượng, Niên Niên, em cảm nhận tỉ mỉ hơn nào, nghe giọng của anh, em có cảm giác khác thường chứ?"
"Sư huynh..."
Tim Thư Niên lại nổi trống, cậu vốn đang sốt nhẹ, bấy giờ mặt càng nóng hơn, ấp a ấp úng mãi chẳng biết trả lời thế nào.
Nhưng giọng Úc Từ Hàng có vẻ không vui lắm, còn thở dài: "Niên Niên, thú thật với em, anh rất muốn gặp em, nhưng sư phụ không cho anh đến."
"Sau khi Tả Triều Kiến chết, ký hiệu đã chuyển sang anh, một khi gặp anh, em sẽ..."
"..." Thư Niên sững sờ. Ký hiệu chẳng những không biến mất mà còn tìm ra người sở hữu mới sao? Người đó còn là sư huynh của cậu?
"Vậy, vậy làm sao đây?"
Thư Niên hoảng hốt, cảnh tượng mình "thèm khát" Tả Triều Kiến còn rõ mồn một trước mắt, nhỡ sau này chuyển sang sư huynh... Chẳng lẽ cậu lại không biết xấu hổ nài nỉ sư huynh "yêu thương" mình?
Chỉ mới nghĩ thôi Thư Niên đã ngượng chín người suýt đánh rơi điện thoại, Úc Từ Hàng ở đầu bên kia cũng lặng đi một lúc mới lên tiếng.
"Anh sẽ nhanh chóng tìm cách xóa ký hiệu."
"Ừm, ừm... được." Thư Niên bối rối đáp.
"Trước khi xóa được ký hiệu, sư phụ không cho phép anh gặp em." Úc Từ Hàng nói, "Nhưng Niên Niên... sư huynh không ngại dùng cách cơ bản nhất để xóa ký hiệu."
Thư Niên đực mặt ra, thật lâu sau vẫn chưa tìm lại được giọng nói, Úc Từ Hàng cười bất đắc dĩ, chào tạm biệt cậu rồi cúp máy.
"..."
Cậu thả điện thoại xuống, nhũn người chôn mình trong chăn. Cậu không biết sư huynh đang ám chỉ cách nào cả, hưm, không biết thật mà.
...
Sức khỏe hồi phục quá chậm, Thư Niên ở nhà sư phụ dưỡng bệnh tận mấy ngày mới về trường.
Đêm trong nhà ma tập trước gây tiếng vang cực lớn, dù có rất nhiều chuyện xảy ra trong mộng khiến người xem không rõ chi tiết, nhưng những hành vi gây phẫn nộ của Triệu Bành đã khơi lên nhiều tranh luận và bàn tán, thêm đôi sư huynh đệ Úc Từ Hàng và Thư Niên quá bắt mắt, chỉ xét nhan sắc thôi đã đủ khiến lượt xem lại của phòng phát sóng cao ngất ngưởng, đứng chễm chệ trên tốp đầu danh sách các chương trình cùng thời điểm.
Và chẳng có gì bất ngờ, CP của Úc Từ Hàng và Thư Niên cũng nhanh chóng phất cờ nổi dậy, vốn đã có khá đông người thích vì họ đẹp, đã thế những hành động tương tác thân thiết qua lại của cặp đôi sư huynh đệ trong buổi phát sóng trực tiếp càng thu hút vô số fan CP quắn quéo, lọt hố không bò lên nổi.
"Ánh mắt sư huynh nhìn Niên Niên nuông chiều quá đi, chắc chắn anh ấy đơn phương Niên Niên của chúng ta rồi!!"
"Ăng-ten của bà đây bắt sóng được, hai người chắc chắn có mập mờ!"
"Đẩy thuyền CP sư huynh đệ, tôi vứt mỏ neo luôn rồi!"
"Tôi vừa thức trắng gõ fanfic 20k chữ đây, ABO thời kỳ mang thai, ai muốn đọc nào? Tôi kéo vào group."
"Quá đã, tôi vào với, tôi muốn đọc!" "Tôi nữa!" "Sis ơi còn em!"
Thư Niên, người trong cuộc, hoàn toàn đọc không hiểu những cụm từ chuyên ngành này, cậu cũng chẳng dám xem, dạo này quan hệ giữa cậu và sư huynh vốn đã hơi khang khác rồi, nhỡ đọc thêm mấy thứ lung tung... rồi bản thân cậu cũng tin luôn thì biết làm sao? Không được đâu.
Nghĩ thế cậu lại hơi mất mát, đã gần một tháng từ sau khi rời khỏi viện bảo tàng, sư huynh gần như vẫn chưa tìm được cách giải quyết ký hiệu, họ cũng luôn phải tránh mặt nhau, nói thật, cậu hơi nhớ sư huynh.
Thư Niên cũng biết do mình bị ký hiệu ảnh hưởng, bằng chứng là cậu sẽ thường nhớ đến Úc Từ Hàng, mà hễ nghe thấy giọng Úc Từ Hàng là tim lại đập thình thịch, đây là biểu hiện bất thường.
"Đang nghĩ gì đó? Cơm nguội cả rồi."
Thư Niên chợt bị ai đó chọt vào mặt, ngẩng đầu nhìn, người bạn thân vừa rụt tay về, hỏi cậu: "Ăn no rồi à?"
"Chưa, đang nghĩ chút chuyện." Thư Niên ăn thêm vài muỗng cơm, cậu và bạn đang ngồi trong căn tin, chiều họ cần đến nhà người khác xem phong thủy, đây là nhiệm vụ nhà trường sắp xếp cho họ.
"Mau ăn đi."
Người bạn đã ăn xong, đang ngồi chờ Thư Niên, bấy giờ căn tin bật một bài hát giai điệu năng động, phong cách trẻ trung, giọng ca du dương khiến người nghe nghĩ ngay đến ly soda mát lạnh, tâm trạng cũng vui lây.
"Bài này hay đó." Người bạn nghiêng tai lắng nghe, lẩm bẩm, "Ai hát thế nhỉ?"
"Hay lắm phải không?"
Cô gái đang ăn bên cạnh nghe thế ngẩng đầu cười với cậu ta: "Là bài Ice mới ra của Hạ Tinh Kỳ."
"Ồ là cậu ta à." Người bạn đáp, "Biết rồi."
Thư Niên nhìn thoáng qua họ, tất nhiên cậu cũng từng nghe nói về Hạ Tinh Kỳ, dù không biết mặt nhưng cũng biết tên, vả lại hiếm có ai không biết Hạ Tinh Kỳ lắm.
Hạ Tinh Kỳ là thần tượng hot hàng đầu mới nổi năm ngoái, debut từ show sống còn, khi ấy chỉ vừa tròn mười bảy, một tấm ảnh chụp giới thiệu đầu show thôi đã giúp hắn nổi tiếng khắp các tầng lớp, nhan sắc tuyệt đỉnh thu hút vô vàn fan cứng.
Khán giả nói chỉ với khuôn mặt đó, dù Hạ Tinh Kỳ đứng như trời trồng trên sân khấu cũng đủ làm Center luôn, ấy vậy mà khi công chiếu, họ mới biết thực lực Hạ Tinh Kỳ rất mạnh, nghiền ép tất cả thí sinh khác, là một lá bài Át toàn năng giỏi cả hát lẫn nhảy.
Đang lúc họ nói chuyện, màn hình trong căn tin tình cờ chiếu quảng cáo nước hoa mà Hạ Tinh Kỳ làm đại diện.
Hạ Tinh Kỳ là con lai mang bốn dòng máu, sở hữu đôi mắt xanh thẳm như viên đá quý, bấy giờ hắn xuất hiện trong đoạn clip cũng với mái tóc màu lam tươi mát, điển trai đến lóa mắt.
Hắn mỉm cười đi chân trần trên nước biển, chiếc áo sơ mi trắng bị sóng biển tạt ướt, cổ áo sũng nước mở rộng để lộ cơ ngực và múi bụng săn chắc, gợi cảm tột cùng.
Thư Niên nhìn vài lần, bấy giờ chuông điện thoại chợt vang, có ai đó gọi cậu, màn hình hiển thị tên đạo diễn của Đêm trong nhà ma.
"Tiểu Thư, có tiện nói chuyện không?" Đạo diễn nói rất nhanh, "Có việc gấp!"
"Tiện."
Thư Niên gật đầu ngỏ ý với bạn mình, sau đó đứng lên ra khỏi căn tin: "Anh nói đi."
"Cậu biết Hạ Tinh Kỳ không?"
"Biết."
"Tuy phòng làm việc của Hạ Tinh Kỳ phong tỏa tin tức, nhưng thật ra cậu ấy đã mất tích suốt một tuần, ban nãy chúng tôi nhận được một đoạn clip, người quay là Hạ Tinh Kỳ, qua xác nhận thì đúng là cậu ấy, không bị chỉnh sửa."
Thư Niên nhíu mày: "Cậu ấy xảy ra chuyện à?"
"Khó nói lắm..." Đạo diễn không bảo đã chết, nhưng nghe ngữ điệu chắc cũng chẳng lành, "Đoạn clip này liên quan tới cậu, cậu ấy chỉ đích danh cậu xem, không được phát tán clip nên tốt nhất cậu hãy đến phòng làm việc của ekip bọn tôi một chuyến nhé, càng nhanh càng tốt."
"Giờ tôi đến ngay."
Thư Niên cúp máy, bảo với bạn là mình có việc gấp, người bạn nói cậu cứ đi, cậu bèn gọi xe đến thẳng chỗ ekip chương trình.
Đạo diễn chương trình tự mình ra cửa chờ, thấy cậu đến, anh ta vội tiến đến kéo cậu vào phòng họp.
Có rất nhiều người trong phòng họp, nhân viên ekip chương trình, nhân viên phòng làm việc của Hạ Tinh Kỳ, còn cả cảnh sát và vài người trong ngành Huyền học.
Thư Niên vừa bước vào, tầm mắt của tất cả mọi người đã đổ dồn về phía cậu, cậu khựng lại một thoáng rồi điềm nhiên đi tiếp, hỏi: "Clip gì thế?"
"Tiểu Tề, mở thêm lần nữa đi." Đạo diễn xoa huyệt thái dương, gọi trợ lý của mình.
Đoạn clip hiển thị trên màn chiếu, mở đầu là một màu đen ngòm cứ như có ai đó chặn trước ống kính để điều chỉnh góc độ và tiêu cự.
Chỉnh xong, hắn lùi dần ra sau, để lộ khuôn mặt đẹp trai hớp hồn, đúng là Hạ Tinh Kỳ.
"Chào."
Hắn vẫy tay với ống kính, ngồi lên mép bồn tắm nở nụ cười rạng rỡ hoạt bát, trái ngược hoàn toàn với vệt máu bê bết trên người.
Thành ngoài bồn tắm cũng đầm đìa máu, bên trong như ao máu đỏ sẫm cùng với những đoạn cánh tay cẳng chân đứt lìa, dưới đất có vài cái đầu người chết không nhắm mắt đang trợn to với ống kính.
Bức tường sau lưng dày đặc những ký tự quái dị được viết bằng máu, bên tay phải Hạ Tinh Kỳ có một dụng cụ lạ, cây kim cứ lắc lư qua lại, Thư Niên biết nó được dùng để đo nồng độ âm khí.
Hạ Tinh Kỳ ngồi giữa đống thi thể cắt khúc nhưng lại cười rất tươi, hắn nhìn thẳng vào ống kính: "Thư Niên, anh đã đến chưa? Anh thấy em chứ? Anh đến rồi thì em bắt đầu giới thiệu nhé?"
"Em tên Hạ Tinh Kỳ, là fan trung thành của anh."
"Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của em, điều ước sinh nhật em là được gặp anh, cho anh biết em thích anh nhiều cỡ nào."
"Nhưng em cảm thấy không thể gặp anh theo cách thường được, nên đã tự tạo ra một ngôi nhà ma, mong anh đến chơi."
Nói đoạn, Hạ Tinh Kỳ vỗ dụng cụ, cười toe toét: "Xem ra sắp thành công rồi, chỉ thiếu một người chết cuối cùng, đó là em."
"Niên Niên, anh phải đến nhé, em sẽ chờ anh, luôn chờ anh. Em thích anh, thích anh lắm."
"Em rất muốn gặp anh."
Hắn thò tay vào bồn máu mò mẫm một lúc, lấy ra con dao nhọn, sau đó quỳ một chân trước ống kính đặt mũi dao ngay yết hầu mình, còn chớp đôi mắt xinh đẹp màu xanh thẳm, phấn khởi rằng: "Hẹn gặp lại, em chuẩn bị trước đây."
"Phập", hắn tự cầm dao đâm xuyên qua cuống họng mình.
Máu bắn thẳng vào ống kính, nhuộm màu đỏ tươi lên khung cảnh bên trong.
.
Group chat chồng chưa cưới 29
Số 3 (chủ group): Tôi mời thành khẩn thế, chắc chắn Niên Niên sẽ đến thôi! Vui quá, tôi sắp được gặp Niên Niên rồi!
Số 3 (chủ group): (meme bé mèo tung hoa)
Số 4: ...
Số 4: Quả nhiên cậu đã hóa điên.
Số 3 (chủ group): Tôi muốn Niên Niên biết tôi thích anh ấy chừng này, chừng này nè! Để được gặp anh ấy, chết thì có là gì, tôi còn có thể chết thêm mười lần!
Số 4: Cậu không biết sống để đi gặp em ấy à?
Số 3 (chủ group): Nhưng như vậy không vui.
Số 3 (chủ group): Phải chết mới vui.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro