Chương 21
Chương 21
Một tháng sau .
Từ ngày Lộ Khiết lạnh nhạt , phớt lờ anh đi , anh không còn tâm trạng nào chú tâm vào công việc nữa .
Ngày ngày vẫn bên cạnh cô , chăm sóc quan tâm cô , mọi công việc anh đều đem vào thư phòng .
Mỗi ngày cô đều xem anh như vô hình , dù có xuất hiện hay không thì vẫn không ảnh hưởng gì đến sinh hoạt riêng tư của cô .
Chỉ là sợi dây xích dài ngoằn ngòe anh vẫn không tháo ra , cô chán ghét nó , nó giống như con rết xiết chặt cô , muốn thở cũng không thể nổi .
Càng giống như tù nhân , anh cắt đứt mọi liên lạc của cô với thế giới bên ngoài , ngày ngày đối diện với căn phòng bốn bức tường .
Ăn xong lại ngủ , ngủ dậy lại ngồi thẫn thờ , buồn chán thì lại ra cửa sổ , đến ánh nắng mặt trời cũng chỉ phản chiếu trên cửa sổ , hấp thụ một chút không khí trong lành cũng không thể được .
Mỗi bước chân sợi dây xích lại phát ra âm thanh , nó khiến cô nghe chói tai , chả khác nào muốn nói cho cô biết cô đang bị cầm tù .
" Khiết nhi , lại đây ăn sáng đi "
Cố Duật mở cửa phòng ngủ , thấy thân hình mảnh mai gầy gò được mặc một chiếc đầm trắng ngồi ngay cửa sổ thẫn thờ , lòng liền một trận đau nhói .
Cô dường như ốm đi rất nhiều , ốm đến mức chỉ cần gió thổi anh cũng sợ cô sẽ ngã .
Dường như mỗi lần ngồi cạnh cửa sổ , ánh mắt lại nhìn phía xa xa vô hướng , lòng lại thẫn thờ như người vô hồn .
Cô ít nói hơn , cô không còn cười nữa , từ khi anh cướp mất sự tự do của cô đến bây giờ , cô chưa bao giờ nở nụ cười , nụ cười của cô gái năm đó không còn thấy trên khuôn mặt của cô nữa .
" Khiết nhi , ngoan lại đây ăn sáng "
Cố Duật bưng đồ ăn để lên tủ cạnh giường , bản thân đi đến cửa sổ vuốt nhẹ tóc cô , giống như sợ mạnh tay mỗi thứ sẽ nứt vỡ .
" Không ăn "
Lộ Khiết ánh mắt vẫn vô hồn , miệng máy móc đáp , đã 1 tháng cô không tiếp xúc với thế giới bên ngoài , ngày ngày cứ như con rối tròn phòng ngủ , mọi phương tiện liên lạc cũng bị cắt đứt .
Bản tính của anh đã bá đạo ích kỷ như vậy , rời khỏi anh sao ? Cô sắp không còn sức nữa rồi .
" Ngoan , em đã rất gầy rồi , nếu tiếp tục như vậy sẽ không ổn "
" Không ăn "
Vẫn là tiếng đáp lạnh nhạt của Lộ Khiết , chỉ khi cô rất đói , cô mới động một hai muỗng cơm mà thôi .
" Hmm , Khiết nhi "
Cố Duật thở dài , ôm cô vào lòng , rồi lại gọi tên cô , cái tên này cả nằm trong mơ anh cũng gọi .
Anh dường như đã xem cô là chấp niệm trong lòng , mà chấp niệm chính là không thể dứt bỏ được .
" Anh đừng làm phiền tôi đi đi "
Lộ Khiết mắt vẫn hướng đến cửa sổ , miệng lại máy móc đáp lời , đã làm con rối , cứ vậy mà làm con rối đi , không bận tâm sẽ không đau đớn .
" Khiết ..."
" Cốc ... cốc .. cốc .."
Cố Duật định tiếp tục khuyên bảo nhưng lại có người lên gõ cửa . Anh buông Lộ Khiết ra , đi đến mở cửa , thấy quản gia hấp tấp nói .
" Thiếu gia có chuyện rất gấp , có người cần gặp thiếu phu nhân "
Ánh mắt Lộ Khiết bắt đầu chuyển động , nhìn quản gia miệng bình tĩnh hỏi .
" Có chuyện gì ? "
" Là người của Thẩm gia gọi đến tìm phu nhân , họ bảo có chuyện rất gấp cầu xin rất lâu rồi , tôi thấy vậy mới lên đây báo "
Quản giá cung kính nói , ánh mắt không tự chủ thấy Cố Duật nhíu mày , trong lòng liền lo lắng .
" Đưa đây mau lên "
Lộ Khiết bất chợt đứng dậy , do ngồi quá lâu chân đã tê , đứng lên liền không vững , mà ngã cũng may Cố Duật nhanh tay lẹ mắt , còn không chắc cô đã ôm sàn nhà .
" Cẩn thận "
Cố Duật ôm cô vào lòng đỡ cô , lòng lo lắng cô quá gầy , thân thể nhẹ bẫng , anh cứ tưởng mình chỉ ôm một bộ xương .
" Không cần , điện thoại đây "
Lộ Khiết lạnh nhạt bỏ qua lời quan tâm của Cố Duật , ánh mắt nhìn chăm chú quản gia .
Quản gia hoảng hốt liền đưa điện thoại , lúc này cô đã thoát khỏi vòng tay của Cố Duật , từng bước đi đến cửa sổ .
" Alo "
Giọng có chút run rẩy , đã lâu rồi cô chưa nghe gì về Thẩm gia. Cô rất lo lắng cho mẹ cô như thế nào .
" Tiểu thư huhu , tiểu thư ơi "
Bên điện thoại truyền đến tiếng khóc thê lương , giọng nói khàn khàn , có lẽ đã khóc từ rất lâu .
" Có ... có chuyện gì "
Giọng nói của Lộ Khiết càng run rẩy mãnh liệt , trong lòng lộp bộp , vạn đều lo lắng .
" Phu nhân , phu nhân mất rồi " .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro