Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26

Cơn choáng váng đã biến mất cùng với ý định đuổi theo Đỗ Mạc Viễn.

Diệp Doanh Như ngẫm lại thật kỹ câu nói của Đỗ Mạc Viễn, cô không tin trước đấy không người nào không chơi qua trò dùng chân tình cảm hóa hắn ta đồng thời xoay chuyển cốt truyện.

Vậy hà cớ gì hắn ta cắn mãi không buông cô ra? Vì cô xinh đẹp nhất trong những người kia à? Không đúng, tất cả đều cùng một khuôn mặt mà.

Hắn dùng giọng điệu như oán phụ bị nhốt trong phòng đi trách cứ cô, làm cô cảm thấy liệu bản thân mình có sai không.

Nhưng cũng không đúng nha!

Dù thời gian bên hắn không dài nhưng với kỹ thuật diễn dở tệ, cô biết hắn không thể nào bị lừa được, dù sao đấy có tình cảm là thật nhưng thời gian quá ngắn không thể tạo ra sóng gió gì.

Vấn đề tới rồi đây! Đỗ Mạc Viễn rung động thật hay chỉ là hắn diễn quá giỏi, đến cô cũng bị lừa.

Nhưng hình như trọng tâm không nằm ở đây thì phải?

Đúng rồi! Cô phải thuyết phục hắn hợp tác với mình để thế giới này vận chuyển trở lại.

Nhưng nhìn hắn như vậy, có lẽ việc thuyết phục sẽ khó đây.

Dù khó cô vẫn phải làm, biết sao được, ai kêu cô là "chúa cứu thế" ở đây.

Nghĩ là làm, Diệp Doanh Như mang khuôn mặt đầy tâm sự đi tìm Đỗ Mạc Viễn.

Nhưng hắn hình như đang né tránh cô, đi một vòng quanh nhà rồi mà Diệp Doanh Như vẫn chưa thấy hắn ở đâu. Cuối cùng đi thế nào mà cô đến khu rừng giáp với biệt thự của hắn ta.

Có lẽ là thần linh mách bảo nên Diệp Doanh như càng đi càng sâu, trời thì đã sầm tối nhưng cô không hề sợ mà vẫn bước tiếp vào nơi âm u tối tăm đó.

Cũng nhờ sự 'chăm chỉ' cùng 'dũng cảm' ấy mà cô thấy Đỗ Mạc viễn đang nằm trong một khu vực đầy hoa. Sao cô lại biết ư? Tại vì hắn ngang nhiên nằm giữa đường khiến cô không cẩn thận mà vấp ngã tiến vào trong lồng ngực của hắn.

May là chưa xuất hiện tình tiết môi chạm môi, mắt nhìn mắt, bầu không khí u ám bỗng hóa thành màu hường đấy.

"Tìm được anh rồi? Sao anh lại ở đây, à, không phải... Tôi đến tìm anh có chuyện!"

Đỗ Mạc Viễn sâu kín nhìn cô: "Em chắc chắn muốn nói chuyện với tôi trong tư thế này chứ?"

Hắn nói cô mới để ý, tư thế của hai người đúng là có phần quái dị... cô đang nằm đè lên hắn còn một tay của hắn thì đang ôm lấy phần eo của cô, tay còn lại đang vuốt ve lọn tóc bị rơi ra của cô.

"Không sao tôi không ngại."

"..."

Vấn đề ở đây là ngại hay không ngại à?

"Nói đi, tìm tôi có chuyện gì."

"Bàn chuyện hợp tác."

"Không nhận."

"Anh còn chưa nghe kế hoạch của tôi mà? Đừng vội vàng từ chối thế chứ."

"Tôi biết em chưa nghĩ ra kế hoạch, kế hoạch của em là để tôi nghĩ kế hoạch."

Diệp Doanh Như lập tức bị dọa đến đơ cả người, sao... Sao hắn lại biết!!!

Đúng là cô chưa có kế hoạch gì cụ thể, dù sao cũng không có bàn tay vàng, không bằng nhờ boss có bàn tay vàng có phải nhanh hơn không?

"Tại sao?!"

"Tôi cũng không có cách, nếu có thì đã không ở trong vòng lặp lâu như vậy."

"A!"

Phải nha, nếu hắn có cách thì cô cũng không bị quấn vào vòng lặp này.

"Hay là chúng ta thử sống một cách hạnh phúc đến cuối đời?"

"..."

"Không cần anh trả lời, tôi biết kết quả rồi."

Không đợi hắn trả lời, Diệp Doanh Như vội vàng bịt miệng hắn lại.

Dù cô vô tri thật, nhưng cô không muốn ai nhắc đến sự vô tri của mình.

Lúc này Đỗ Mạc Viễn bỗng cười lên, càng khiến Diệp Doanh Như xấu hổ.

"Nhiều lúc tôi không biết phải hình dung ra sao với em nữa, em có chắc bản thân không đa nhân cách chứ?"

"Ý anh là gì?"

"Lúc thì em ngây thơ, vô tri, lúc thì lạnh lùng hơn cả băng, lúc thì điên điên khùng khùng, đâu mới thật là em?"

"!!!"

"Tất cả đều là thật! Anh không cần phải nói như vậy về tôi!"

Hắn nói không sai, nhưng cô không muốn nghe, tính cách cô thay đổi tùy thuộc vào môi trường xung quanh cùng những thứ cô tiếp xúc gần thời gian đấy, nói cô đa nhân cách là sai, nhưng nói vậy tựa hồ cũng không đúng.

"Được rồi, trêu em thôi."

Nói rồi hắn đưa tay lên xoa đầu cô.

Hành động bất ngờ này khiến Diệp Doanh Như sững sờ.

"Đừng có xoa đầu tôi!" Lại không phải trẻ con, xoa cái gì đầu cơ chứ? Với cả còn chưa thân thiết đến mức đấy.

Đỗ Mạc Viễn cũng nghe lời, không xoa đầu cô nữa, hắn đẩy nhẹ người cô ra, từ từ ngồi dậy, thấy thế Diệp Doanh như cũng không có giả ngu ngơ đè lên người hắn nữa.

"Tôi quên chưa hỏi, sao anh cứ làm như chúng ta tình cảm sâu đậm vậy? Trước đấy những người khác anh cũng vậy à?"

Hắn nhìn cô một cách khó hiểu, rồi mới chầm chậm trả lời: "Không có những người khác, chỉ đối với mình em, luôn là em."

"Không phải! Vấn đề là tôi với anh có quan hệ gì? Thậm chí tôi không tin nếu chúng ta từng có quan hệ thì tôi không lý nào lại không nhớ."

Ánh mắt hắn đượm buồn, lần này hắn không trả lời cô nữa mà ngẩng đầu lên nhìn trăng, trông thê lương vô cùng.

"Sao anh không trả lời tôi!" Diệp Doanh Như lay mạnh người hắn.

Đừng có nhìn cô với ánh mắt như vậy, cô biết ký ức cô có chút hỗn loạn nhưng cô tin vào cảm xúc của bản thân, đúng là hắn khiến cô cảm thấy rung động thậm chí là thích, nhưng xa xa không thể nào vượt qua được.

"Phải rồi, em vẫn luôn như vậy, không tâm không phổi, không quan tâm gì ngoài lợi ích bản thân tôi không nên quá kỳ vọng vào em."

"!!!"

Mùi trà xanh! Đây rõ ràng muốn khiến cô áy náy mà.

"Bỏ qua chuyện đó, chúng ta cần phải khôi phục lại thế giới này, tôi không muốn nhìn anh bị giày vò như vậy."

Nghe thấy vậy, Đỗ Mạc Viễn bất ngờ nhìn cô.

"Em muốn cứu vớt thế giới vì tôi?"

"Đúng!" một phần thôi.

Cô không thể quay lại thế giới trước, cũng biết sự thật cô là người thế giới này, không lý gì cô không cứu vớt nó cả, điểm mấu chốt cũng nằm trên người hắn, không vì hắn vì ai?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro