Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25


"Không phải tôi mới là chìa khóa để khôi phục thế giới này ư? Vậy sao em lại muốn giết tôi?"

Trăm triệu khả năng xảy ra nhưng Đỗ Mạc Viễn không bao giờ ngờ được Diệp Doanh Như sẽ giết mình. Dù trước đấy nhiều người xuyên thư khác cũng cố gắng nhưng đều bị anh lừa cho xoay vòng cuối cùng linh hồn bị đuổi ra khỏi thế giới. Diệp Doanh Như là biến số duy nhất trong cái thế giới chấp vá này.

"Bởi vì tôi cũng là một thứ không nắm chắc như anh" Diệp Doanh Như trả lời câu hỏi trước đó của hắn.

"Trả lời tôi, sao em lại muốn giết tôi, tôi tưởng em thích tôi mà?"

Diệp Doanh Như im lặng một hồi lâu:"Tôi không phủ nhận việc thích anh nhưng mà nếu anh có thể bớt áp dụng những tình tiết trong truyện tổng tài đi thì chắc tôi sẽ giống như những người đi trước, bị anh xoay vòng. Đáng tiếc không có 'nếu' ở đây."

Lại nói tiếp: "Không biết anh làm cách nào khiến cho tôi liên tục trọng sinh, khiến cho thế giới này phải chấp vá nhiều nhiều nội dung khác để chống đỡ nhưng đến lúc phải dừng lại rồi."

Nghe đến đây Đỗ Mạc Viễn liền cảm thấy nực cười: " Tôi thật sự bội phục về sự tự tin của em, sao em nghĩ mình thắng được tôi, đừng nói đến cái hệ thống rách nát không được tích sự gì, ngay chính bản thân em cũng không phải là đối thủ của tôi. Bàn về thể lực, tài trí có cái nào em hơn được tôi."

Nói thật thì nụ cười của hắn bây giờ khiến cô cảm giác rợn hết cả người, chả trách tên này không phải là nam phụ đẹp trai thâm tình nhiều người thích mà là tên biến thái đe dọa tới mọi người.

"Nếu chúng ta đã xé rách mặt nạ của nhau thì tôi không ngại lại khiến anh nếm mùi tử vong thêm lần nữa đâu."

Diệp Doanh Như nâng cao đầu gối lên, nhân lúc hắn đang phân tâm để né đòn từ dưới thì cô đã có cơ hội thoát khỏi vòng vây của hắn. Không biết tại sao trong tay cô xuất hiện một vật thể sắc nhọn, nhưng cứ thế cô đâm chuẩn vào động mạch chủ của hắn ta.

Nhưng chờ đợi cô không phải là vẻ mặt kinh ngạc, thất thố của hắn mà lại là nụ cười rợn người kia.

Chưa kịp định hình được vấn đề, trước mặt mắt Diệp Doanh Như lại tối sầm lại. đến khi tỉnh dậy cô thấy bản thân vẫn ngồi đối diện Đỗ Mạc Viễn, còn hắn thì không mẩy may xây xước gì.

"Tuyệt, lại chết, lại trọng sinh, lại gặp biến thái." Đó là tất cả những gì Diệp Doanh Như nghĩ được cho tới bây giờ.

Nhưng chỉ trong chớp mắt cô lại xông tới giết chết Đỗ Mạc Viễn, hắn không ngăn cản cô chỉ ngồi đó mặc cho cô làm.

Hắn lại chết, nhưng cô cũng lại trọng sinh. Giờ thì cô cũng biến hắn gắn liền với thế giới này, hắn chết, thế giới sụp đổ, là vô hạn hay có hạn cô cũng không biết, nhưng cô không thể cược thêm lần nước vào nước cờ không chắc chắn.

Sau khi bình tĩnh lại, Diệp Doanh Như ngồi ngay thẳng trước mặt Đỗ Mạc Viễn: "Nói đi, làm như thế nào mới có thể thoát khỏi vòng lặp này."

"Không còn muốn giết tôi nữa à?"

"Tôi không giết được." Nếu giết được thì hắn ta còn có cơ hội đứng trước mặt cô làm màu nữa sao?

Diệp Doanh Như lặp lại lần nữa: " Nói đi, làm sao để kết thúc việc này."

Bây giờ, người chìm vào im lặng lại là Đỗ Mạc Viễn.

Diệp Doanh Như kiên nhẫn ngồi chờ hắn trả lời lời.

Kiên nhẫn, lại kiên nhẫn lâu đến mức Diệp Doanh Như ngã vào ghế ngủ luôn.

Đến khi tỉnh lại, cô thấy mình đã nằm trên giường, trong căn phòng xa lạ.

Cũng không rõ lí do là gì mà hẵn không đối xử với cô như những người khác, nói hắn có tình cảm với cô, đánh chết cô cũng không tin, trong đây còn có uẩn khúc. Có rất nhiều câu hỏi mà cô muốn được giải đáp nhưng người xưa có câu: "Tò mò hại chết mèo", dù cô đã chết nhưng cô biết cô không nên đào sâu thứ không liên quan tới mình.

Hắn chưa giết cô có thể là do cô có liên quan tới thế giới này, hoặc cô cũng như hắn, không thể giết được.

"Tỉnh rồi à." Giọng nói của hắn vang lên bên cạnh cô.

Lúc này cô mới biết thì ra hắn vẫn luôn ở đây.

"Có thể nói được chưa?"

Không như cô mong muốn, Đỗ Mạc Viễn không lập tức trả lời cô mà chuyển qua một chủ đề khác: "Em nói em thích tôi, vậy tại sao lại năm lần bảy lượt muốn giết tôi? Là vì muốn thoát khỏi thế giới này? Là vì muốn trả thù tôi? Tại sao tôi không thấy tình cảm của em? Cái 'thích' của em rẻ mạt đến thế à? Chỉ cần có gì đó lớn lao hơn đã đủ khiến em thay đổi?"

Hắn nói một tràng dài, khiến đầu óc Diệp Doanh Như choáng váng: "Khoan đã, anh hiểu nhầm gì rồi đúng không? Tôi nói thích anh chứ có nói yêu anh đâu? Chúng ta mới gặp nhau được bao lâu chứ, thích thì một lúc tôi có thể thích nhiều người, cũng có thể nay thích mai hết. Cho dù tôi giết anh nhưng tôi vẫn thích anh mà."

Nghe được lời lẽ "chính đáng" được thốt ra từ miệng Diệp Doanh Như không khỏi khiến Đỗ Mạc Viễn ngẩn người ra một lúc.

"Em không cảm thấy lời nói của mình rất giống tra nữ à?"

"Tra nữ? Tất nhiên là không rồi, tôi chỉ là tôn trọng cảm xúc của bản thân thôi, miễn là họ không biết nhau, miễn là tôi thích họ như nhau thì đâu thể gọi là "tra nữ". Còn nữa, trả lời đúng trọng tâm đi."

"Em giỏi thật đấy Diệp Doanh Như."

Dù không hiểu gì nhưng cô vẫn lễ phép cảm ơn hắn ta.

Mặt khác Đỗ Mạc Viễn tựa hồ bị chọc giận mà rời đi.

Diệp Doanh Như thấy thế vội đuổi theo hắn, nhưng do nằm lâu trên giường mà lại lập tức bật dậy đuổi theo hắn khiến cho cô máu không kịp lên não, xảy ra hiện tượng choáng váng. Diệp Doanh Như liền từ bỏ việc đuổi theo mà đứng đấy đợi cho hoãn cơn choáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro