Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24


Tiến độ kỳ quái, thiết lập nhân vật không khớp, ký ức hỗn loạn,... Những thứ này đủ khiến một người bình thường trở thành một kẻ điên.

Diệp Doanh Như còn đánh giá rất cao bản thân vì ngoài việc lâu lâu cô nói chuyện khó hiểu, lâu lâu lại như một con khùng thì tam quan vẫn còn rất bình thường, ít nhất cho tới hiện tại thì là vậy.

Ban đầu Diệp Doanh Như còn nghĩ Đỗ Mạc Viễn sẽ là chìa khóa giúp cô hồi sinh lại thế giới này. Những giờ ngẫm lại có lẽ ngay từ đầu hướng đi của cô đã sai rồi.

Một bước sai vạn dặm đều sai.

Cẩn thận hồi tưởng lại, là do thế giới này vận hành quá nhiều lần nên mới hỗn loạn hay là do ngay từ đầu nó đã hỗn loạn như này?

Không cần biết nguyên nhân như nào, giờ chỉ cần trực tiếp giải quyết người tạo ra vấn đề thôi. Dẫu sao cũng chết một lần rồi, trải qua nhiều chuyện trong thời gian ngắn như thế Diệp Doanh Như cũng không có thiết tha sống nữa.

Vậy nên, Diệp Doanh Như hùng hồn tuyên bố: "Chết thì chết, tôi muốn xem xem là tôi chết trước hay người tạo lên vấn đề chết trước."

Đỗ Mạc Viễn nghe xong còn chưa kịp hiểu đã bị hai tay của Diệp Doanh Như bóp chặt cổ họng. Đừng hỏi tại sao sức của cô lúc này lại lớn đến như thế, tất cả là nhờ hệ thống cuối cùng cũng hữu dụng, cho cô một giờ tăng sức mạnh.

Hành động của Diệp Doanh Như khiến hệ thống cũng không kịp chạy theo mạch não của cô: [Ký chủ?! Ngài đang làm gì đấy!!!]

Nó biết ký chủ nhà nó điên, nhưng không nghĩ cô lại điên đến thế, phải biết rằng cách đây không lâu ký chủ còn nói với nó rằng nam phụ là chìa khóa giúp bọn họ giải quyết vấn đề, thế mà chớp mắt một cái ký chủ của nó lại đang cố gắng bop nát chìa khóa.

Là thế giới vận hành quá nhanh, nó không theo kịp, hay một mình ký chủ nhà nó có riêng một cách vận hành.

...

Diệp Doanh Như không đáp lại hệ thống, mà ra sức bóp cổ Đỗ Mạc Viễn, hình như cô thấy miệng hắn mấp máy định nói gì đó nhưng tai cô giờ ù ù cặc cặc, tiếng hệ thống hoảng loạn cùng với một thứ thanh âm khó diễn tả vang lên trong đầu cô. Cô biết, lần này cô chọn đúng rồi.

Có lẽ do Diệp Doanh Như hành động quá đột ngột khiến Đỗ Mạc Viễn không kịp phản kháng, cũng có thể do những nguyên nhân khác nhưng cô biết hắn đã chuẩn bị hết hơi để đi chầu ông bà rồi.

Mặc cho Đỗ Mạc Viễn từ vùng vẫy đến dần dần từ bỏ kháng cự, thì nụ cười ngọt ngào vẫn treo trên khuôn mặt trẻ con của Diệp Doanh Như, hai tay của cô vẫn siết chặt cổ hắn.

Đỗ Mạc Viễn chết, hai mắt Diệp Doanh Như liền tối sầm lại. Qủa nhiên thông tin trước đó không thể tin hoàn toàn.

...

Diệp Doanh Như không biết việc mình làm sẽ dẫn tới hậu quả gì, nhưng vốn cô cũng không để tâm. Bởi lẽ cô luôn ôm tâm thái chờ chết khi đến thế giới này. Cậu có thể khuyên kẻ muốn sống đừng chết nhưng sẽ mãi mãi không thể khuyên một kẻ muốn chết tiếp tục sống.

Làm nhiệm vụ hệ thống giao cũng chỉ là để trải nghiệm, để lưu trữ ký ức trước khi chết, tất cả chỉ vì thấy thú vị nên mới làm. Mà khi hứng thú qua đi chúng ta nên tiếp tục làm những việc nên làm, kẻ muốn sống thì cứ sống, kể muốn chết thì đến lúc rồi.

Diệp Doanh Như mới không cần cái chết nhân ái hay một cái chết tự nhiên, có lẽ như hệ thống nói, cô là kẻ điên mà kẻ điên thì sẽ không bao giờ lựa chọn giống người bình thường.

Cô muốn trải nghiệm đến chết, sẽ làm những thứ bản thân cho là thú vị nhất và cũng chính thứ thú vị đó sẽ đưa cô đến gặp tử thần.

Cô nhớ không nhầm thì hệ thống đã từng hỏi cô rằng cô có tình cảm với nam phụ không. Buồn cười, Diệp Doanh Như cô là tiên nữ, mà tiên nữ thì luôn "ái" chúng sinh. Có lẽ trong vài khoảng khắc cô đã rung động nhưng mà phần nhiều cũng là vì khuôn mặt của hắn thực sự rất đẹp mà bản chất con người luôn yêu cái đẹp vậy nên cô thích hắn cũng là lẽ tự nhiên không hề khó hiểu.

Cảm nắng vốn dĩ gọi là cảm nắng vì chỉ cần nắng hết thì tình sẽ tan vậy nên cô mới có thể nhẫn tâm bóp cổ hắn tới chết. Đối với cô tình cảm cũng giống như rượu, nhấm nháp cho biết vị thôi chứ một ly rượu dù ngon tới đâu cũng không thể giữ chân kẻ ham vui.

...

Lần nữa tỉnh lại, Diệp Doanh Như thấy cô đang ngồi trước kẻ vừa bị cô giết chết. Mặt hắn đen như đít nồi, hắn tỏ rõ sự khó chịu của bản thân ra bên ngoài như thể ai mượn tiền nhưng không trả cho hắn vậy.

Ngoại trừ thái độ của Đỗ Mạc Viễn không đúng ra thì khung cảnh này y hệt lúc cô mới xuyên qua. Khung cảnh nguyên chủ bị nam phụ bắt cóc vì tưởng là nữ chính.

Chắc do mắt của họ không tốt chứ cô thấy nguyên chủ và Hướng Y Ca ngoại trừ ngoại hình na ná cùng khung mặt, đôi môi, chiếc mũi thì chả có gì giống nhau cả. Nhất là đôi mắt của hai người họ, đôi mắt của Hướng Y Ca to tròn ngập nước, lung linh như biển sao, còn mắt của nguyên chủ lại có phần sắc sảo hơn.

...

Diệp Doanh Như đánh giá người đối diện, hắn cũng đang đánh giá lại cô. Hai người đều cho nhau cảm giác không thoải mái, như thế có thù hằng từ trước.

Diệp Doanh Như là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí im lặng này, cô chủ động đứng dậy, tiến lại gần Đỗ Mạc Viễn. Hắn thấy cô ngày càng tiến gần cũng dần đề cao cảnh giác hơn, nhưng cũng không ngăn cản hành động của cô.

Khi chỉ còn cách Đỗ Mạc Viễn hai bước chân, Diệp Doanh Như nhanh nhẹn bắt lấy một thứ gì trên bàn rồi lấy tốc độ nhanh như chớp tấn công về phía hắn.

Do đã có chuẩn bị Đỗ Mạc Viễn liền nhanh chóng phòng thủ, nhưng sau khi né được hắn mới nhận ra thứ cô ném vào mình chỉ là một quả táo, chưa kịp hồi thần Đỗ Mạc Viễn liền cảm giác bản thân mất trọng tâm mà ngã xuống.

Một vật thể không rõ vật nặng xuống bụng hắn ta, Đỗ Mạc Viễn đau đớn rên lên một tiếng. Vệ sĩ xung quanh thấy vậy liền vội vã định giải cứu hắn nhưng đều bị ánh mắt của hắn làm cho lùi lại.

Diệp Doanh Như từ trên cao nhìn xuống Đỗ Mạc Viễn, thấy hắn không có ý định dựa ngoại lực để thoát ra liền cười khẩy một cái.

Cô kiêu ngạo nói: "Tôi biết anh nhớ rõ chuyện vừa rồi xảy ra, cơ hội của anh chỉ có một, nếu anh không nắm bắt được tình thế thì tôi không ngại khiến cho anh trải nghiệm cảm giác ấy thêm lần nữa đâu."

Thấy Diệp Doanh Như kiêu ngạo như thế, anh cũng không nỡ đánh vỡ sự tự tin này của cô.

"Tiểu Vũ, câu này trả lại cho em, em lấy đâu tự tin để đối đầu với thứ không nắm chắc như tôi chứ?"

Nói rồi hắn nhẹ nhàng đảo ngược vị trí của hai người, giờ kẻ nhìn từ trên xuống không còn là Diệp Doanh Như nữa mà là hắn - Đỗ Mạc Viễn.

Chưa kịp ngẫm kỹ câu nói của hắn liền bị đè dưới thân, nói không tức giận thì không phải là cô.

" Đừng gọi tôi bằng cái tên ghê tởm ấy nữa, anh không thấy buồn nôn thì tôi cũng muốn ói ra."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro