Chương 23
Mùi rượu phảng phất trong không khí, Diệp Doanh Như biết hắn say rồi.
Nhưng đó cũng không phải là lí do hắn có thể ôm cô! Ôm một đứa trẻ!!! Hắn biến thái à?! Dù tâm trí cô là người lớn nhưng hắn cũng không được phép làm thế.
Diệp Doanh Như nhìn thẳng vào mắt Đỗ Mạc Viễn, con ngươi của hắn phản ngược lại hình ảnh cô... Trong mắt hắn chỉ có cô, à không mà là tiểu Vũ mới đúng.
Hai tay cô áp vào má hắn: "Nhìn cho kỹ này Đỗ Mạc Viễn, tôi là ai?"
Đỗ Mạc Viễn vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, nhìn chằm chằm vào thân hình nhỏ bé của Diệp Doanh Như.
Một phút trôi qua, hai phút trôi qua, ba phút trôi qua... Đỗ Mạc Viễn không nói gì, rồi hắn cứ thế ôm Diệp Doanh Như đứng dậy, quay về biệt thự.
Lần này Diệp Doanh Như không giãy dụa bỏ trốn nữa, mặc cho hắn đưa đi.
[ Ký chủ, kế hoạch của ngài thất bại rồi.]
Không cần nói! Ta không có mất nhận thức.
Diệp Doanh Như biết mình có làm gì cũng không thoát khỏi hắn nên cô để mặc hắn làm gì thì làm. Cằm cô tựa vào vai hắn, khuôn mặt nhỏ ỉu xìu xuống.
Dường như cảm nhận được tâm trạng không tốt của cô, bàn tay hắn đặt sau lưng cô khẽ vỗ nhẹ.
Đỗ Mạc Viễn không đưa Diệp Doanh Như về phòng cô, mà đi thẳng vào phòng của hắn.
"Cạch!" Tiếng khóa cửa vang lên.
"!!!"
Sao... Sao hắn lại khóa cửa lại?!! Hệ thống! Cứu! Có biến thái!!!
[ Bắt đầu mở che chắn.]
Không phải, sao ngươi lại như thế chứ hệ thống? Ta còn là trẻ con mà, sao lại mở che chắn!!! Mở ra, cứu người ngay!
Đỗ Mạc Viễn nhẹ nhàng buông Diệp Doanh Như xuống giường. Sau đó đứng đối diện với cô.
Hắn từ từ tháo cà vạt ra, điều này khiến cho Diệp Doanh Như sợ hãi, cô vội vàng lùi về sau, nắm chặt chiếc chăn bao kín thân thể, nhìn hắn một cách đề phòng. Chỉ cần hắn lại gần thì cô sẽ cho hắn biết "con thỏ" cũng biết cắn chết người.
Trang bị kỹ càng là vậy nhưng bên trong Diệp Doanh Như đã loạn hết cả lên rồi.
Tiến triển này cũng quá nhanh đi? Nếu cô trong cơ thể trưởng thành thì cũng không ngại lắm đâu, nhưng như này không hay chút nào!!!
Cà vạt rơi xuống đất, Đỗ Mạc Viễn bắt đầu cởi từng viên cúc áo, lộ ra xương quai xanh mê người.
Này!!! Này!!! Phạm quy đi? Cô còn là trẻ vị thành niên mà???
Diệp Doanh Như vội vàng lấy tay che mắt lại.
Từ những kẽ hở của bàn tay, cô thấy Đỗ Mạc Viễn đang chuẩn bị cởi nốt hai chiếc cúc cuối cùng, cơ bụng sáu múi như lộ như hiện, càng nhìn càng mê, thì ra sau bộ tây trang nghiêm chỉnh kia là một tác phẩm nghệ thuật khiến người khác muốn phạm tội.
Bỗng nhiên Đỗ Mạc Viễn dừng tay lại, không tiếp tục cởi nữa.
Sau đó... Làm gì còn cái sau nào nữa? Hắn rời khỏi tầm mắt của cô và tiến vào phòng tắm rồi!!! Bỏ mặc cô ở lại, quá đáng! Đã lỡ cởi thì cởi hết đi chứ, cởi một nửa thật khiến người khác khó chịu.
Bên kia truyền tới tiếng nước róc rách, bên này Diệp Doanh Như vùi đầu vào chăn, cô lăn qua lộn lại vẫn không hiểu trong đầu Đỗ Mạc Viễn nghĩ gì. Hắn hành động một cách khó hiểu ngay từ lần đầu tiên cô gặp hắn, dẫu cốt truyện ban đầu vốn chỉ là lớp bọc bên ngoài nhưng khác biệt quá lớn thì rất kỳ lạ.
Bỗng lúc này hệ thống từ đâu chui ra nói: [Ký chủ, ngài không nghĩ rằng mình sống quá vội sao? Chúng ta có thể từ từ mà. Hưởng thụ khoảng thời gian này không phải sẽ rất vui sao?]
Vội sao? Ta không nghĩ vậy. Chẳng phải chúng ta cần nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ à?
[Đúng là thế thật nhưng với trạng thái này của ký chủ thì chúng ta cũng có thể trì hoãn đôi chút mà?]
Giờ thì ta hiểu tại sao ngươi vẫn là một hệ thống thực tập rồi.
[!!!] Nói chuyện đàng hoàng không được à? Sao lại lấy nỗi đau của nó ra để đâm chọt chứ.
Cũng không biết có phải do cơ thể trẻ con này mà Diệp Doanh Như cảm giác rất buồn ngủ, không thể chống đỡ được nữa, cô cứ thế chìm vào trong mộng.
[Chả biết ký chủ học ai mà đang nói chuyện bỗng nhiên offline như này.]
Hệ thống gắn liền với Diệp Doanh Như nên cũng nhanh chóng rơi vào trạng thái "ngủ".
Đỗ Mạc Viễn đi từ phòng tắm ra thấy Diệp Doanh Như đã ngủ, nhưng tay vẫn nắm chặt chiếc chăn, trông có vẻ vẫn chưa buông lỏng cảnh giác.
Hắn cười nhẹ một cái, tiến đến ngồi xuống cạnh Diệp Doanh Như, có vẻ hôm nay cô đã hoạt động rất nhiều nên giờ đã ngủ say, đến việc có người ngồi cạnh mình cũng không thể đánh thức cô dậy.
Hắn đưa tay sờ nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
"Là em đúng không?"
"Thật mong em sẽ nhớ lại..."
"Lần này anh hứa mọi thứ sẽ khác."
Đỗ Mạc Viễn lẩm bẩm một cách khó hiểu.
Thấy cũng đã muộn rồi, Đỗ Mạc Viễn tắt điện đi, hai tay của hắn bao trọn bàn tay nhỏ bé của Diệp Doanh Như, lúc này dường như hắn mới yên tâm phần nào mà thiếp đi.
Diệp Doanh Như không biết bản thân đã ngủ bao lâu, chỉ biết giấc mơ này rất dài, rất thoải mái khiến cô không muốn tỉnh lại, nhưng cảm giác nóng nực cứ bủa vây cô, khiến cô khó chịu mà tỉnh lại.
Mắt vừa mở, khuôn mặt đẹp trai của Đỗ Mạc Viễn liền hiện ra hù Diệp Doanh Như một phen hết hồn.
Nhưng nhìn hắn từ khoảng cách gần như này đúng là có cảm giác rất kỳ lạ, dường như trái tim lại trật nhịp. Cô nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, lâu tới nỗi hắn không thể giả vờ ngủ nữa mà tỉnh lại.
Cô nhìn vào mắt hắn, giờ nghĩ lại mắt hắn cũng rất đẹp, mắt hai mí, lông mi vừa dài vừa dậm lại cong, càng nhìn càng ghen tị thật muốn lấy đi đôi lông mi ấy.
"Em đừng nhìn anh như thế nữa."
Đỗ Mạc Viễn không chịu được mà lên tiếng đánh vỡ cô.
"Đỗ Mạc Viễn."
"Anh đây."
"Đỗ Mạc Viễn."
"Anh đây, sao vậy tiểu Vũ."
"Sao anh lại trốn tôi?" câu hỏi bấy lâu nay khiến cô tò mò cuối cùng cũng sắp có đáp án rồi.
Đỗ Mạc Viễn cũng rất thành thật trả lời cô: "Tại anh sợ..." sợ nhận nhầm em, sợ đó không phải, sợ mình vô tình làm em tổn thương.
"Anh sao vậy? Nói chuyện thật sến súa, đừng làm tôi sợ nữa, bình thường lại đi? Chúng ta chưa thân tới mức đó."
"Vậy sao? Vậy anh phải làm gì để có thể làm như vậy với em?"
"???"
Cứ cảm giác tiến độ này nó không ổn là như nào? Nam phụ bị gì vậy? Bị ảo truyện tổng tài à? Thế giới ngoài cô chả ai bình thường cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro