Chương 72: Sao con vô dụng như vậy?
Editor: Sương Tức
“Viêm ca?” Lâm Túc ngủ không sâu, theo bản năng gọi một tiếng, y nghe được hương chanh nhàn nhạt quen thuộc, nệm lún xuống, như có người tới gần, sau đó bên tai là một âm thanh trầm thấp đáp lại: “Ở đây, ngủ ngoan.”
Lâm Túc “Ưm” một tiếng, rụt rụt hướng trong ổ chăn.
Cố Viêm nắm lấy cổ tay y, tránh cho y làm lệch kim tiêm.
“Có phải anh đã nói qua trái tim em ấy có vấn đề? Hiến máu cái gì?” Cố Kiêu Nhiên dọn đồ , nhịn không được trách móc nặng nề hai câu.
Cố Viêm nhẹ giọng, “Em không nói cho Lâm Túc, y vẫn cho rằng bản thân mình không có khuyết điểm gì lớn.”
“Vậy mấy người ở trung tâm huyết dịch kia là não tàn à?” Cố Kiêu Nhiên làm bác sĩ, bất luận cái sơ hở nào gây nguy hiểm cho sinh mệnh cũng có thể khiến anh tức giận, “ Trước tiên kiểm tra tình trạng của người hiến máu là tu dưỡng cơ bản nhất!”
Cố Viêm nhíu mày, “Lâm Túc nói lúc đó tình huống rất nguy cấp, không có thời gian do dự.”
“Dù không có thời gian do dự cũng phải dựa theo quy trình mà làm.” Cố Kiêu Nhiên trầm giọng, “Trung tâm huyết dịch nào? Quay đầu anh tự mình đi bái phỏng một chút.”
Cố Viêm vừa mới nói ra cái tên, Tần Miểu đẩy cửa bước vào, trên mặt người phụ nữ đầy thương tiếc, cô nhìn nhìn Lâm Túc nằm trên giường, quay đầu hỏi Cố Kiêu Nhiên, “Nghiêm trọng không?”
“Với người bình thường 400cc cũng đã lao lực, em ấy lại càng khó chịu. Nhưng mà cũng may trong khoảng thời gian này khôi phục không tồi, cho nên vấn đề không lớn lắm. ”Cố Kiêu Nhiên ngửi được một cổ hương thơm, hít hít cái mũi, “Xem cả ngày, con đói hết cả bụng.”
Tần Miểu chặn lại: “Phòng bếp có canh gà, nếu Kiêu Nhiên đói thì xuống lấy ăn nha.”
Cố Kiêu Nhiên bay ra khỏi phòng, “Được rồi!”
Tần Miểu biết rõ con trai mình, cô vỗ vỗ bả vai Cố Viêm, trấn an nói: “Anh con đều nói không có việc gì, con đừng lo lắng.”
“Vâng.” Cố Viêm tuy rằng đáp ứng, nhưng bàn tay nắm lấy tay Lâm Túc vẫn không buông ra, “Mẹ, mọi việc xong hết rồi về đi, ở đây có con rồi.”
“Được, có việc gì thì gọi cho mẹ.” Tần Miểu chỉnh chỉnh góc chăn bên chân Lâm Túc, thuận miệng hỏi: “Người nhà kia con tính làm gì?”
“Công ty nhà ai?”
“Nghe ba con nói, hình như là giám đốc khu vực khai hóa vật liệu xây dựng gì đó.”
“Hai ngàn tệ muốn mua máu Lâm Túc.” Cố Viêm trầm giọng: “Con phải làm cho gã hiểu, đây là chuyện mà hai ngàn vạn cũng không thể giải quyết.”
Tần Miểu cũng tức giận, nghe vậy giọng điệu cường ngạnh lên, “Được, ba con có chừng mực.”
Cố Hạo Sinh người này, có được bộ dáng thanh phong hạo nguyệt, nhưng người hiểu hắn đều biết, người này cực kỳ bênh vực người mình, không nói lý.
Khai hóa vật liệu xây dựng...... Đầu ngón tay thon dài gõ nhẹ trên bàn, Cố Hạo Sinh xem qua tư liệu trợ lý gửi tới, sau đó tính toán trong lòng, không đáng đầu tư, cho nên không cần thiết mua lại, bỏ đi là được.
Xong việc Cố Hạo Sinh gọi điện cho Cố Viêm, ngữ khí ôn hòa, nhưng mỗi hàng chữ đều lộ ra một ý tứ: Sao con vô dụng như vậy?
“Nếu chăm sóc không tốt thì đưa tới nhà cũ, để mẹ con coi.” Cố Hạo Sinh nói nhẹ nhàng băng quơ.
Thái dương Cố Viêm nhảy mạnh, “Không cần.”
“Vậy chuyện của người nhà kia ba tới bãi bình.” Cố Hạo Sinh dần dần quy ra sinh ý, “Nhưng con trai à, con thiếu ba một cái nhân tình lớn.”
Cố Viêm: “Ngày sau vẫn còn.”
Cố Hạo Sinh nghĩ thầm con nhanh tới thế chân, ba còn có thể dành ra thời gian mang mẹ con ra ngoài chơi.
Lâm Túc ngủ một giấc đến buổi chiều ngày hôm sau, cả người y vẫn vựng vựng hồ hồ, nhưng trên người đã không còn lạnh.
Cố Viêm bưng canh gà tiến vào, Lâm Túc bình tĩnh như vậy nhìn hắn, sau một lúc lâu, lộ ra một tia cười nhạt: “Viêm ca.”
“Ừm.” Cố Viêm đỡ Lâm Túc đứng dậy, nghĩ nghĩ rồi đem người ôm vào lòng ngực, hắn biết Lâm Túc cực kỳ thích tư thế này, sẽ cho y rất nhiều cảm giác an toàn, “Mẹ hầm sớm, sáng nay dì tới lấy, em nếm thử.”
Lâm Túc nhấp một ngụm, kỳ thật ăn mà không biết vị gì, nhưng vẫn khen một câu “Ăn ngon.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro