Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32: Chiến tranh lạnh.

Editor: Sương Tức

Lâm Túc chạy theo Cố Viêm đến phòng học, sau đó bị Cố Viêm dùng một loại ánh mắt dọa lui, cái ánh mắt lạnh băng này, Lâm Túc trong lòng đầy hụt hẫng.

Y chọc giận Viêm ca, có phải trở về như trước kia không.....

Tào Đại Tráng trở về nhìn thấy hai người chiến tranh , nghĩ nghĩ vẫn là nhắc Cố Viêm, "Aizzz, mày cũng đừng quá mức, Lâm Túc đem hết thảy của mày đều tôn sùng thành thánh chỉ, dọa thật dọa ra cái gì bây giờ?"

Cố Viêm bực bội nhéo nhéo giữa mày: "Tao biết, tranh đâu? Trả tao."

Tào Đại Tráng: "......."Trả mày? Làm như nguyên bản của mình không á.

Liếc thấy bóng dáng cứng đờ của Lâm Túc, khí nóng Cố Viêm tràn đầy. Sao y lại không nhớ? Cái loại máu gấu trúc hi hữu này, Cố Viêm hỏi Cố Kiêu Nhiên, ngay cả bệnh viện tư lập thì trong kho máu cũng tồn lượng cực nhỏ, nhớ đến Lâm Túc trước kia không phục là đánh, thậm chí nhiều lần mang theo vết thương đi học thì Cố Viêm không giận không được.

Đương nhiên, càng nhiều hơn là giận bản thân, tại sao không biết sớm hơn?

Buổi tối trước khi tan học, Lâm Túc rốt cuộc nhịn không được nhắn tin cho Cố Viêm: Viêm ca, buổi tối còn học bù không?

Bên kia qua một lúc mới trả lời: Một tháng.

Lâm Túc sửng sốt một cái, bỗng nhiên hiểu ra ý tứ của Cố Viêm, Viêm ca có nói, đánh một trận thì một tháng đừng nói chuyện với hắn.

Ánh sáng trong mắt Lâm Túc chốc tắt, y thoát lực dựa ra phía sau, cất điện thoại.

Cố Viêm thấy u ám che kín đỉnh đầu Lâm Túc, cả người suy sút đến đáng thương, ngón tay thon dài hơi cuộn, lại nhắn một tin nhắn gửi qua: Niệm tình lần đầu vi phạm, ba ngày.

Lâm Túc nhìn thấy tin nhắn đó cao hứng suýt nữa nhảy dựng lên.

Học bù bị ngâm nước, Lâm Túc cảm thấy Cố Viêm đủ bao dung mình, nên tự giác đi về.

Không cần một tháng, chỉ có ba ngày, sinh hoạt Lâm Túc quả thật tràn ngập hy vọng, đề lúc trước còn chưa làm quen lắm, công thức cũng học chưa thuộc mấy, Lâm Túc nắm chắc thời gian học bài, hai ngày này tan học y sẽ vòng ra chợ mua thức ăn, mua trái táo hoặc lê thoạt nhìn ngon miệng, y không muốn Lâm Ngộ thất vọng.

Cần cù bù thông minh, hơn nữa bản thân Lâm Túc cũng đã thông minh, những đề Cố Viêm đã giảng y đều biết làm, cũng làm xong bài tập, Lâm Túc lấy điện thoại ra: Viêm ca, bài tập đều làm xong, công thức cũng học xong rồi.

Lâm Túc mím môi, khóe mắt lộ ra ý cười, đây là đang báo cáo tình hình học tập cho Viêm ca, không tính là quấy rầy.

"Gần đây tâm tình mày tốt nhỉ?" Giang Yến Vãn xuất quỷ nhập thần đứng ở cửa.

Lâm Túc đặt điện thoại lại trên bàn: "Có chuyện gì?"

Giang Yến Vãn gắt gao nhìn vui thích chưa tan trên mặt Lâm Túc, lại mất sắc khi nhìn thấy điện thoại của y, âm thanh lập tức lạnh băng, "Tiền trong nhà đủ dùng à? Mày còn đổi điện thoại."

"Cái điện thoại cũ không nhận cuộc gọi được, này là mua ở chợ đồ cũ." Lâm Túc bịa đặt lung tung. "Chưa đến 100 (tệ)."

"Mày....." Giang Yến Vãn muốn nói lại thôi: "Còn tiền dư không?"

Lâm Túc đột nhiên cảnh giác hơn, "Mẹ lại muốn đi uống rượu."

"Quần áo Tiểu Ngộ đều rách hết, tao đi mua thêm vài món quần áo cho nó được chưa?" Giang Yến Vãn dần táo bạo.

Lâm Túc không dao động: "Tôi nghĩ mẹ đã quên, từ lúc ba đi, mọi thứ của Tiểu Ngộ là tôi nhọc lòng, quần áo của em tôi sẽ mua."

Đáy mắt Giang Yến Vãn lộ ra vẻ hung ác: "Không cho?"

"Mẹ...." Lâm Túc bất đắc dĩ đứng dậy, y đã không gọi Giang Yến Vãn với giọng như vậy rất lâu rồi, "Cuộc sống sẽ tốt lên, mẹ cũng nên nhìn về phía trước, sửa sang lại bản thân, ngày mai ra ngoài tìm chút việc, được không."

Giang Yến Vãn cắn chặt răng, bỗng nhiên nhìn thấy sách vở ngổn ngang trên bàn của Lâm Túc, ánh mắt thoáng hiện châm chọc, "Mày đây là đang cố gắng học tập?"

Lâm Túc gật đầu: "Ừm, tranh thủ thi vào một trường đại học."

Mày có tư cách nào thi đại học? Cái nhà này vì mày biến thành cái dạng nào rồi? Giang Yến Vãn suýt hét ra tiếng, ý niệm hủy hoại Lâm Túc tràn ngập lòng ngực không thể áp chế, còn có, ông thầy kia nói....Không sai! Lâm Túc là đồ sao chổi, mang tai ương đến cái nhà này! Nó còn mặt mũi nói muốn nhìn về phía trước!

"Tao sẽ." Ngữ khí Giang Yến Vãn lạnh băng, khoảng khắc xoay người đáy mắt nồng đậm khói mù.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro