Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Nhưng mà nhiều tiền.

Editor: Sương Tức

"Không". Y tá cười cười, "Không nghĩ tới sẽ có máu gấu trúc, chỗ cô có phương thức liên hệ của trung tâm lưu trữ máu, em có muốn lấy không?"

"Giáo viên sắp tới! Ngồi xuống!" Lớp trưởng lớn giọng chặn Lâm Túc đang đứng dậy.

Cố Viêm chỉ nhìn thấy Lâm Túc lắc lắc đầu, đè lại tăm bông đi rồi.

"Đm, ai đắc tội Cố Viêm?". Tào Đại Tráng xoay người làm khẩu hình với Trần Thiệu: "Hù chết bố!"

Trần Thiệu nhún nhún vai, tỏ vẻ không dám nói, ai biết được? Cố Viêm bỗng nhiên giống như một cái bậc lửa, phạm vi 3 mét tất cả đều là áp suất thấp.

Đúng lúc này, Cố Viêm bỗng đứng dậy, dọa Tào Đại Tráng nhảy dựng.

"Cố Viêm, mày làm gì vậy? Sắp vào học rồi kìa?"

Cố Viêm không nói chuyện, lập tức mở cửa sau đi ra ngoài.

Lâm Túc vẫn không dám quay đầu lại, chỉ thông qua âm thanh suy đoán Cố Viêm đã đi xa, Viêm ca làm cái gì nhỉ? Gấp đến như vậy.

Y tá phụ trách rút máu bị ngăn lại, cô nhìn thiếu niên mặt mày tinh xảo trước mặt, đầu quả tim nhảy dựng: "Có chuyện gì vậy em?"

Sắc mặt Cố Viêm đông lạnh: "Xin hỏi, phương thức liên hệ trung tâm huyết dịch, có thể cho em một cái được không?"

"Cái đó hả, đương nhiên có thể." Y tá đem danh thiếp đưa cho Cố Viêm, Cố Viêm nhận lấy, đặt ở trong tay lật qua lật lại, lại hỏi: "Cái xét nghiệm máu này, có khả năng bị lỗi không ạ?"

Y tá ngẩn người, vội lắc đầu không ngừng:"Tuyệt đối không thể, chúng tôi là bệnh viện có tiếng"

Dưới đáy lòng Cố Viêm mắng một câu, hắn quên lúc đó người báo nhóm máu là Lâm Túc, rõ ràng y đã sớm biết.

"Em cảm ơn." Cố Viêm gật đầu rời đi.

Y tá hoa si nhìn theo bóng dáng Cố Viêm, lúc này mới lớp 11 đã thanh tuấn như thế, sau này trưởng thành còn lợi hại như thế nào?

Nghe được động tĩnh cửa sau, xác định Cố Viêm đã trở lại, Lâm Túc mới nhẹ nhàng thở ra.

Tính tình Viêm ca không tốt, không phải cái loại táo bạo bên ngoài, mà là sự bình tĩnh, lạnh nhạt không một chút thỏa hiệp, ai dám ở lĩnh vực của hắn dẫm hắn một chân, cho dù có chịu thiệt, cũng bị hắn lột một tầng da, cho nên, ở trường học, tuy rằng có đông đảo người theo đuổi, ủng hộ Cố Viêm, nhưng thù địch cũng nhiều như thế, Lâm Túc sợ tính tình Viêm ca như vậy, sẽ bị người khác kiếm chuyện.

Y lại không nghĩ đến, nếu thật sự có người kiếm chuyện, bọn Tào Đại Tráng sẽ không ngồi chờ chết.

Nhưng hoàn cảnh sinh hoạt từ nhỏ buộc lòng Lâm Túc phải nghĩ đến phương diện xấu nhất.

Tiếng chuông thanh thúy vang lên, ngày đầu tiên của học kỳ mới chính thức kết thúc.

Lâm Túc sắp thu dọn đồ đạc, lúc rời đi nhanh chóng liếc nhìn Cố Viêm một cái.

"A". Cố Viêm đem cuốn sách Tiếng Anh quăng lên bàn, phát ra tiếng cười không rõ hỷ nộ.

Tào Đại Tráng tức khắc cảnh giác: "Sao vậy?"

"Không có gì." Ánh mắt Cố Viêm nhàn nhạt, bộ dáng túng như thế, muốn nhìn lại không dám quang minh chính đại mà nhìn?

"Đúng rồi, Nhã An đặt phòng ở Kim Đỉnh rồi, đi chơi ha!" Tào Đại Tráng cười nói.

Cố Viêm: "Tao sao cũng được."

Nhã An trong miệng Tào Đại Tráng, tên đầy đủ là Trịnh Nhã An, ngày thường hay mang một cái kính gọng vàng, nhìn rất thân sĩ, câu kia phải nói sao ta? Tào Đại Tráng cận thận suy nghĩ lại, à, gọi là, người đeo kính thường rất nguy hiểm.

Những lời này miêu tả Trịnh Nhã An rất chân thật, y không lạnh nhạt bên ngoài như Cố Viêm, trừ bỏ gương mặt tươi cười kia, từ trong ra ngoài đều lạnh.

"Tới?" Cửa phòng bị đẩy ra, Trịnh Nhã An đầu còn chưa nâng, vẫn còn đảo đảo ly rượu, âm thanh trong trẻo dễ nghe.

Cố Viêm ngồi ở một góc sô pha, lấy rượu trên bàn uống hai ngụm.

Lúc này Trịnh Nhã An mới ngẩng đầu nhìn hắn một cái, quay đầu dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Tào Đại Tráng: Có chuyện gì vậy?

Tào Đại Tráng lắc đầu: Quỷ biết.

Nhóm máu A Rh- ....đầu ngón tay thon dài gõ gõ miệng ly, máu gấu trúc, hi hữu, hiếm thấy, nếu có ngày xảy ra chuyện, nhất thời nửa khắc cũng tìm không thấy máu có thể truyền.

Cứ như vậy, mỗi ngày Lâm Túc đều giơ nắm đấm, ba ngày một trận nhỏ, hai ngày một trận lớn, điển hình cho việc thiếu thu thập.

Bên kia, bỗng nhiên Lâm Túc hắt xì, sau đó y lắc lắc đầu, gài nút áo âu phục, làm bảo tiêu ở Kim Đỉnh, không an toàn, nhưng mà nhiều tiền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro