Vì em........!
Tại một bến cảng dường như đã bị bỏ hoang - nơi hoang vắng nhất khi về đêm, gần đó lại có nhiều cây cối, ve lại kêu vang dội, nhìn vào y như một khu rừng. Tại đó, một chiếc xe hơi màu đen sang trọng và còn có thêm sự xuất hiện của hai người con gái rất xinh đẹp, nhưng cùng nhau xuất hiện ở khu hoang vắng như thế này hình như cũng hơi kì lạ.
Một cô gái hơi ngã người chống tay phía sau, dựng nên một tướng ngồi kiêu hãnh trên đầu xe hơi, khuôn mặt lạnh băng nhưng quyến rũ, tàn ác nhưng vô hồn, kèm theo đó là một chút đùa cợt cũng như một nỗi buồn chẳng ai thấu - Lalisa Manoban, chính là cô, một con người rất là tàn độc và đang được lệnh truy nã khắp nơi, những vụ việc của cô gây ra có thể được nói là những vụ tàn độc nhất trong lịch sử loài người. Nếu bị cảnh sát bắt được thì mức án nhe nhất mà Lalisa Manoban nhận được chính là........................tử hình.
Một cô gái đứng đối diện với Lisa, đang nhìn cô bằng ánh mắt chứa chan tình yêu thương, một cô gái vẻ ngoài xinh đẹp và bên trong ấm áp hết phần người - Park Chaeyoung, nàng yêu cô, yêu cô rất sâu đậm, yêu đến nỗi điên dại không màng lí trí nhưng lại trái ngang khi cô là một tên tội phạm đáng chết đang được truy nã, còn nàng thì là một đội trưởng của đội cảnh sát được vinh danh nhất và điều đặc biệt, đội nàng được giao cho vụ bắt sống Lalisa Manoban.
Lisa đưa ánh mắt hờ hững nhìn về Chaeyoung, cất giọng...
- Chị nói.............chị sẽ vì em làm bất cứ điều gì có phải không?
- Đúng vậy!
- Chị có thể vì em mà chết không?
Lisa nhướn mày cùng nụ cười nhếch môi, một tên xấu xa như vậy lại làm Chaeyoung yêu đến xé lòng. Nàng trả lời mà không cần suy nghĩ...
- Chết sao? Tất nhiên rồi!
Chaeyoung nở nụ cười, bây giờ giống như là toàn bộ con người nàng đều giao cho Lisa định đoạt, cô muốn gì thì nàng cũng sẽ chiều theo cô. Đến nỗi nàng cũng có thể từ bỏ công việc của mình để bảo vệ cô, với thân phận là một đội trưởng đội cảnh sát, nếu nàng bảo vệ cho cô thì cũng đồng nghĩa với việc nàng cũng sẽ nhận mức án phạt không thấp so với cô. Nhưng nàng lại có thể làm điều đó, nàng yêu Lisa hơn cả sinh mạng mình.
Lisa cười khẩy, cô phóng xuống xe rồi chầm chậm từng bước lại gần với Chaeyoung, mặt đối mặt với nàng. Cô khẽ những ngón tay thon dài của mình vuốt ve khuôn mặt nàng, những đầu ngón tay của cô được kéo chầm chậm chạm vào từng bộ phận trên khuôn mặt nàng, rồi sau đó dừng lại ở đôi môi nàng, cô kéo nàng vào một nụ hôn sâu nhất có thể.
Lisa yêu Chaeyoung không? Yêu chứ! Yêu nhưng không thể đường đường chính chính yêu nàng, chỉ có thể dùng sự độc ác của mình mà yêu nàng. Cho dù có thô bạo nhưng những gì cô trao cho nàng đều là nhẹ nhàng và ngọt ngào nhất.
Buông nhau ra, Lisa thay đổi ánh mắt, không còn là ánh mắt vô cảm nữa mà là ánh mắt ấm áp, ánh mắt này chắc chắn chỉ có một mình Chaeyoung thấy được.
Chất giọng trầm ấm của Lisa vang lên, Chaeyoung nhớ chất giọng này lắm...
- Nếu chết vì em thì dễ quá!
-.......................___Chaeyoung nhíu mày không hiểu.
Lisa thở dài, cô lấy đôi bàn tay vịn vào bờ vai của Chaeyoung, nhẹ nhàng nói như thể đang cầu xin nàng vậy...
- Chị sẽ sống vì em chứ?
Lisa lại nở nụ cười, nụ cười đẹp nhất mà Chaeyoung từng thấy, trông cô bây giờ y như một cô nữ sinh trung học ngây thơ hồn nhiên, chắc chắn sẽ làm cho nhiều chàng trai say đắm nhưng bây giờ, cô hoàn toàn là một tên tội phạm được mọi người xa lánh và đề cao cảnh giác, chỉ có nàng là ở bên cô thôi. Nhưng khi nàng ở bên tên tội phạm này, nàng cảm thấy bình yên và an toàn.
Chaeyoung lắp bắp không nói nên lời, nàng có một cảm giác rất lạ, nàng có linh cảm nếu nàng trả lời thì Lisa sẽ rời xa cô mãi mãi...
- Lisa à~~!
- Chị sẽ vì em mà sống chứ?___Lisa lặp lại câu hỏi nhưng giọng có phần gấp gáp hơn.
- Chị...............chị...............
- Có hay không?????___Lisa quát lớn, mắt đỏ ngầu.
Tiếng xe cảnh sát vang lên dồn dập, hình như có rất nhiều xe đang chạy tới để bao vây cái bến cảng này. Phía xa xa cũng có những chiếc cano của cảnh sát đang tiến tới. Tất cả đều được chuẩn bị sẵn sàng nhằm không để Lisa có cơ hội trốn thoát.
Chaeyoung mở to mắt nhìn Lisa - con người đang nở nụ cười mãn nguyện trước mặt nàng, nàng hốt hoảng lắc đầu nguầy nguậy. Nàng không gọi cảnh sát, cuộc gặp gỡ này chẳng ai biết hết vậy thì tại sao cảnh sát lại đánh hơi được. Chẳng lẽ.............chính là Lalisa Manoban đang muốn tự kết thúc cuộc đời nhuộm máu tanh của mình...
- Lalisa!!!! Em làm cái quái gì vậy? Em kêu cảnh sát tới sao?
- Đúng vậy! Em đã lấy điện thoại của chị gọi bọn ngu ngốc đó tới đây, nếu bắt được em thì chắc chắn chị sẽ có lợi rất nhiều.
- EM ĐIÊN RỒI!!!!!!
Nước mắt Chaeyoung rơi xuống lã chã như mưa, nàng thật không ngờ chính Lisa lại gọi cảnh sát lại bắt chính cô. Nếu cô bị bắt thì chắc chắn sẽ bị tử hình, cô sẽ mãi mãi rời xa nàng, nàng không thể nào để chuyện này xảy ra được cho nên trong giây phút hoảng loạn, nhanh chóng kéo cô chạy đi nhưng không, cô không muốn chạy đi đâu cả.
Lisa muốn buông xuôi mọi thứ ở thời điểm này, đã tới lúc cô phải trả giá cho những tội ác kinh thiên động địa mà cô đã gây ra bằng tính mạng của mình. Nếu cô ích kỉ giữ cho riêng mình thì người cô yêu - Chaeyoung cũng sẽ gặp chuyện chẳng lành, cho nên cách tốt nhất là để cho một mình cô gánh, cô cũng không thể nào mà trốn chạy mãi mãi được. Vì thế, chấm dứt một lần cho xong. Dù đau khổ đến tột cùng.
Tiếng còi xe vang lên ngày một gần, Lia nhìn thẳng vào đôi mắt mất mát của Chaeyoung, căn dặn vài điều cuối cùng...
- Em sẽ bị bắt! Chị nhất định không được nói chuyện giữa hai chúng ta. Chị phải sống thật tốt cho bản thân chị và gia đình chị.
- Lisa.......đừng như vậy mà!___Chaeyoung bấu chặt vào cánh tay Lisa, lòng nàng đau điếng.
- Chị sẽ sống vì em mà, có đúng không?
Chaeyoung nhìn vào đôi mắt có phần hoảng loạn của Lisa, cô đang mong chờ cái gật đầu của nàng. Tận sâu trong xương tùy nàng không muốn nghe theo lời cô nhưng khi nhìn vào đôi mắt trong veo của cô thì dường như có một sức hút nào đó khiến nàng phải chấp nhận điều tàn nhẫn này. Nhìn thấy cái gật đầu của nàng, cô nở nụ cười an nhàn nhất, những chiếc xe cảnh sát thắng gấp bao vay mọi phía.
Lisa như mãn nguyện rồi, cô nở nụ cười hồn nhiên với Chaeyoung như lúc cả hai gặp nhau vậy, hôm nay chỉ có điều pha thêm nước mắt.
Cách đây 8 năm, Lisa cũng nhìn Chaeyoung và cười tươi như vậy, sau đó cả hai hạnh phúc bên nhau. Nhưng bây giờ, sau 8 năm, cô nhìn nàng cười như vậy và sau đó cả hai sẽ...............sinh ly tử biệt.
Tất cả cảnh sát sau khi xuống xe thì cũng rút súng ra nhắm thẳng vào Lisa, nạp đạn lên nòng sẵn sàng nổ bất kì phát súng nào. Một cảnh sát dùng loa nói lớn...
- LALISA MANOBAN! CÔ ĐÃ BỊ BAO VÂY, MAU ĐẦU HÀNG!!!
Lisa hít một hơi sâu, nhắm mắt lại điều chỉnh lại cảm xúc. Cô lại trở về với vẻ sát nhân tàn độc gấp 1000 lần, cô nhanh tay vòng qua kéo lấy Chaeyoung, xoay lưng nàng ập vào lòng mình. Cô dùng tay trái vòng tay qua giả vờ ôm chặt lấy cổ nàng, cô rút súng trong người ra rồi chỉa thẳng vào đầu nàng, khung cảnh y như cô đang chuẩn bị xử lí nàng nhưng không phải, thật ra............cô muốn cảm nhận hơi ấm của nàng lần cuối cùng.
Người cảnh sát khi nãy thấy Chaeyoung đang trong tình trạng nguy hiểm nên la lớn...
- Mau thả đội trưởng ra!? Nếu không chúng tôi sẽ bắn!!!
Chaeyoung lúc này mới lên tiếng, nàng nói trong nước mắt...
- Lisa!!!!! Chạy đi mà, họ sẽ bắn em thật đó?
Lisa im lặng, cô nhìn xung quanh, những đầu súng đang chỉa thẳng vào người mình. Cô lấy hết can đảm giống như sự tàn nhẫn khi cô giết người vậy, cô giả vờ chuẩn bị bóp còi, song, cô cũng nói với Chaeyoung - người cô yêu nhất...
- Em yêu chị!
Lisa đã kịp đẩy Chaeyoung ra khỏi người mình, cô không muốn nàng phải nhận đạn lạc và............
ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG~~~~~~~~~~
Sau những tiếng súng vang trời đó là một khoảng lặng hiện lên, những viên đạn nóng ghim vào khắp nơi trên người Lisa, phía trước ngực, phía sau lưng đều là những lỗ hổng của vết đạn. Từ từ cô đổ gục và nằm yên dưới nền đất, máu từ người cô úa ra rất nhiều. Những phát súng khi nãy trúng vào toàn trọng tâm người của cô nên đây giống như hiện trường xử tử rồi.
Lisa nằm ở đó thoi thóp cùng với những nỗi đau không ai có thể chữa lành, nước mắt cô lúc này đã chảy ra, cô khóc rồi, một tên sát nhân, lạnh lùng, tàn nhẫn như cô cũng phải có một ngày rơi nước mắt. Cô không khóc vì những thứ xung quanh mà cô khóc vì.....................người cô yêu, Chaeyoung đã khó khăn rất nhiều khi ở bên cô.
Chaeyoung như người mất hồn, nàng thảng thốt chạy lại chỗ Jiyeon, nàng nâng cô lên để cô nằm trong lòng của nàng. Máu từ người cô nhuộm đỏ cả bàn tay nàng và cả quần áo nàng nữa. Nước mắt màng rơi trên khuôn mặt lấm lem vệt máu của cô.
Lisa như muốn mở mắt, cố gắng dùng hết sức lực lần cuối cùng và cuối cùng cũng thỏa mãn khi nhìn thấy Chaeyoung, nhìn thấy rồi lại nở nụ cười. Nàng từng nghĩ được nhìn thấy nụ cười của cô, đó là điều hạnh phúc nhất của nàng nhưng tại sao lúc này, tim nàng đau quá, lòng nàng nhói quá đến nỗi thắt chặt hô hấp không thở được, như muốn đứt từng đoạn ruột.
Khuôn mặt xinh đẹp của Chaeyoung đang có quá nhiều nước mắt rồi, hình ảnh Lisa trước mắt cũng nhòe đi. Nàng nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, nỗi đau như dồn nén đến hồi đột phá thành tiếng gào, tiếng kêu xé lòng...
- Lisa!!!! Lisa à, sao em lại chọn cách này????
Những người cảnh sát sau khi thấy cảnh này thì chỉ biết đứng nhìn nhau ngơ ngác, tại sao đội trưởng Chaeyoung của họ lại khóc và ôm lấy cơ thể tử tù Lisa vào lòng, nhìn cứ như người yêu của nhau vậy. Nhưng họ cũng hiểu chuyện mà chỉ đứng đó nhìn, không xen vào chuyện này.
Lisa cố gắng nói trong khó nhọc, máu từ họng trào ngược lên...
- Em xin lỗi! Em k.....không.......thể........bên chị........như........đã........h.....hứa. Được gặp chị..............là điều..........m......may mắn........nhất t.....trong..........cuộc đời em. Cám ơn chị vì..........tất cả! Em yêu chị. Vì em..........mà........sống nh....nha!?
Lisa vừa dứt câu thì đã buông xuôi, mắt cô nhắm chặt lại và hồn thì bay theo gió, cô không chờ được để nghe câu trả lời của Chaeyoung rồi. Nàng đau đớn khóc òa lên và không ngừng gọi tên cô trong tuyệt vọng. Nàng nhớ lại lúc trước, khi nàng chỉ vừa cất tiếng gọi nhỏ "Lisa ơi" thì cô đã vội vã vui cười đáp "Có em đây!". Còn bây giờ, nàng gào thét đến khàn cả giọng, đáp lại nàng chỉ là sự im ắng đến đáng sợ.
Người chết thì không thể sống lại, tình chết thì cũng như gió mà bay nhưng hình ảnh của Lisa và cả tình yêu giữa cả hai mãi mãi vẫn tồn tại, không phai nhòa.
Chaeyoung nước mắt nhạt nhòa ngắm nhìn khuôn mặt của Lisa đang ngủ yên bình, nàng khẽ nói...
- Chị sẽ vì em mà sống!
Hồn Lisa vẫn ở đó, vẫn theo dõi, nhìn thấy Chaeyoung khóc thì linh hồn mỏng manh này cũng đau lắm, muốn đi lại ôm lấy cô nhưng còn cách nào được khi linh hồn và một người thường mãi mãi cũng không thể chạm vào nhau. Sau khi nghe nàng nói thế - câu cô mong đợi nhất thì cô cũng nở nụ cười mãn nguyện rồi cũng biến mất đi vào trong không gian, chẳng rõ hồn sẽ đi về đâu, một thiên đường đầy hạnh phúc hay một địa ngục đầy ải đắng cay.
Chaeyoung
"Chị sẽ luôn giữ sự bình yên bên em trong trái tim mình và mỉm cười bất cứ khi nào chị nghĩ về em!"
Lisa
"Em vẫn ở bên cạnh chị, dù chị thậm chí không thể thấy được em! Em ở trong trái tim chị, trong suy nghĩ của chị, trong cuộc sống của chị, mãi mãi"
~~~END~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro